Mục Thần Ký

- Đấu võ Thiên Sư đi cày ruộng?

Tần Mục hận không thể lập tức nhìn thấy vị Thiên Sư này, đột nhiên hắn nhắc tới một chuyện, nói:

- Tiều phu tôn làm thánh nhân, Thiên Sư đều là thánh nhân sao?

- Cũng không phải.

Lão nhân buông câu lắc đầu nói:

- Trong bốn vị Thiên Sư, có thể được gọi là thánh nhân chỉ có một mình hắn.

Tần Mục hơi ngẩn ra, nói:

- Chính là trong bốn vị Thiên Sư, tu vi thực lực của tiều phu lão sư thấp nhất?

Lão nhân buông câu cười mà như không cười nói:

- Nếu thánh nhân là nhìn vào vũ lực cao tới mức nào, như vậy thời đại Khai Hoàng khắp nơi đều có thánh nhân. Tiều phu thành thánh cũng không phải vì tu vi thực lực của hắn, mà công lao sự nghiệp tư tưởng của hắn. Hắn đặt nền tảng cho cơ nghiệp hai vạn năm của thời đại Khai Hoàng, bốn vị Thiên Sư lấy hắn làm đầu. Đáng tiếc chỉ có hai vạn năm.

Tần Mục vẫn chờ hỏi lại, lão nhân buông câu đã chuyên tâm câu mặt trăng, không nói tiếp tới Thiên Sư khác.

- Tại sao tiều phu lão sư lại trở thành người đứng đầu trong bốn Đại Thiên Sư? Còn một vị Thiên Sư nữa là ai?

Tần Mục ép xuống nghi ngờ trong lòng, thi triển Khiên Hồn Dẫn từ trong U Đô gọi hồn phách của người Mục Nguyệt tộc, chỉ thấy vô số thi thể xương cốt của người Mục Nguyệt tộc bên cạnh giếng mặt trăng lần lượt đứng dậy.

Long Kỳ Lân run rẩy, vội vàng cắm đầu vào trong đất, không dám nhìn tới.

Viêm Tinh Tinh tiến lên khẽ an ủi, nói:

- Chó lớn đừng sợ, bọn họ đều là người chết, sẽ không làm gì ngươi.

Đột nhiên, một vị âm soa cuống quít ngồi thuyền giấy chạy tới, từng trận âm phong phát ra, đi tới trước cánh cửa Thừa Thiên, lại không đi qua cánh cửa Thừa Thiên tới dương gian, cao giọng nói:

- Ngươi lại muốn gây ra chuyện gì? An phận một thời gian không được sao?

Tần Mục vội vàng chào, nói:

- Phủ Quân, ta không đành lòng để những nghĩa sĩ phơi thây nơi hoang dã nên mời tới hồn phách của bọn họ trở lại trong thân thể của mình, mời bọn họ an táng cho mình xong sẽ để cho bọn họ trở lại U Đô. Xin lỗi, xin lỗi!

Sắc mặt âm soa có chút hòa hoãn, nhìn lão nhân buông câu đang câu mặt trăng treo mặt trăng, có chút kiêng kỵ, nói:

- Tần Phượng Thanh, ta cũng không phải không thông tình đạt lý, chỉ có điều ngươi không thể năm lần bảy lượt gọi người của U Đô ta tới. Ngươi như vậy, ta ở trước mặt Thổ Bá rất khó ăn nói! Sau khi ngươi mượn hồn phách của những người này xong lại mau chóng trả lại, chỉ có điều Thổ Bá vẫn sẽ ghi một khoản nợ ở trên đầu ngươi.

Tần Mục để cho những người Mục Nguyệt tộc sống lại đào mộ phần cho mình, cách cánh cửa Thừa Thiên nhìn về phía âm soa nói:


- Hoàng đế của Duyên Phong có một quyển sách nhỏ là ghi nhớ số lần chém đầu, Thổ Bá chẳng lẽ cũng có một cuốn sách nhỏ như vậy sao? Phủ Quân, trên quyển sách nhỏ của ta ghi bao nhiêu chữ chính vậy?

Âm soa cười lạnh nói:

- Không biết rõ, chỉ biết là quyển sách nhỏ của ngươi đủ một chồng lớn dày như vậy!

Hai cánh tay hắn mở ra, khoa tay múa chân ra hiệu:

- Đều là công tích vĩ đại của ngươi!

Sắc mặt của Tần Mục nhất thời đen lại.

