Mấy trăm vị phật tử này bị ba ánh mắt của hắn quét qua, trong lòng đều run rẩy mãnh liệt. Chỉ nghe bên tai không ngừng vang lên các loại phật âm. Hễ là những người bị ánh mắt của Tần Mục quét qua đều không tự chủ được mở ra tất cả thần tàng, bạo phát ra khí thế của mình.
Bởi vì bọn họ cảm thấy được sát ý trong ánh mắt của Tần Mục, cho rằng sát ý của Tần Mục là nhắm vào mình.
Bọn họ vừa bị ánh mắt của Tần Mục quét qua, lại không tự chủ được được phát ra tất cả các khí thế, ít nhiều đều hiện lên vẻ khẩn trương, đánh mất đi uy phong của bản thân. Nhưng cũng có thể mượn cơ hội này để nhìn ra sự khác nhau của thần thông công pháp mọi người tu luyện.
Có phật tử trên đỉnh đầu là một áng vân quang, trong vân quang có đại phật đang ngồi. Có phật tử lại có ánh sáng sau đầu. Hơn một trăm vị phật thoạt nhìn nhỏ nhắn tinh xảo ở trong ánh sáng chói rọi đó xoay tròn quanh hắn, niệm tụng phật âm.
Có phật tử dưới chân lại tuôn ra suối vàng, trong suối vàng trải đầy lá sen hoa sen, bản thân hắn đứng trên một gốc sen hồng chính giữa.
Cũng có phật tử tu luyện loại pháp môn khác lạ của phật môn, tu luyện được ba đầu sáu tay, mặt như quỷ dạ xoa. Còn có phật tử không dính một hạt bụi, khắp người đều là thánh quang.
Linh binh của bọn họ cũng vô cùng kỳ lạ, tỳ bà, ô, bảo châu, cung tiễn, bảo kiếm, chày kim cương, kim chùy cùng các loại tinh binh khác. Cũng có người luyện dị thú thành binh, lấy nguyên khí phát động dị thú, thả thú ra đả thương người.
Phật môn hai mươi chư thiên, mỗi một phật tổ của chư thiên lại không giống nhau, vì thế công pháp cũng là khác nhau.
Mà trong số những phật tử này ngoại trừ công pháp phật môn ra, còn có rất nhiều tuyệt học của Thiên Đình, cũng bị ánh mắt của Tần Mục ép ra.
Dưới con mắt thứ ba của hắn nhìn chăm chú, tất cả tu vi, cảnh giới đều thấy được rõ ràng.
Những phật tử này không hề giống như nhân vật lớn Tề Cửu Nghi. Tề Cửu Nghi là quý nhân của Thiên Đình, công pháp tu luyện là công pháp Đế Tọa, cho dù U Đô Tiết Độ sứ Lục Ly cũng phải cung kính lễ độ, không dám chậm trễ.
Các phật tử mặc dù đến từ Thiên Đình, hay là có quan hệ với Thiên Đình, nhưng mà vẫn chưa tiếp xúc với công pháp Đế Tọa, dù sao thì công pháp Đế Tọa cũng không phải là rau cải trắng ven đường, bằng không Thiên Đình cũng sẽ không phái bọn họ đến đây thử học Đế Tọa chân kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật.
- Rất can đảm!
Ma Luân Pháp Vương giận tím mặt, quát:
- Dám cả gan ở Phật giới ta giết người, ngươi quả thật là ma đầu.
Tần Mục nhắm mắt bịt tai, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, lầm bầm nói:
- Rất lâu rồi ta không có dốc hết toàn lực… Cho dù là động thủ với Tề Cửu Nghi, Triết Hoa Lê ta cũng chưa từng mở ra toàn bộ ba con mắt, ta không biết mình đã tu luyện đến bước nào rồi.
Ma Luân Pháp Vương hơi ngẩn ra, đang lúc muốn tiếp tục nổi giận, đột nhiên trong ngôi miếu đổ nát truyền đến âm thanh của Đế Thích Thiên Vương Phật:
- Ma Luân sư đệ, đừng nôn nóng, tranh đấu giữa những đệ tử cũng sẽ khó tránh khỏi có người tử thương, ngươi còn có thể tự mình muốn ra tay sao? Nhân sinh một đời, chẳng qua chỉ là thân xác thối nát. Nguyệt Quang thái tử thoát khỏi thân xác thối tha, một thân nhẹ nhàng, thật sự là một việc vui lớn. Quy củ đã định ra, để cho Phật tử khiêu chiến với Tần cư sĩ, người nào chiến thắng, người đó sẽ dành được vị trí cuối cùng tiến vào trong miếu học Đế Tọa chân kinh.
