Trái tim của Tần Mục không khỏi trầm xuống, hắn toàn lực phát động ra thần thông Khiên Hồn Dẫn, cầu mong trước khi ba bóng người kia hạ xuống, hắn có thể triệu hồi ra nguyên thần của đám người tiều phu, Sơ tổ từ U Đô trở về.
Bóng người từ trong trăng sáng đi xuống chính là sư huynh đệ ba người Lâu Vân Khúc, hiển nhiên bọn họ cũng không có tiến vào Lệ Châu giống như Tần Mục đã suy đoán.
Tần Mục vẫn cho rằng bọn họ sẽ ở trên không trung của Lệ Châu thi pháp, lại không có nghĩ tới bọn họ dùng phương pháp trái ngược lại, đám người Lâu Vân Khúc là tiến vào trong Thiên Tượng, cũng chính là trên bầu trời cách mặt đất của Duyên Khang tới mười vạn dặm!
Trời cao mười vạn dặm, độ dày ba trăm trượng, nơi đó tập trung trận đồ trận pháp của các nhật nguyệt ngôi sao, có rất nhiều Thiên Đình thần chỉ ở nơi đó trông coi, duy trì Thiên Tượng trên không trung của Duyên Khang vận chuyển, mượn điều này lừa gạt người đời.
Đám người Lâu Vân Khúc lại dán Sinh Tử Bộ ở trên trận đồ thiên tượng của trăng sáng, mượn lực lượng của trăng sáng tới chiếu sáng Lệ Châu!
Tối hôm nay chính là ngày mùng một, mùng một là không có trăng, có thể tưởng tượng được, những nơi khác của Duyên Khang đều không nhìn thấy được mặt trăng ở phía trên bầu trời này, trong không trung là những vì sao lốm đốm dày đặc, chỉ có ở trên Lệ Châu mới có thể nhìn thấy được một mặt trăng tròn treo trên không trung.
Bách tính, thần thông giả của Lệ Châu, thậm chí ngay cả thần chỉ giống như Tô Vân Chi cũng bởi vậy gặp phải tai ương.
Không chỉ có Tô Vân Chi gặp tai ương, cho dù là đám người như Tiều Phu thánh nhân cũng không ngờ được đám người Lâu Vân Khúc lại đúng lúc ra tay từ ánh trăng này, đợi cho tới khi ánh trăng tản ra ở trên người, lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ thì cũng đã muộn rồi.
Tu vi thực lực của bọn họ đúng là mạnh mẽ vô cùng, nhưng mất tiên cơ, đối mặt với bảo vật Sinh Tử Bộ do Hắc Đế Minh Đô chế luyện như vậy, một khi mất tiên cơ chính là mất đi tính mạng của mình.
Một chiêu này vừa đưa ra, lại dẫn đến tất cả mọi người trong toàn bộ Lệ Châu đều phải tử vong, chỉ còn lại có một mình Tần Mục là còn sống!
Bởi vì thân phận của thần tử U Đô, Tần Mục là một người duy nhất không có bị Sinh Tử Bộ khống chế.
- Cơ hội duy nhất để lật lại bàn cờ này chính là cướp bằng được nguyên thần của bọn họ cướp về! Bằng không chỉ dựa vào một mình ta, căn bản không có cách nào đối đầu cùng với đám người Lâu Vân Khúc bọn họ!
Tần Mục phát động thần thông, phía sau lưng hắn có cánh cửa Thừa Thiên hiện lên, trong miệng hắn truyền đến ngôn ngữ U Đô vừa dày vừa nặng lại trầm bổng du dương, cánh cửa Thừa Thiên mở xuất hiện, lập tức có từng u hồn từ bên trong cánh cửa bay ra, tản ra khắp bốn phương tám hướng
- Vì sao không có hồn phách của đám người tiều phu chứ?
Trái tim của Tần Mục dần dần trầm xuống.
Hắn vận dụng thần thông Khiên Hồn Dẫn, bất kỳ kẻ nào chỉ cần còn có thi thể xương cốt, đều sẽ bị hắn cảm ứng được hồn phách, dẫn dắt hồn phách qua đây.