Rất nhiều người Mục Nguyệt tộc đã đào mộ xong, khắc xong bia mộ cho mình, từng người ngồi ở trong ngôi mộ. Những bộ xương khô đồng thời nhìn về phía Tần Mục thi lễ, nói:

- Cảm ơn Nhân Hoàng!

Tần Mục hoàn lễ, nói:

- Vẫn mong các vị nghĩa sĩ ngủ yên.

Những bộ xương của người Mục Nguyệt tộc đều nằm xuống, mỗi một anh linh bay lên, đi qua cánh cửa Thừa Thiên quay về U Đô. Tần Mục làm lễ tế một hồi, vẫy vẫy tay, từng ngôi mộ khép lại.

Âm soa nói:

- Chuyện hôm nay không truy cứu nhiều, chỉ nhớ chuyện đã qua của ngươi.

Tần Mục đi qua những ngôi mộ kiểm tra tên trên mộ bia một hồi, nghe vậy xoay đầu lại, nói:

- Chiến sự của Thái Hoàng Thiên, khách Minh Đô đến trong tay cầm Sinh Tử Bộ, triệu hoán vô số hồn phách của Ma tộc và Ma Thần quay về trong xương trắng, đây cũng là chuyện đã qua tới mức nào? Thổ Bá có nhớ kỹ hay không?

Âm soa hơi ngẩn ra, cũng không nói lời nào.

Tần Mục cười lạnh nói:

- Thổ Bá cũng sợ Hắc Đế ở Minh Đô sao? Minh Đô là một phần của U Đô thôi? Hắc Đế phân cách Minh Đô, Thổ Bá ngay cả rắm cũng không dám thả một cái. Khách Minh Đô đến lấy Sinh Tử Bộ triệu tập ra vô số ma hồn, huyết tế những ma hồn này, hủy diệt La Phù Thiên và Thái Hoàng Thiên, Thổ Bá ngay cả rắm cũng không dám thả một cái!

Âm soa giận dữ:

- Cái gì gọi là ngay cả rắm cũng không dám thả một cái?

Lão nhân buông câu giật giật lỗ tai, nắm thật chặt cần câu trong tay, chuẩn bị cứu người bất kỳ lúc nào, thầm nghĩ:

- Con trai của Tần gia thật không biết nặng nhẹ. Âm soa này là phân thân Thiên Tề Nhân Thánh Vương, bất kính đối với hắn, hơn nữa còn ngay trước mặt hắn bất kính đối với Thổ Bá, chỉ sợ Thiên Tề Phủ Quân sẽ không bỏ qua cho hắn...


Tần Mục đổi thành khuôn mặt tươi cười:

- Ta chỉ nói là Thổ Bá khó tránh khỏi quá uất ức, tốt xấu cũng nên nói một câu.

- Cái gì gọi là uất ức?

Âm soa vẫn giận dữ.

Tần Mục lúng ta lúng túng không nói.

Lão nhân buông câu khẩn trương vạn phần, cơ bắp phía sau lưng căng cứng, đường thần kinh lớn cũng bị hắn làm cho căng thẳng giống như dây cung, thầm nghĩ:

- Lần thứ hai bất kính đối với Thổ Bá, Thiên Tề Phủ Quân tuyệt đối không nhịn được!

Sau một lúc lâu, âm soa than thở:

- Thổ Bá không phải không làm gì, thực ra không thể làm gì. Thực lực của Minh Đô đối với Thổ Bá thực ra là chọc không đau không ngứa, nhưng thực lực của Thiên Đình lại quá lớn.

Tần Mục bĩu môi:

- Còn không phải là khi dễ ta? Quyển sách nhỏ ghi lại sai lầm của ta dày một chồng lớn, ghi lại của Minh Đô thì sao? Thổ Bá chẳng lẽ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh?

Âm soa chán nản, sau một lúc lâu thất thanh cười nói:

- Ta không cùng ngươi tranh luận cái này. Thổ Bá vô tư, sẽ không bởi vì thực lực của Thiên Đình cường đại mà quyển sách lại mỏng đi, cũng sẽ không bởi vì ngươi không có bối cảnh gì, quyển sách lại dày hơn. Ngươi sở dĩ có một quyển sách dày lớn, là bởi vì ngươi làm chuyện ác thật sự quá nhiều.