Ma Luân Pháp Vương không nén được giận, lại cố gắng nhịn xuống, thầm nói:
- Đế Thích Thiên Vương Phật là chỗ dựa của tiểu tử này sao? Ngay cả loại lời nói không biết xấu hổ này cũng nói ra được?
Chẳng qua Đế Thích Thiên Vương Phật đã mở miệng, y cũng không dám chậm trễ, nói thầm:
- Bản lĩnh của tên tiểu quỷ đến từ hạ giới này quả thật không yếu. Chỉ có điều khiêu chiến với tất cả phật tử thật sự là không biết tự lượng sức. Đế Tọa chân kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật quan trọng hơn, lúc này trở mặt cũng không tốt, vẫn là học được chân kinh rồi lại tính tiếp.
Trong ngôi miếu đổ nát, Đế Thích Thiên Vương Phật đang ngồi tham ngộ Đế Tọa chân kinh rên lên một tiếng. Vừa nãy mở miệng nói chuyện, ngăn Ma Luân Pháp Vương lại căn bản không phải là hắn.
Hắn đang tham ngộ chân kinh, làm gì có thời gian quan tâm tới bên ngoài?
- Đây là ai giả mạo giọng nói của ta? Giả vờ thật là giống! Phải rồi, nhất định là Đại Phạm Thiên sư huynh, cũng chỉ có hắn mới có thể bắt chước giọng nói của ta khiến cho bất cứ ai cũng không phân biệt được.
Chân mày của Đế Thích Thiên Vương Phật run lên:
- Đây là chậu phân đầu tiên sao? Hơn nữa là sư huynh tự tay mình chụp lên đầu ta. Chỉ mong là chậu phân duy nhất...
- Thiên Đình Nhật Quang thái tử tiến lên hàng phục yêu ma trong lòng ngươi.
Nhật Quang thái tử tiến về phía trước, phía sau đầu là một vòng mặt trời lớn chiếu sáng, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi từ hạ giới đến? Hạ giới, đất đai nghèo nàn, hiếm lắm mới xuất hiện một nhân tài, chả trách cậy tài khinh người.
Tần Mục không có ngẩng đầu nhìn hắn, mà là tiếp tục nhìn vào đôi tay mình, trong lòng lẩm bẩm:
- Đám người Tư bà bà luôn bảo mình che lại con mắt này, chỉ là phong kín một con mắt cũng khiến cho mình không cách nào biết được tiến cảnh thực lực của mình, toàn lực của mình rốt cuộc là cường đại bao nhiêu? Bây giờ rốt cuộc có thể biết rồi...
Đột nhiên hắn phấn khích đến nỗi rùng mình mấy cái, phấn khích đến mức run rẩy.
Cuối cùng có thể yên tâm thi triển toàn lực, cuối cùng có thể ra tay không chút kiêng kỵ, cuối cùng không cần lo lắng mình vì dục vọng phá hủy và vì lực phá hủy quá mạnh mẽ mà đem lại phiền phức cho bạn bè thân thích rồi.
Cuối cùng hắn có thể phóng túng chính mình, quay về làm một thiếu niên không sợ trời không sợ đất trong Đại Khư kia rồi.
Thiếu niên trong Đại Khư chỉ cần dựa theo quy củ của Đại Khư hành sự là được, tất cả trói buộc khác đều là trói buộc của bên ngoài, không liên quan gì với thiếu niên của Đại Khư.
- Ha ha ha, ha ha ha...
Tần Mục cười ra tiếng, tiếng cười dần dần trở nên vang dội. Nhật Quang thái tử hơi nhăn mày, hờ hững nói:
- Ta là Nhật Quang thái tử, thái tử điện hạ của Nhật Quang phật quốc, cùng Nguyệt Quang sư huynh là bạn cùng trường của Kiếm cung Thiên Đình, cùng nhau học kiếm, tình bạn sâu đậm...
- Lắm lời, ngươi nhớ hắn như vậy, ta tiễn ngươi đi xuống làm bạn với hắn.
Tần Mục chợt đưa tay vỗ một cái, kiếm hoàn đột nhiên phồng lên, nổ tung. Vô số phi kiếm gào thét, giống như mây che trời, mặt trời sau đầu thái tử đột nhiên bắn ra, cười to nói:
- Đợi ngươi lâu rồi.
Ánh lửa ngập trời trong mặt trời lớn phía sau đầu hắn không giống với Minh nguyệt kiếm của Nguyệt Quang thái tử, kiếm của y mang theo chân hỏa thuần dương, mặt trời chiếu khắp nơi, đốt cháy hết tất cả. Kiếm quang giấu ở trong ánh lửa và ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt khiến cho người ta mở mắt không nổi, không nhìn thấy kiếm của y.
Đại Nhật Thần kiếm.
Kiếm của y cùng với kiếm vũ của Tần Mục chạm vào nhau, trong nháy mắt liền truyền đến không biết bao nhiêu là âm thanh đing đang vang lên. Trong lòng Nhật Quang thái tử thầm cả kinh, lập tức cảm thấy kiếm chiêu của mình bị phá đi:
- Trong kiếm pháp của hắn có ba chiêu... Không đúng, là bốn chiêu kiếm pháp cơ bản từ trước tới giờ ta chưa từng thấy qua.
Trong lòng y khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được, bốn chiêu kiếm pháp cơ bản.
Đừng nói bốn chiêu, cho dù là xuất hiện thêm một chiêu kiếm pháp cơ bản nữa, kiếm pháp dưới thiên địa cũng phải thay đổi lại một lần nữa, sự gia tăng biến hóa đã nhiều vô số kể.
Huống hồ gì là bốn chiêu?
- Cũng chính là nói, trong mắt hắn bất cứ kiếm pháp nào của ta, chỗ nào cũng đều có kẽ hở?
Trong lòng Nhật Quang thái tử sinh ra sự hoảng sợ, trong đầu nhanh như tia chớp suy nghĩ ra đối sách:
- Kiếm pháp của hạ giới phát triển lớn như vậy, trên cơ bản kiếm pháp của Thiên Đình đã không còn cách nào đối đầu cùng với hắn, duy nhất chỉ có không dùng kiếm pháp. Đối với y mà nói chỉ cần dùng kiếm pháp đều có kẽ hở. Duy nhất chỉ có dùng đao pháp hoặc là pháp thuật thần thông cùng đấu với hắn, nếu không hiện giờ ta đã chết rồi... Phải rồi, hiện tại ta làm sao chưa có chết...
Y nhìn thấy tám nghìn thanh kiếm của Tần Mục giống như mây trắng, kiếm trong mây giống như cá lội, thi triển ra các loại kiếm chiêu khác nhau, lướt qua bên cạnh người mình nhưng không hề xuống tay với mình.
Nhật Quang thái tử ngẩn người một lát, cúi đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy thịt trên cơ thể mình giống như cái sàng, từ trước ra sau đều là những lỗ máu.
Trong đầu y có chút đần độn, giơ tay sờ sờ đầu, một ngón tay liền lọt thẳng vào trong đầu.
Y chà sau gáy mình, sau gáy là một lỗ nhỏ, chắc hẳn là phi kiếm xuyên từ mi tâm của y qua sau đầu, để lại dấu vết.
- Nói như vậy, nguyên thần của ta đã bị hắn giết rồi…
Nhật Quang thái tử lảo đảo ngã xuống đất.
Bóng dáng của Tần Mục lướt qua thân xác ngã xuống của y, căn bản không biết rằng Nhật Quang thái tử trước khi chết có nhiều suy nghĩ đến như vậy.
- Trận chiến hôm nay, phật giới sẽ không còn người luyện kiếm nữa rồi.
Thiếu niên Đại Khư cười ha ha.
Tám nghìn thanh kiếm giống như thương vân đè xuống, gần như là công kích về tất cả phật tử.
Trong nháy mắt, hầu như tất cả phật tử đều bất đắc dĩ phải ra tay. Ba con mắt của Tần Mục sáng như điện, thần tốc quét qua những phật tử chống lại kiếm pháp của hắn. Ước chừng có hơn trăm vị phật tử thi triển kiếm pháp đối đầu với kiếm pháp của hắn.
Mà thần thông và linh binh của các phật tử khác lại không giống nhau. Có không ít vị phật tử thực lực tu vi cực cao. Ví dụ như ba vị phật tử Ma Yết thái tử, Bà Long công chúa, Phù Vân thái tử mà Ma Luân Pháp Vương đã nhắc tới. Còn có Phổ Chiếu phật tử đã từng cùng Ma Viên Chiến Không tranh luận đến nôn máu, còn có Không Tương phật tử và phật tử khác, thực lực cũng cực kỳ cao minh.
Càng nhiều phật tử tu luyện công pháp Thiên Đình, đối với thành tựu của công pháp phật môn không cao, vì thế tu luyện kiếm pháp có hơn trăm vị cao thủ trẻ tuổi.
Đột nhiên, Diêm Ma La Vương Phật không đành lòng, nhắm mắt lại, nhìn về các phật tổ khác nói:
- Đi thôi, chỗ này đã không thể xem tiếp nữa rồi, nhìn nữa chỉ là máu đổ thành sông.
Sa Kiệt Long Vương phật với những phật tổ khác rối rít gật đầu, nói:
- Quả thật là không đành lòng nhìn tiếp.
Nói rồi, hắn dẫn theo các đệ tử của mình, rối rít phi thân lên rời khỏi nơi này, bay đến các phật giới chư thiên của mình.
Kiến Không phật tử len lén quay đầu nhìn, không khỏi ngây ra. Chỉ nhìn thấy trong bãi chiến trường trước ngôi miếu rách nát kia đột nhiên có huyết quang hiện ra, đó là hơn trăm đạo huyết quang.
Hơn trăm vị phật tử tu luyện kiếm pháp, trong nháy mắt, kiếm pháp của bọn họ đều bị phá đi, trực tiếp bị chém nguyên thần hoặc bị chém thân xác, chết một cách oan uổng.
Trong lòng Kiến Không phật tử hoảng sợ, tay chân lạnh lẽo, nói không nên lời.
Hắn vội vàng liếc mắt nhìn qua, đã thấy Tần Mục tập trung kiếm thành vòng, bóp vòng thành đao. Trường đao chia làm hai, bước chân di chuyển đan xen, nhanh như tia chớp, thân hình lúc bên trái, lúc bên phải, lúc trước, lúc sau. Đao quang nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy, đao giơ lên đầu người rớt xuống, chặt chém thân thể.
Hai đạo đao quang trong tay hắn như con rồng dài, tung hoành ngang dọc, đại khai đại hợp, phía sau đột nhiên có một cánh cửa lớn mở ra, lộ ra U Đô tối tăm. Cánh cửa lớn kia di chuyển theo bóng dáng của hắn, một đường quét ngang. Nó đi qua nơi nào, nếu các vị phật tử không kịp phản ứng liền bị cánh cửa này cắn nuốt hồn phách nguyên thần, chỉ lưu lại một cơ thể trống rỗng.
Da đầu Kiến Không phật tử tê dại, thân thể run rẩy, chỉ nhìn thấy trường đao trong tay Tần Mục tập hợp lại với nhau thành một thanh trường thương. Một thương liền treo Bà Long công chúa trên đầu mũi thương, đại thương vừa vung lên, thân thể yêu kiều của vị Bà Long công chúa kia liền bị chia năm xẻ bảy.
Ngay lập tức, đại thương của Tần Mục đâm xuống đất, vô số phi kiếm tản ra, hóa thành một cái chuông lớn chụp lấy hắn, xoay điên cuồng quay xung quanh hắn, ngăn chặn sự tấn công từ thần thông và linh binh của các phật tử khác.
Dưới cái chuông lớn, Tần Mục điên cuồng công kích, một quyền một cước, chiêu thức rõ ràng. Lực lượng cuồng bạo thông qua chuông lớn chạy thẳng tới bên ngoài, giết chết những vị phật tử trường phái chiến kỹ ở cạnh hắn, khiến bọn họ bị chấn động đến mức xương cốt nát tan.
- Kiến Không, không cần nhìn nữa.
Diêm Ma La Vương phật thở dài, nói:
- Nếu xem tiếp sẽ ảnh hưởng tới phật tâm của ngươi.
Trong lòng Kiến Không phật cảm thấy rét lạnh, muốn nói nhưng cổ họng khàn khàn nói không nên lời. Hắn chỉ đành phải hắng giọng, âm thanh vẫn còn chút khàn khàn:
- Phật của ta, Tần cư sĩ đại khai sát giới như vậy, các phật có thể tha cho hắn sao?
- Không tha cho hắn thì thế nào?
Diêm Ma La Vương phật khẽ nói:
- Ta đã gặp qua hắn ở U Đô. Năm đó ta xuống U Đô muốn độ hóa oan hồn nơi đó, kết quả gặp phải hắn. Ta vốn nghĩ hắn đã chết rồi, không ngờ tới hắn vậy mà vẫn còn sống, thoạt nhìn dường như đã quên đi những chuyện xảy ra lúc nhỏ. Mười chín năm rồi đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...