Nhưng hắn lấy thần thông tìm kiếm khắp U Đô, lại không có cách nào cảm ứng được hồn phách của đám người Tiều Phu thánh nhân, Sơ tổ Nhân Hoàng.
Mặt trăng vẫn nhô lên cao chiếu sáng, tốc độ ba người từ trong mặt trắng sáng kia đi xuống lại cực nhanh, ban đầu từ ba điểm sáng hiện tại đã dần dần biến thành lớn lên, dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy được bọn họ.
Tần Mục chuyên tâm làm phép, trên trán của hắn không ngừng có mồ hôi lạnh tuôn ra, chảy ra, đột nhiên hắn chợt cắn chặt răng, bóc lá liễu ở trên mi tâm của mình ra, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói:
- Thiên Công, Xích Hoàng, hiện tại đang ở trước mặt nguy hiểm và tai họa sinh tử, ta cần phải mượn lực lượng của ca ca ta, đối đầu với Thần Ma của Minh Đô!
Trên đại lục chữ Tần trong mi tâm của hắn, đứa trẻ mới sinh đầu to đang gặm đầu ngón chân của mình, nghe hắn nói vậy lại vô cùng hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây:
- Chẳng lẽ đệ đệ hư hỏng muốn ăn ta sao? Chỉ có điều hắn cũng đã cho ta ăn đồ ngon, cái hộp nhỏ trước đó không lâu lại khiến ta ăn rất sướng miệng...
Hắn là người rất mang thù, còn nhớ rõ chuyện trước đây Tần Mục cướp đoạt lực lượng của hắn, thiếu chút nữa ăn tươi hắn.
Chỉ là vừa rồi, Tần Mục đút cho hắn một đạo đao quang màu đỏ như máu của Trảm Thần Huyền đao, đó là huyết sát luyện liền thành đao quang, khiến hắn ăn rất no, ác cảm của hắn đối với Tần Mục thoáng cái cũng giảm xuống, nhưng cũng chỉ là thoáng giảm thấp xuống một chút như vậy mà thôi.
Bảo hắn đi giúp Tần Mục sao? Hắn vẫn cảm thấy không thích.
Xích Hoàng cùng Thiên Công liếc mắt nhìn nhau, bàn bạc nói:
- Hiện tại phải làm sao bây giờ? Nếu để cho hắn nhận được lực lượng thần tử của U Đô, như vậy hắn lại sẽ biến thành kẻ tà ác, nếu như không cho hắn mượn, đệ đệ chết, chính là thời điểm ca ca quản lý thân xác làm chủ. Hắn căn bản không chỉ ăn đệ tử của Minh Đô động thủ, Duyên Khang rất nhanh lại bị hắn ăn thành một U Đô khác.
- Ăn thành U Đô ngược lại là chuyện tốt, chỉ sợ sẽ ăn thành đất trống, ngay cả một quỷ cũng không sẽ còn lại. Như vậy, với kế sách hiện tại cũng chỉ có thể đệ đệ mượn lực lượng, nhưng không nên chuyển tất cả lực lượng thần tử U Đô cho hắn.
Thiên Công nói:
- Tất cả cho hắn, sợ rằng chỉ có cường giả Đế Tọa tự mình hạ xuống mới có khả năng hàng phục được hắn. Nhưng cho hắn một chút, hắn vẫn không đến mức bị ma tính khống chế, như vậy vẫn còn có đường sống quay trở về.
Xích Hoàng do dự nói:
- Ngươi không sợ sẽ đùa với lửa sao?
Thiên Công cười ha hả, tràn đầy tự tin:
- Ngươi yên tâm, ta cũng không phải là đang đùa với lửa. Ngươi tới phối hợp với ta, chúng ta mở ra một tia phong ấn, nhưng lại không cho phong ấn hoàn toàn mở ra, để tránh ca ca chạy ra ngoài. Ca ca tuy rằng không giảo hoạt bằng đệ đệ, nhưng cũng rất quỷ quái. Chúng ta vẫn không thể để cho đệ đệ nhận được quá nhiều lực lượng của U Đô, bởi vậy chúng ta cần phải phối hợp chặt chẽ, không thể để xảy ra sai lầm nào. Hiện tại vấn đề duy nhất là nói như thế nào để thuyết phục ca ca cho mượn một phần lực lượng.
Hai người đồng thời nhìn về phía tiểu hài tử khổng lồ kia, Xích Hoàng khẽ nói:
- Có chút khó khăn đây.
Tiểu hài tử khổng lồ dùng chân tay mập mạp đứng dậy, cười lạnh nói:
- Lão đầu râu bạc, ba cái đầu, các ngươi đánh chủ ý vào ta, các ngươi không sợ đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Tần Mục ở trên đài quan sát ngoài trời làm phép, đột nhiên một đường ánh sáng từ trên cao hạ xuống, đánh nát cánh cửa Thừa Thiên phía sau lưng của hắn. Lúc này, Lâu Vân Khúc, Ngỗi Khanh Bồi và Phó Nham Kỳ từ trên cao hạ xuống, đứng ở giữa không trung của đài quan sát ngoài trời.
- Không kịp nữa rồi!
Tần Mục phát động Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, nhưng trước sau không cảm giác được lực lượng từ mi tâm truyền đến, trong lòng hắn lại âm thầm sốt ruột.
- Tần Phượng Thanh, cho dù cho ngươi triệu hoán hồn phách của bọn họ, ngươi cũng không có cách nào lật lại ván cờ này nữa rồi.
Lâu Vân Khúc từ không trung đi xuống, mỉm cười nói:
- Bởi vì bọn họ không có ở U Đô, mà bị ta đưa đến Minh Đô. Ngươi sử dụng Khiên Hồn Dẫn có thể hồn phách của lê dân bách tính từ U Đô dắt tới, nhưng không thể nào triệu hoán được hồn phách của bọn họ. Đây chỉ là chuyện vô bổ thôi.
Tần Mục híp mắt lại một cái, cười nói:
- Khó trách ta vừa rồi không cảm ứng được nguyên thần của bọn họ, hóa ra bọn họ là rơi vào Minh Đô. Pháp thuật của Minh Đô chắc là thoát thai từ U Đô, theo lý mà nói, pháp thuật của ta cũng có thể giành được người từ Minh Đô. Ta giành lấy U Đô, Phong Đô, Minh Đô ngược lại vẫn là lần đầu tiên.
Ngỗi Khanh Bồi từ không trung hạ xuống, đi tới phía bên phải của Tần Mục, thản nhiên nói:
- Cướp người từ Minh Đô, còn muốn khó khăn hơn so với cướp người từ U Đô. Minh Đô tất nhiên là thoát thai từ U Đô, nhưng thần thông của U Đô thoát thai ra đã được Hắc Đế phát triển, U Đô đã còn xa mới có thể so sánh được.
Tần Mục cười nói:
- Như vậy vì sao ba vị không thử xem sao? Nói không chừng ta lại có thể cướp người từ Minh Đô, nói không chừng còn có thể giúp Hắc Đế tìm được một chỗ sơ hở của Minh Đô, thuận tiện cho các ngươi tu sửa.
Phó Nham Kỳ từ phía sau hắn đi tới, nói:
- Thần tử U Đô, không cần cố gắng kéo dài thời gian nữa. Lần này là sư tôn ta tự mình hỏi đến chuyện của Duyên Khang, sư tôn của ta thân là Hắc Đế Minh Đô, lão nhân gia tự mình hỏi đến, có thể thấy được sư tôn coi trọng Duyên Khang thế nào, chỉ có điều cũng quyết định kết cục của Duyên Khang rồi.
Tần Mục một lòng dần dần trầm xuống, Âm Thiên Tử tự mình hỏi đến?
Thảo nào Tiều Phu thánh nhân, Sơ tổ Nhân Hoàng lại trúng chiêu!
Tu vi thực lực của Âm Thiên Tử sâu không lường được, hắn lại muốn tự mình chủ trì chuyện giáng kiếp cho Duyên Khang, như vậy sợ rằng Duyên Khang thật sự đã không có bất kỳ đường sống nào nữa!
- Sư tôn của ta muốn gặp ngươi, sư tôn không có hứng thú đối với Duyên Khang, chỉ có hứng thú đối với ngươi, từng để cho Tề Cửu Nghi sư đệ đi đối phó với ngươi, chỉ có điều Tề sư đệ thật sự không có năng lực. Vì vậy, sư tôn lại lệnh cho chúng ta đến nơi đây.
Lâu Vân Khúc nói:
- Tề Cửu Nghi sư đệ dùng cái gương để phong ấn ngươi, còn bị ngươi thu đúng không?
Tần Mục tiếp tục âm thầm phát động thần thức bất diệt, cố gắng cướp đoạt lực lượng của ca ca, nhưng trước sau hắn vẫn không có thành công, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được trong mi tâm có từng lực lượng đang lao vọt về phía hắn, trong lòng hắn âm thầm vui mừng, ngoài mặt lại càng thêm ung dung thản nhiên.
- Ba vị nói cái gương sao? Là cái gương ta cướp được từ chỗ của Tề Cửu Nghi sao?
Tần Mục lật tìm trong túi Thao Thiết, nói:
- Các ngươi chờ một chút, để ta tìm một chút.
Lâu Vân Khúc cười nói:
- Cái gương này chỉ dùng để tới phong ấn ngươi, sư tôn đặc biệt luyện ra để dành cho ngươi, ngươi lấy ra chỉ cần nhìn vào cái gương soi một chút, lại có thể khiến bản thân ngươi bị khống chế, cũng có thể tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều chuyện.
Tần Mục lấy từ trong túi Thao Thiết ra một cái gương, nhìn vào cái gương soi một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Không phải cái gương này rồi.
Dứt lời, hắn lại tiện tay ném cái gương này sang một bên, sau đó hắn lại tìm kiếm ở bên trong túi Thao Thiết.
- Cũng không phải cái gương này.
Hắn lại lấy ra một cái gương khác, sau khi soi soi một hồi, hắn lại lắc đầu ném cái gương qua một bên.
Đám người Lâu Vân Khúc vẫn kiên trì chờ đợi, chỉ thấy không lâu sau Tần Mục đã lấy từ trong túi Thao Thiết ra hơn mười cái gương, mỗi một cái gương này được lấy ra, hắn đều soi soi vài cái, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn bị khống chế.
Sự kiên trì của đám người Lâu Vân Khúc đã dần dần biến mất, số lượng những cái gương Tần Mục ném ra đã càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn không có cái mặt gương do Hắc Đế Minh Đô luyện ra.
- Ngươi là một đại nam nhân, cầm theo nhiều cái gương như vậy để làm cái gì chứ?
Tính tình của Phó Nham Kỳ nóng nảy, lập tức cao giọng quát.
- Bản thân có bộ dạng tuấn tú, ta cũng không có cách nào, cần phải mang thêm vài cái gương là chuyện bình thường.
Tần Mục ngẩng đầu, xấu hổ nói.
Phó Nham Kỳ tức giận hừ lạnh một tiếng nói:
- Cơ thể con người chẳng qua chỉ là một cái thân xác thối tha, chết qua đời này, sẽ sống tiếp đời sau, thân xác thối tha như vậy còn cần ngươi phải quý trọng nữa sao? Ngươi xem tay của ta đi? Ta bị Duyên Khang quốc sư chém vào đó, chỉ còn lại có một cái đầu ngón tay, ta cũng không có dây dưa lằng nhằng giống như ngươi!
Hắn giơ tay phải của mình lên, chỉ thấy trên bàn tay bên phải chỉ còn lại có một cái ngón tay cái.
Tần Mục không đáp, hắn lại lấy ra một cái gương nhìn vào mặt gương soi soi, đột nhiên thân thể của hắn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này, ba người Lâu Vân Khúc đều thở phào nhẹ nhõm, Ngỗi Khanh Bồi nói:
- Xem ra chính là cái mặt gương này. Các thần tai họa các giới đến đây giáng kiếp chắc hẳn đêu đã sắp sống lại, ở đây đã không phải là vùng đất lành nữa, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, quay trở về U Đô, để tránh lại bị liên lụy ảnh hưởng tới!
Chỗ gần khu vực Dũng Giang học cung cũng có một bức tượng đá, giờ phút này, bức tượng đá này đang chậm rãi thu đi phần bằng đá, dần dần khôi phục lại máu thịt, từng thần uy khủng khiếp từ trên người hắn bạo phát ra, khiến cho không gian xung quanh hắn chợt hiện ra trạng thái chấn động mạnh.
Ba người Lâu Vân Khúc đều có thể cảm ứng được dao động do bức tượng đá này truyền đến dao động, trong lòng bọn họ âm thầm rét lạnh.
Ở bên trên Thiên Đình, những tượng đá này có một cái tên riêng, đó chính là thần tai họa.
Bọn họ là thần chỉ tai họa do Thiên Đình đặc biệt dùng để quản giáo những hạ giới không phục, thần tai họa đến trái đất, thiên hạ sẽ lập tức trở nên đại loạn. Trước kia, tối đa hạ giới bình thường cũng chỉ gặp phải một hai vị thần tai họa hạ xuống, lại có thể biến thành diệt thế. Duyên Khang ở đây lại khác, Duyên Khang có khoảng chừng hơn ba mươi vị thần tai họa đồng thời hạ xuống!
Không chỉ có như vậy, dựa theo thần tai họa đến, đồng thời còn có hơn mười thanh thần binh Thiên Tượng.
Ở trên Thiên Đình, loại thần binh Thiên Tượng này cũng là thần binh giáng kiếp, đây là vũ khí chuyên môn dùng để trừng phạt người đời, cổ thần do thiên địa sinh ra tạo ra chúng. Một hai cái thần binh giáng kiếp lại đủ để tạo thành công kích mang tính hủy diệt cho một thế giới!
Mà không ngờ, ở Duyên Khang lại có tới hơn mười thanh thần binh Thiên Tượng như vậy.
Thần tai họa lại cộng thêm thần binh giáng kiếp, đây là một chiến trận diệt thế!
Thần tai họa đều là những kẻ lục thân không nhận, thần binh giáng kiếp cũng vậy, bởi vậy đám người Lâu Vân Khúc bọn họ mới muốn dẫn ra trận tai kiếp này xong sẽ lập tức rời khỏi đây, để tránh cho bản thân mình cũng sẽ bị vùi lấp ở trong đó.
Ngỗi Khanh Bồi đi tới, đưa tay chộp về phía tấm gương sáng ngời trong tay của Tần Mục, hắn cười nói:
- Sư tôn vì chế luyện Minh Đô Ngọc Giám này đã đủ nhọc lòng, chế luyện suốt bốn năm, năm năm mới có thể luyện thành, món bảo vật này vốn chính là dùng để đối phó với thần tử U Đô, nhưng dù thế nào cũng không thể dự đoán được Tề Cửu Nghi sư đệ lại để cho Ngọc Giám rơi vào trong tay của tên tiểu tử này. Tiểu tử này nhìn như là người thông minh cơ trí, nhưng còn không phải vẫn đi theo con đường chúng ta đã vạch ra sao? Chúng ta muốn đối phó với hắn, thật sự có thể nói là dễ dàng giống như trở bàn tay...
Bàn tay của hắn vừa nắm lấy Minh Đô Ngọc Giám, đột nhiên bàn tay của Tần Mục cũng nắm lấy bàn tay của hắn.
- Thật vậy không?
Giọng nói của Tần Mục ghé sát vào lỗ tai của hắn truyền đến, giọng điệu thâm trầm, u ám khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ tới cực độ.
Ngỗi Khanh Bồi chợt ngẩng đầu, nhìn thấy được ba con mắt của Tần Mục đang lập lòe phát ra ánh sáng có hình dạng giống như cánh bướm.
Ngỗi Khanh Bồi bất chợt cảm thấy sởn tóc gáy:
- Thần tử U Đô, ngươi không có bị phong ấn sao...
- Bị phong ấn chính là ca ca của ta.
Một bàn tay khác của Tần Mục đã khống chế cái đầu của Ngỗi Khanh Bồi, hắn dùng sức lắc một cái, Ngỗi Khanh Bồi nhìn thấy được phần mông và gót chân của mình.
Oong...
Lúc này, ba con mắt của Tần Mục phóng ra ánh sáng cường đại, ba đường ánh sáng đâm vào phần gáy của Ngỗi Khanh Bồi sau đó xuyên qua trước đầu.
- Tề Cửu Nghi chưa nói với ngươi biết sao? Lần trước, khi hắn sử dụng cái gương này cố gắng khống chế ta, cũng không nhất định có thể làm gì ta, trái lại hắn còn bị thua ở trong tay của ta!
Tần Mục mở miệng hút một hơi thật dài, nguyên thần của Ngỗi Khanh Bồi vừa mới thoát thể bay ra, đang muốn trốn vào bên trong Minh Đô, đột nhiên hắn không thể nào khống chế được bản thân, lại bay về phía trong miệng của Tần Mục!
- Ngươi ngu xuẩn như thế, vẫn là không cần đi chuyển thế, cho ta nếm thử mùi vị của nguyên thần đi đã!
Sắc mặt của hai người Lâu Vân Khúc và Phó Nham Kỳ lập tức đại biến. Bọn họ vội vàng xông tới cứu người. Nhưng bọn họ lại nghe có những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, Phó Nham Kỳ đã bay ngược đi, Lâu Vân Khúc là người có tu vi cảnh giới cao nhất, là thần chỉ của Trảm Thần đài, kỹ năng của hắn cao một bậc, đánh cho Tần Mục lật người lăn lộn mấy vòng.
Thân thể của Ngỗi Khanh Bồi đã chết, nguyên thần của hắn vừa mới thoát khỏi sự vây khốn lại lập tức cố gắng bay vào bên trong Minh Đô, nhưng Tần Mục rơi xuống đất đã đưa tay chộp tới, giữ chặt hắn ở trên không trung, khiến hắn không có cách nào quay trở về Minh Đô được nữa.
- Mùi vị của đệ tử Minh Đô nhất định ngon hơn so với những yêu ma quỷ quái kia của U Đô!
Tần Mục hưng phấn mở cái miệng lớn ra.
Lâu Vân Khúc Phó Nham Kỳ vội vàng lại một lần nữa đánh tới, hy vọng có thể cứu nguyên thần của Ngỗi Khanh Bồi trước khi Tần Mục ăn hắn.
Mà vào lúc này, trong đại lục chữ Tần tại mi tâm của Tần Mục, Xích Hoàng đang chớp chớp mắt nói:
- Chúng ta không phải đã cho hắn quá nhiều lực lượng của U Đô chứ?
Thiên Công bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nói:
- Không tính là nhiều, ngươi yên tâm, ta khống chế rất có chừng mực! Ta đã bao giờ từng làm chuyện gì lại không có nắm chắc hay không?
Bên cạnh bọn họ, thân thể của đứa trẻ mới sinh đầu to kia đang cứng đờ ngồi ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, từng ma khí của U Đô đang từ trong cơ thể hắn điên cuồng lao vọt ra phía bên ngoài.
Vừa rồi, khi bọn họ đang cố gắng chế phục Tần Phượng Thanh, để hắn cho Tần Mục mượn lực lượng, nhưng Tần Phượng Thanh thực sự quá dũng mãnh, đánh cho hai người bọn họ đến mức chật vật không chịu nổi. Hai người lấy ra tất cả sức lực, tất cả thủ đoạn, vẫn không thể áp chế được Tần Phượng Thanh.
May mà Tần Mục tìm ra Minh Đô Ngọc Giám được Âm Thiên Tử luyện chế ra, lúc Tần Mục soi gương, trong đại lục chữ Tần cũng đột nhiên xuất hiện một mặt gương, rơi vào trước mặt của Tần Phượng Thanh, đứa trẻ mới sinh hiếu kỳ quan sát mặt gương, trong gương truyền đến tà âm, khiến cho đứa trẻ mới sinh với lực lượng thần thông cực lớn này bị khống chế.
Xích Hoàng nghi ngờ nói:
- Nếu chúng ta cho hắn lực lượng không nhiều, vì sao hắn lại muốn ăn nguyên thần của tiểu tử của Minh Đô? Tần Mục bình thường cũng dữ dội tàn bạo như vậy sao?
Thiên Công chớp chớp mắt, Xích Hoàng cũng chớp chớp mắt, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Thiên Công lúng ta lúng túng nói:
- Có biện pháp cứu chữa hay không vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...