- Đó là chuyện ca ta làm, sao có thể úp chậu phân lên trên đầu ta?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Nếu khách Minh Đô đến Duyên Khang, sử dụng Sinh Tử Bộ thức tỉnh lại người chết của Duyên Khang, sau đó huyết tế những người chết này thì U Đô có thể làm những gì? Thổ Bá có thể làm những gì? Thổ Bá dám thả một cái rắm sao?

Âm soa giận tím mặt:

- Ngươi còn dám nói tục!

Tần Mục lộ ra vẻ ủy khuất, thất vọng nói:

- Thổ Bá không thể chủ trì công đạo, khó tránh khỏi quá bạc tình, đối với ta ngược lại cay nghiệt vạn phần. Ta vẫn là để cho ca ca ta quay về U Đô thôi...

Âm soa cách cánh cửa theo dõi biểu tình trên mặt hắn, đột nhiên cười nói:


- Thiên Công lại tăng thêm cho ngươi một tầng phong ấn, ngươi không thả hắn ra được, đừng vội gạt ta!

Tần Mục bóc cái lá liễu, lộ ra con mắt thứ ba. Âm soa lập tức nhìn thấy được trong con mắt này của hắn đột nhiên xuất hiện thêm một con ngươi trùng điệp, đó là một con mắt khác đang nhìn trộm ra ngoài, rất hiếu kỳ.

Lão nhân buông câu lặng lẽ quay đầu, tò mò nhìn con mắt thứ ba của Tần Mục, thậm chí quên thu dây.

Hắn rất muốn xem thử trong mắt của Tần Mục rốt cuộc có phong ấn của Thổ Bá hay không, có phân thân của Thiên Công hay không, có tư duy của Xích Hoàng và Đại Phạm Thiên Vương Phật hay không.

Nếu như không phải âm soa lại ở trong này, hắn hận không thể chui vào trong con mắt của Tần Mục, đi tiếp đón những tiền bối cao nhân này.

Sắc mặt âm soa đại biến, vội vàng nói:

- Đậy lại! Đậy lại! Ta xem như sợ ngươi rồi, ngươi tạm thời để cho ta suy nghĩ một chút...

Tần Mục bán lá liễu lên.

Âm soa ở trên thuyền nhỏ đi tới đi lui, có vẻ rất khó xử. Muốn đi vào dương gian cùng hắn nói tỉ mỉ nhưng bây giờ không phải là buổi tối, hắn không tiện hiện thân.

Tần Mục lẳng lặng chờ đợi, sau một lúc lâu, lão nhân âm soa than thở:

- Được rồi. Ngươi mang Sinh Tử Bộ của ngươi tới cho ta, ta ở trên Sinh Tử Bộ cho ngươi in xuống đạo thần thông này, áp chế Sinh Tử Bộ của đối phương, như vậy chung quy cũng được chứ?

Tần Mục hoàn toàn nghiêm túc nói:

- Phủ Quân, cho người cá còn không bằng dạy người bắt cá, ngươi dạy thần thông này cho ta, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Lão nhân âm soa lắc đầu nói:

- Tiểu tử ngươi đào hầm chờ ta nhảy vào sao? Ta tin ngươi mới là lạ. Ta truyền thần thông cho ngươi, ngươi học được lại sẽ sử dụng đi đối phó với những người của Minh Đô. Hơn nữa lấy bản tính của ngươi, ngươi nhất định sẽ truyền thần thông này cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết. Khi đó, thần thông của U Đô ta cách giá cải trắng lại không xa.

Tần Mục thẹn thùng, lộ ra vẻ xấu hổ, đưa Sinh Tử Bộ cho hắn:

- Phủ Quân thánh minh.

- Ta tất nhiên là thánh minh.

Lão nhân âm soa quay lưng lại, thi triển thần thông, in thần thông vào trên Sinh Tử Bộ. Sau đó xoay người lại, ném Sinh Tử Bộ cho hắn, nói:

- Không có việc gì thì đừng có tùy tiện triệu hoán linh hồn của U Đô, rất dọa người! Ai biết là ngươi đang kêu gọi hay ca ca ngươi dự định triệu hoán chút hồn phách tới ăn? Còn có người câu ánh trăng kia, suy nghĩ của ngươi rất nguy hiểm, sớm bỏ đi, bằng không ca ca hắn sẽ ôm cái đầu lớn của ngươi gặm mất!

Hắn lên thuyền rời đi.

Tần Mục tản đi cánh cửa Thừa Thiên, thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn lật xem Sinh Tử Bộ, kiểm tra thần thông do lão nhân âm soa để lại ở trên sổ.

