Vu Cừ sởn tóc gáy, hắn ở trước mặt Tần Mục vô cùng khổng lồ, nhưng ở trước mặt hài tử này có vẻ nhỏ đến mức đáng thương.
Hai bàn tay béo mập chộp tới, bắt hắn lại. Mặc cho hắn có thần thông quảng đại cũng không có cách nào giãy giụa được, bị hài nhi béo mập này đưa vào trong miệng.
- Ta và ca ca ta là cùng một cái tên.
Trước khi chết, hắn nghe được giọng nói của Tần Mục:
- Bởi vì chúng ta dùng chung một hồn phách, một thân thể.
Hài nhi béo mập này một ngụm nuốt hắn vào, dùng sức nhai, đột nhiên hưng phấn chộp về phía Tần Mục:
- Đệ đệ hư, chết!
Nhưng vào lúc này, thân thể của Tần Mục lấy ra lá liễu, nhẹ nhàng dán ở mi tâm.
Hài nhi béo mập còn chưa bắt được Tần Mục, đột nhiên một lực lượng vô hình xoắn tới cuốn lấy hắn, kéo vào trong vực sâu.
- Đệ đệ hư...
Hài nhi béo mập kia rơi một lúc lâu, đột nhiên bịch một tiếng đặt mông ngồi dưới đất, nhìn lại xung quanh. Chỉ thấy mình lại rơi vào trong đại lục phong ấn chữ Tần, lão đầu râu bạc và Xích Hoàng đang tránh né hắn ở trong dãy núi chữ Tần.
- Đệ đệ hư, bắt được lại ăn luôn!
Hài nhi béo mập tức giận đến mức nổ tung, dùng cả tay và chân leo về phía trong dãy núi chữ Tần, dự định bắt lấy phân thân của Thiên Công và tư duy Xích Hoàng tới trút cơn giận:
- Đánh lão đầu trước, lại đánh ba đầu!
Hai người cuống quít tránh né, phân thân của Thiên Công nói:
- Không cần sợ hắn, nơi này là phong ấn của Thổ Bá, sẽ không ngừng biến hóa, hắn bắt không được chúng ta!
Xích Hoàng nói:
- Ngươi lần trước cũng nói như vậy, sau đó đã bị bắt.
- Lần này nhất định sẽ không!
Tần Mục trở về bản thể, thở phào nhẹ nhõm, phía trước hắn thi thể của Vu Cừ chìm nghỉm, bóng tối Minh Đô cũng tự biến mất.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một nụ cười mỉm:
- Thiên Âm nương nương, chúng ta cuối cùng đã gặp mặt. Chỉ có điều nương nương không cần thương tâm, thần thông của ta nói không chừng có thể tụ tập lại hồn phách bị cắn nuốt của nương nương...
Hắn vừa mới nói tới đây, đột nhiên Thiên Âm nương nương đứng ở trong biển nhấc chân lên, giẫm về phía bên này.
Tần Mục sởn tóc gáy, không kịp thi triển thần thông xoay người dọc theo mặt cầu chạy như điên. Hắn rất nhanh đi tới bên cạnh vị thần nhân Khai Hoàng kia, không nói lời gì lôi kéo hắn lại chạy.
Phía sau truyền đến tiếng cung điện bị giẫm đập đổ sụp xuống, Thiên Âm nương nương một cước đạp hụt, xoay người đuổi theo về phía bên này.
Thân thể của nàng cắm thẳng vào thiên ngoại, chỉ một bước chân đi lại chính là trăm nghìn dặm. Tuy rằng tốc độ bước chân giơ lên hạ xuống cũng không nhanh nhưng tốc độ tiến lên phía trước lại khiến những người khác không có cách nào so sánh được.
- Là những quỷ chết đói đang khống chế thể xác của vị nương nương này!
Tần Mục nhanh chóng suy đoán ra nguyên nhân vì sao túi da của Thiên Âm nương nương xuống tay với bọn họ, không cần nghĩ ngợi hắn lập tức lấy Sinh Tử Bộ ra chiếu về phía thần nữ khổng lồ kia, thầm nghĩ:
- Thiên Âm nương nương đã bị những quỷ chết đói ăn, Thiên Âm nương nương này thật ra cũng là quỷ chết đói chiếm lấy thể xác của nương nương! Nói cách khác, Thiên Âm nương nương hiện tại chính là một quỷ chết đói.
Sinh Tử Bộ chiếu xuống nhưng thần nữ này chỉ khẽ dừng lại một chút, trong tai mắt mũi miệng có khói đen phun ra ngoài, lại lập tức một lần nữa nhấc chân lên, đuổi theo về phía Tần Mục và thần nhân Khai Hoàng.
- Nàng có hình thể quá lớn, Sinh Tử Bộ cũng khó có thể chiếu đến toàn thân của nàng!
Tần Mục lấy nguyên khí khống chế Sinh Tử Bộ khiến cho Sinh Tử Bộ trôi lơ lửng ở sau đầu, nhanh chân bỏ chạy, phát huy Thâu Thiên Thần Thối được người què truyền thụ cho hắn đến mức tận cùng, tốc độ lại tăng lên!
- Tiền bối, chạy mau!
Tần Mục kéo vị thần nhân Khai Hoàng kia, chỉ cảm thấy có chút tốn sức, không có cách nào hoàn toàn phát huy ra tốc độ, vội vàng nói.
Vị thần nhân Khai Hoàng kia đột nhiên nhanh chân lại bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn hắn rất nhiều, thoáng cái rời đi, ném Tần Mục ở lại xa phía sau.
Tần Mục kinh ngạc, cả giận nói:
- Thật là không có nghĩa khí! Tốt xấu gì ta cũng từng vì ngươi rơi mấy giọt nước mắt! Ngươi có thể chạy trốn nhanh như vậy, cũng nên dẫn ta theo mới phải.
Đột nhiên, Thiên Âm nương nương đưa bàn tay ra, chộp về phía hắn. Bàn tay từ trên trời thò qua tầng khí quyển của Thiên Âm giới cùng không khí ma sát kịch liệt, nhất thời xung quanh bàn tay dấy lên ngọn lửa mạnh cháy hừng hực, nhưng lại không thể khiến nàng bị bỏng.
Bàn tay nàng giống như là một khối lục địa cực lớn từ trên cao hạ xuống, chụp vào Tần Mục.
Sau đầu của Tần Mục, Sinh Tử Bộ phóng ra ánh sáng cường đại, bàn tay của Thiên Âm nương nương chưa đi tới lại thấy từng đầu ngón tay không ngừng mềm nhũn ra, giống như là xì hơi vậy.
Mặc dù như thế, một chưởng này hạ xuống, cũng đủ để Tần Mục bị ép ở trong lòng bàn tay.
Mắt thấy Tần Mục lại cũng bị bàn tay giống như đại lục này ấn đắp lại, đột nhiên quanh người hắn có vô số phù văn tung bay, thần thông truyền tống trong phút chốc bạo phát. Phù văn giống như là vô số mảnh giấy vàng điên cuồng xoay tròn xung quanh hắn, đợi cho phù văn hóa thành tro tàn biến mất, Tần Mục cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, Tần Mục xuất hiện ở ngoài ngàn dặm, toàn thân lập tức lại một lần nữa hiện ra vô số phù văn. Thân hình lại một lần nữa biến mất, khi xuất hiện lại hắn cũng đã trốn xa ngàn dặm.
Thân hình của hắn liên tục chớp hiện, liều mạng tiêu hao hết tu vi cũng muốn lao ra khỏi Thiên Âm giới trước khi Thiên Âm nương nương đuổi kịp hắn.
Phía sau, cây cầu bị Thiên Âm nương nương không ngừng giẫm đến sụp xuống, cây cầu dài này căn bản không có cách nào chịu đựng bước chân của vị thần thánh trời sinh này.
Hiện tại, Tần Mục đã cách bờ biển không xa, nhưng vào lúc này, trong biển có vô số yêu ma quỷ quái giống như quỷ mị chớp động. Ở thời điểm Tần Mục sắp truyền tống, vô số yêu ma quỷ quái ghé vào trên người Tần Mục.
- Tất cả cút ra!
Tần Mục phát động Sinh Tử Bộ, oong một tiếng, vô số yêu ma quỷ quái biến thành túi da rơi xuống. Trên đỉnh đầu của hắn, bàn tay của Thiên Âm nương nương hung hăng đè xuống.
Ầm ầm!
Biển của Thiên Âm giới chấn động mãnh liệt, bên bờ mặt đất cũng không ngừng chấn động, từng vết nứt nhìn thấy mà giật mình không ngừng kéo dài ra bốn phương tám hướng. Những tiếng nổ ầm ầm từ các nơi truyền đến, trong khe nứt nham thạch nóng chảy phun trào, nhưng cho dù là nham thạch nóng chảy ra ở chỗ này cũng có màu sắc mờ mịt.
Thiên Âm nương nương giơ tay lên, cầu dài dưới bàn tay của nàng bị gãy, biển rộng trống rỗng, lộ ra thềm lục địa vô cùng khô cạn. Nước biển ban đầu bị bốc hơi lên không còn một mảnh!
Nhưng trong nháy mắt khi lòng bàn tay của nàng giơ lên, dưới lòng bàn tay của nàng có vô số phù văn tung bay. Trung tâm phù văn lại là một cái kiếm hoàn thật lớn giống như một quả cầu kim loại, lúc này kiếm hoàn lại bị đánh cho xẹp xuống phân nửa.
Ầm...
Phù văn thiêu đốt, quả cầu kim loại biến mất, sau một khắc nó đã xuất hiện ở trong thành trấn bên bờ biển kia.
Thiên Âm nương nương nghi ngờ, không nhìn thấy Tần Mục truyền tống ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thể tìm được.
Trong thành trấn, thần nhân Khai Hoàng này lặng lẽ nhô đầu ra, chỉ thấy kiếm hoàn ở trong thành trấn bên bờ biển đinh đinh đang đang đánh tới. Tần Mục nấp ở trong kiếm hoàn nhanh chóng cuộn lại, quả cầu kim loại hạ xuống bắn lên.
Mà ở bên trong kiếm hoàn, Tần Mục đứng trên Vô Ưu kiếm, lấy Vô Ưu kiếm làm trục, chống đỡ kiếm hoàn. Vừa rồi Thiên Âm nương nương suýt nữa đập nát cả hắn và kiếm hoàn thành thịt, hắn chính là lấy Vô Ưu kiếm chống đỡ, lúc này kiếm hoàn mới không bị Thiên Âm nương nương đập chết.
Chỉ có điều, kiếm hoàn cũng bị đánh đến biến hình.
Thời điểm kiếm hoàn lại một lần nữa bắn lên, quả cầu kim loại vù một tiếng tách ra, chia làm tám nghìn thanh kiếm. Tần Mục từ trong đó nhảy ra, thân thể giãn ra, một tay giơ lên, chỉ thấy tám nghìn thanh kiếm vang vọng va chạm vào nhau hóa thành một kiếm hoàn nho nhỏ rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Đột nhiên, trong lòng bàn tay của hắn truyền đến một tiếng vù, kiếm hoàn nho nhỏ kia không ngờ nổ tung, hóa thành vô số hạt bụi từ trên cao hạ xuống, rơi trên mặt đất.
Sắc mặt Tần Mục thâm trầm, nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng bàn tay ngoại trừ Vô Ưu kiếm ra chính là một đống bụi kim loại.
Hắn chống đỡ một chưởng kia của Thiên Âm nương nương, không bị đập chết nhưng kiếm hoàn dùng để chống đỡ một chưởng kia của Thiên Âm nương nương lại bị Thiên Âm nương nương đập cho nát bấy.
Lúc trước còn có nguyên khí của Tần Mục chống đỡ, chỉ có điều sau khi Tần Mục thu hồi kiếm hoàn, nguyên khí cứ tự nhiên trấn tĩnh lại. Vì vậy kiếm hoàn cũng nhịn không được nữa, nổ thành bột mịn.
- Cũ không đi, mới không đến...
Tần Mục vẫn tiếc không thôi, đây là linh binh phù hợp với hắn nhất kể từ khi hắn trở thành thần thông giả luyện ra, dự định sẽ là linh binh dùng cả đời, kết quả lại bị đập thành bột mịn như vậy.
Mấu chốt chính là nguyên liệu cần thiết để chế luyện những linh binh này vẫn là do hắn đập nồi bán sắt đổi được từ chỗ của Tư Vân Hương.
Vì luyện đến trình độ kiếm giống như nước chảy, hắn mượn Ma hỏa và Ly hỏa ở Ly thành cùng nhau rèn luyện, lúc này mới hoàn toàn luyện thành kiếm hoàn. Lần này, ngoại trừ Vô Ưu kiếm ra, các phi kiếm khác đều bị nghiền nát, bảo hắn làm sao có thể không đau lòng được?
- Thật may, ta từ chỗ của Đế Thích Thiên Vương Phật tham ô được rất nhiều Phật Nguyên Xích Các. Trong các loại kim loại này có thần kim của phật giới, ta tham ô đủ có thể tái tạo ra một kiếm hoàn Phật Nguyên Xích Các.
Tần Mục thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Thiên Âm nương nương đang ở bờ biển tìm kiếm khắp nơi. Vị nương nương to lớn vô cùng này vẫn đang tìm kiếm hắn.
Thần nhân Khai Hoàng này lại chạy ra, tiến đến trước mặt Tần Mục.
Mặt Tần Mục đen lại, còn có chút căm giận khó tiêu tan:
- Không nghĩa khí!
Thần nhân Khai Hoàng thẹn thùng, đưa tay lôi kéo hắn, làm ra động tác chạy nhanh, lại chết sống kéo không được hắn, sau đó bất đắc dĩ nhún vai.
- Thì ra là thế.
Tần Mục bừng tỉnh hiểu ra:
- Ngươi không có pháp lực, không có thân thể, nguyên thần cũng mất nên mới không có cách nào dẫn theo ta chạy. Được, ta không tức giận. Ta cần ngươi hỗ trợ, tìm ra một bãi đất khiến cho Sinh Tử Bộ có thể chiếu đến chỗ gương mặt của Thiên Âm nương nương.
Thần nhân Khai Hoàng lập tức chạy ra khỏi thành trấn, nhìn thấy Tần Mục chưa đi cùng, hắn vội vàng dừng lại ngoắc tay.
Tần Mục bước nhanh đi theo về phía trước, hai người nhanh chóng đi xa, cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới một tòa tháp cao bên bờ biển. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi hoảng sợ, tòa tháp này cũng không khỏi quá cao đi. Thiên Âm giới đen tối không rõ, nhìn không xa lắm nhưng Tần Mục vận chuyển Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp cũng có thể nhìn thấy được ngoài mười mấy dặm. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại không nhìn thấy được đỉnh tháp.
Sương mù mờ mịt quấn quanh lưng chừng tháp, thật không biết tòa tháp này cao tới mức nào.
Thân tháp giống như là sử dụng thần kim gì đó chế tạo thành, hiện lên ánh sáng kim loại đen sẫm giống như màu của đầm lầy.
- Tòa tháp này dùng tới làm cái gì? Chỉ sợ so với Xích Minh Trấn Thiên Lâu trong tay Xích Khê thần nhân còn muốn cao hơn rất nhiều.
Hắn nghĩ tới đây, chỉ thấy thần nhân Khai Hoàng nhảy như bay, đạp lên mái hiên của từng tầng tháp leo lên phía trước. Tần Mục phát động Thâu Thiên Thần Thối, chạy như điên lên tháp. Hai người một nhảy, một chạy nhanh, từng người xông về phía đỉnh tháp.
Đợi đến khi Tần Mục xông lên đỉnh của tháp cao này, thần nhân Khai Hoàng đã ở nơi đó chờ, hiển nhiên tốc độ phải nhanh hơn hắn rất nhiều.
Tần Mục thầm khen một tiếng, lấy Sinh Tử Bộ đưa tới trong tay của thần nhân Khai Hoàng, nói:
- Ta đứng ở trên đỉnh tháp làm phép, ngươi lại đứng ở chỗ này. Chờ ta dụ Thiên Âm nương nương tới, ngươi lại mở Sinh Tử Bộ ra, sử dụng Sinh Tử Bộ chiếu nàng.
Thần nhân Khai Hoàng liên tục gật đầu. Tần Mục đang muốn từ đỉnh tháp nhảy đến trên đỉnh tháp, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng bịch, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy thần nhân Khai Hoàng mở Sinh Tử Bộ ra liếc mắt nhìn vào trong ánh vàng rực rỡ, sau đó giống như bị xì hơi khô quắt xuống.
Tần Mục dở khóc dở cười, vẫn nhặt Sinh Tử Bộ lên.
Không có Sinh Tử Bộ soi sáng nhưng thấy cát đen điên cuồng phun ra, chui vào trong bộ da thần nhân Khai Hoàng, rất nhanh hắn lại phồng lên.
Tần Mục giao Sinh Tử Bộ một lần nữa đến trên tay hắn, nói:
- Đây là mặt trước! Đây là mặt sau! Không nên cầm ngược, cầm ngược chúng ta đều chết chắc rồi!
Thần nhân Khai Hoàng liên tục gật đầu, vỗ nhẹ vào ngực.
Tần Mục hít một hơi dài, cao giọng hô lên:
- Thiên Âm nương nương, ta ở chỗ này...
Giọng nói của hắn từ phía xa truyền ra, lập tức hai tay chà một cái, nguyên khí hóa thành nguyên khí Chu Tước, chà xát ra một quả cầu lửa lớn. Ánh sáng hừng hực giống như mặt trời chói chang, soi sáng xung quanh.
Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, thần nhân Khai Hoàng khẩn trương cầm Sinh Tử Bộ, không dám có bất kỳ sơ suất nào.
Đúng vào lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động mãnh liệt, tiếng bước chân vô cùng nặng nề truyền đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...