Lão nhân buông câu lúng ta lúng túng nói:

- Vị Thiên Tề Phủ Quân này nói thẳng thắn như thế sao? Ôm đầu của ta gặm? Con trai của Tần gia, ca ca ngươi rất hung dữ sao?

Tần Mục liên tục gật đầu:

- Cực kỳ hung tàn! Ngươi trăm triệu lần không thể trêu chọc hắn!


Lão nhân buông câu câu lên một mặt trăng, nguyên thần vuốt thẳng ánh trăng một hồi, luyện cho mặt trăng chỉ có kích thước bằng cái khay, thản nhiên nói:

- Ngươi xem thực lực của ta thế nào?

Tần Mục khen:

- Thiên Sư có lực lượng cường đại vô song, thực lực rất mạnh, so với tiều phu lão sư còn mạnh hơn rất nhiều lần.

Lão nhân buông câu nói:

- Trêu chọc được ca ca ngươi sao?

Tần Mục vò đầu nói:

- Lần trước ta bị ca ca ta ném vào trong ánh mắt bị vây khốn, nhìn thấy được phân thân của Thiên Công và tư duy của Xích Hoàng bị hắn đánh cho dễ bảo.

Sắc mặt của lão nhân buông câu vàng như đất, không nói thêm gì nữa, chuyên tâm câu mặt trăng, chỉ là cánh tay luôn luôn vô cùng vững vàng có chút run rẩy.

Tần Mục tiếp tục kiểm tra thần thông trên Sinh Tử Bộ, Sinh Tử Bộ vốn sáng như gương, mà bây giờ vị trí ở giữa có thêm một đoàn phù văn nhìn như lộn xộn.

Những ấn ký phù văn này rất phức tạp giống như chữ gà bới vậy, không nhìn ra bất kỳ manh mối gì, nhưng nhìn vào bên trong lại phát hiện có thiên địa khác.

Dưới bề ngoài xấu như gà bới lại cất giấu kết cấu phù văn vô cùng phức tạp phiền phức. Có hoa văn giống như là trụ chống trời từ phía trên kéo dài xuống, nhìn không thấy đáy. Có hoa văn rắc rối phức tạp giống như là lưới đan vào nhau, còn có phù văn đang không ngừng lưu chuyển biến hóa, lóe ra các loại sắc thái.

Tần Mục chưa từng thấy qua thần thông nào tuyệt đẹp lại phức tạp như vậy, không tự chủ bị thu hút. Mặt cách Sinh Tử Bộ càng lúc càng gần, cố gắng thấy rõ càng nhiều cấu tạo bên trong, tìm hiểu thông suốt môn thần thông này.

Viêm Tinh Tinh không có cách nào kéo đầu của Long Kỳ Lân từ trong đất ra, chỉ đành phải đi về phía hắn, nói:

- Phóng Ngưu ca ca, chó lớn kia của ngươi hắn không dám ra.

Thần sắc của Viêm Tinh Tinh dại ra, chỉ thấy đầu của Tần Mục đột nhiên biến mất.

Lúc này, đầu của Tần Mục đã tiến vào trong Sinh Tử Bộ. Sinh Tử Bộ chỉ là một tờ giấy vàng vô cùng mỏng manh, đầu của Tần Mục thò vào trong giấy vàng lại không lộ ra ở mặt sau của trang giấy, giống như là đầu đột nhiên biến mất vậy!

Viêm Tinh Tinh bị dọa cho giật mình, vội vàng tiến lên, kéo kéo vạt áo của Tần Mục. Tần Mục từ trong Sinh Tử Bộ rút đầu ra, nghi ngờ nói:

- Tinh muội muội, sao vậy?

Viêm Tinh Tinh thấy hắn không có việc gì, lúc này mới yên tâm, nói:

- Chó lớn không dám đi ra.

Tần Mục liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy đầu của Long Kỳ Lân đâm vào trong đất, mông hướng lên trời, còn đang run rẩy.

- Rồng béo, ăn cơm.

Tần Mục nói.

Long Kỳ Lân vội vàng rút đầu ra, giống như điện quang thẳng nhào tới, ngậm ra một chậu rửa mặt đặt ở trước mặt Tần Mục. Bản thân mình thì thành thật ngồi xổm xuống mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chậu rửa mặt.

Sau một lúc lâu, hắn không thấy có linh đan để vào trong chậu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tần Mục, lắc lắc đuôi rồng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui