Mục Thần Ký

Tần Mục ngồi ở bên cạnh bộ xương khô, lấy ra thuốc trị thương trị liệu các vết thương trúng phải trong lúc mình chiến đấu, cười nói:

"Ta vốn bắt đầu từ hoàng tuyền đi ra, sợ gì đường hoàng tuyền?"

Bộ xương khô kia đứng dậy, nói:

"Nơi này là đất không lành, không có đường sống có thể đi, một con đường sống duy nhất chính là lập tức quay đầu."

Tần Mục nặn hết máu độc trong vết thương, rút ra ma khí, nói:

"Quay đầu lại mới là đường chết, đi tới mới có cơ hội còn sống. Ngươi có biết con đường nào tương đối an toàn hay không?"

Bộ xương khô kia lắc đầu.

Tần Mục bôi thuốc tốt cho mình, phát động nguyên khí, vận chuyển một vòng, vết thương không có vỡ ra, lúc này hắn mới đứng dậy, nói:

"Ngươi có biết phương hướng hay không?"

"Nơi đó là đông!"

Bộ xương khô giơ tay lên chỉ về phía trước.

"Cảm ơn."

Tần Mục sải bước đi về phía hắn chỉ, đi được hai bước hắn dừng lại, quay đầu cười nói:

"Huynh đài, ngươi vì sao đi theo ta?"

Bộ xương khô kia nhắm mắt theo đuôi ở phía sau hắn, thấy hắn dừng bước cũng lại bận rộn dừng bước, nói:

"Ta vốn ở chỗ này đần độn, không nhớ rõ chuyện khi còn sống, chỉ mơ hồ nhớ được một ít chuyện sau này. Là ngươi khiến ta tỉnh lại nên ta tất nhiên muốn đi theo ngươi."

Tần Mục bật cười nói:

"Người và quỷ đường đi khác nhau, ngươi đi theo ta không phải là biện pháp, vẫn quay về đi ngủ đi."

Bộ xương khô kia mờ mịt, nói:

"Ban đầu khi ta đần độn còn có thể ngủ nhiều, không để ý tới xuân hạ thu đông, không hỏi thế gian chinh chiến sát phạt, nhưng bị ngươi đánh thức tỉnh lại, lại không ngủ được nữa. Ngươi làm phiền giấc ngủ say của ta nên cần phải chịu trách nhiệm đối với ta."

"Quỷ nhà ngươi thật không thể nói đạo lý!"


Tần Mục bất đắc dĩ xoay người lại, hoàn toàn nghiêm túc tranh luận nói:

"Ta thấy ngươi còn có chút tàn hồn không diệt cho nên sử dụng Vạn Thần Tự Nhiên Công đánh thức ngươi để hỏi đường, ngươi lại cái gì cũng không biết, chỉ biết là phía đông, ngươi cũng không có cách nào dẫn ta tìm kiếm một con đường sống. Hơn nữa ngươi lại đã chết, ta cho dù có thể sống rời khỏi mảnh đất không lành này thì ngươi cũng không có cách nào theo ta đi tới thế giới của người sống. Huynh đài, chết thì đã chết, vẫn nên ngủ say đi."

Bộ xương khô này lắc đầu:

"Ta vốn không phiền não không lo buồn, ngươi thức tỉnh ta lại khiến cho ta có phiền não ưu sầu, ngươi cần phải giúp ta giải quyết."

Tần Mục đau đầu, cười nói:

"Như vậy ta lại thi triển Vạn Thần Tự Nhiên Công, lôi tàn hồn của ngươi ra, cho ngươi tiêu tan ở trong thiên địa, ngươi lại có thể ngủ say. Như vậy thì thế nào?"

"Không được."

Bộ xương khô này lại lắc đầu:

"Ta đã tỉnh lại, nếu như ngươi khiến cho ta hồn phi phách tán thì chính là giết ta. Hồn phi phách tán đau đớn tới mức nào, ta không thích."

Tần Mục thực sự đau đầu, xoay người tiếp tục đi về hướng đông. Bộ xương khô kia vẫn theo sau hắn, nhắm mắt theo đuôi.

Tần Mục tâm phiền ý loạn, đang muốn khuyên nữa thì đột nhiên hai bên đầm lầy có bọt nước nổi lên, từng thi thể bị ngâm trong nước trắng bệch từ dưới nước đứng lên, nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong lòng Tần Mục căng thẳng, những thi thể này bị ngâm không biết bao nhiêu năm mà thi thể vẫn không mục nát, trên người còn có áo giáp rách nát, trong mắt mang theo huyết quang, tràn ngập âm khí.

Những thi thể này khi còn sống cực kỳ cường đại, sau khi chết cũng dẫn theo thi khí nồng đậm mạnh mẽ, cực kỳ đáng sợ.

Đột nhiên, bộ xương khô phía sau Tần Mục mở miệng hét lớn một tiếng, từng thi thể trên mặt nước này giống như nhận được mệnh lệnh, lần lượt chậm rãi chìm vào trong nước.

Tần Mục kinh ngạc nói:

"Bọn họ vì sao lại nghe lời ngươi nói?"

Bộ xương khô này cũng mờ mịt, suy nghĩ một lát, nói:

"Ta mơ hồ nhớ bọn họ là bộ hạ của ta, theo ta chết trận ở đây. Ta thấy bọn họ muốn hại ngươi cho nên quát mắng một tiếng, cũng may bọn họ vẫn nghe theo hiệu lệnh của ta."

Tần Mục hứng thú, cười nói:

"Ngươi khi còn sống là người nào, ngươi còn nhớ rõ không?"


Bộ xương khô đau khổ suy nghĩ, lắc đầu, nói:

"Không nhớ rõ."

Tần Mục hứng thú càng cao hơn, dừng bước lại, cười nói:

"Ta có một môn thần thông có thể đánh thông tới U Đô, khiến cho tàn hồn tới tập trung, người chết sống lại. Ta tới làm phép, nói không chừng có thể làm cho ngươi nghĩ ra một vài chuyện, nếu như ngươi nhớ ra rồi thì không được đi theo ta nữa."

Bộ xương khô này mừng rỡ, cười nói:

"Nếu có thể như vậy thì nhất định sẽ trả đại ân."

Tần Mục tháo trâm gài tóc xuống, tóc tai bù xù, đột nhiên hiện ra chân thân Trấn Tinh Quân, phía sau lưng có một tòa cánh cửa Thừa Thiên sừng sững. Hắn ở trong đầm lầy thi triển ra Khiên Hồn Dẫn trong Cửu U môn, trong miệng truyền đến ma ngữ tối nghĩa.

Ma ngữ đọc đến phân nửa, trong lòng Tần Mục đột nhiên thoáng động, chỉ cảm thấy trong đầu không hiểu sao xuất hiện thêm một ít tin tức kỳ diệu, ma ngữ trong miệng biến thành một loại ngôn ngữ khác càng cổ xưa tối nghĩa hơn, hắn không tự chủ được lại nói ra.

Quanh người hắn ma khí càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng thuần túy, ma khí cuồn cuộn điên cuồng phun ra tràn ngập đầm lầy giống như một mảnh biển đen, cánh cửa Thừa Thiên cũng càng lúc càng to lớn, đứng vững ở trong biển ma khí.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, cánh cửa vô cùng nặng nề chậm rãi mở ra.

Trong bóng tối, từng tiếng thét chói tai truyền đến, tiếng quỷ khóc sói tru vô cùng thê thảm, vô số vong linh từ bên trong cánh cửa Thừa Thiên truyền ra!

Tần Mục bị dọa cho giật mình:

"Nhiều vong linh như vậy sao?"

Vô số vong linh từ U Đô chen chúc lao ra, cùng lúc đó vô số tàn hồn trong đầm lầy tập trung lại, trong nháy mắt bên trong đầm lầy lại có vô số ma trơi như sao dày đặc, ở trong ma khí tối tăm bay tới bay lui, chui vào trong từng thi thể.

Không biết bao nhiêu bộ thi thể từ trong mảnh đầm lầy này đứng lên, mê man nhìn xung quanh.

Đầm lầy hoang vắng nhất thời xuất hiện thêm hàng vạn thi thể và bộ xương khô, có kẻ đứng ở trên mặt nước, có kẻ lơ lửng trên không trung, có kẻ ngồi ở đầm lầy trên mặt đất, một mảnh mờ mịt.

"Người nào đang nhiễu loạn U Đô?"

Tần Mục còn đang làm phép, đột nhiên một giọng nói lớn nổ vang ở trong đầu của hắn, hắn bị âm thanh này đánh cho đần độn, pháp lực nhất thời bị cắt đứt, cánh cửa Thừa Thiên phía sau hắn nuốt trôi ma khí tối tăm ùn ùn kéo đến, giống như gió cuốn mây tan hút tất cả ma khí tối tăm quay về U Đô!

Tần Mục vội vàng tản đi chân thân của Trấn Tinh Quân, không ngờ cánh cửa Thừa Thiên này vẫn mở ra, vẫn chưa khép kín, một vài ngọn đèn từ trong bóng tối của U Đô truyền đến.

Đó là từng chiếc thuyền phía đầu có treo đèn bão!


Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, liên tục nghịch chuyển công pháp, vẫn không cách nào khép kín cánh cửa Thừa Thiên.

Từng chiếc tuyền từ trong bóng tối đi tới, sắp đi qua cánh cửa Thừa Thiên, đi tới mảnh đất không lành này!

"Ta nhớ lại ta là a rồii!"

Bên cạnh hắn, bộ xương khô kia đột nhiên vừa mừng vừa sợ kêu lên, cười ha ha nói:

"Ta nhớ rồi! Nam Thiên Nam Đấu Tinh Bộ, Thất Sát Tinh Quân của Thiên Đình, tuân lệnh của Khai Hoàng trấn thủ Thái Hoàng Thiên, Tiết độ sứ Thái Hoàng Thiên Úy Lão! Chiến giáp của ta đâu? Tiết Việt của ta ở đâu?"

Ầm ầm...

Đầm lầy dưới chân Tần Mục đột nhiên lăn lộn, thần quang vô biên vô hạn phóng lên cao, từng mảnh nhỏ chiến giáp cực lớn lao ra khỏi mặt nước, lao ra khỏi mặt đất, từ dưới đầm lầy bay ra.

Keng keng keng, tiếng va chạm lanh lảnh truyền đến, từng mảnh chiến giáp vỡ nát lần lượt mặc lên trên thân của bộ xương khô bên cạnh Tần Mục, trong khoảnh khắc phủ kín toàn thân của hắn lại có mũ giáp vỡ nát bay tới, chụp lên cái đầu lâu khô của hắn.

Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên trong đầm lầy có một ngọn núi lớn nổ mạnh văng ra tung tóe, từ trong ngọn núi lớn kia bay ra mấy mảnh thần binh vỡ, ở giữa không trung tổ hợp lại hóa thành một cây Tích Việt cực lớn, gào thét xoay tròn bay tới, lập tức bị bộ xương khô này giơ tay nắm lấy.

Tích Việt này tượng trưng cho quyền uy của Thiên Đế, bên trái là búa, bên phải là đao, phía trên là mũi thương sắc bén, có rồng văn quấn quanh.

Bộ xương khô kia nắm lấy Tích Việt, khí thế bạo phát ra kinh thiên động địa, vung Tích Việt lên nặng nề đảo qua, cánh cửa Thừa Thiên phía sau Tần Mục ầm ầm đổ nát, chặt đường của âm sao U Đô.

Bộ xương khô căm phẫn hét dài, lạnh lùng nói:

"Tướng sĩ của ta ở đâu?"

Trong đầm lầy, ma khí tối tăm tản đi, vô số thi thể xương cốt đứng ở trên mặt nước đầm lầy, trên mặt đất lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên tất cả thi thể xương cốt bạo phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa:

"Tướng quân, tướng sĩ ở đây!"

Bộ xương khô kia cười ha ha, ngửa mặt lên trời dài hỏi:

"Bệ hạ của chúng ta ở đâu?"

Câu hỏi của hắn vang lên hồi lâu, nhưng lại không có người nào có thể trả lời.

Sau một lúc lâu, Tần Mục nói:

"Tiết độ sứ, thời đại Khai Hoàng đã qua hai vạn năm."

Bộ xương khô kia mờ mịt, cúi đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói:

"Hai vạn năm?"

Tần Mục lộ ra vẻ không đành lòng, nói:


"Hai vạn năm. Các ngươi chắc hẳn cũng chết trận hai vạn năm."

Phù phù.

Bộ xương khô kia ngồi xuống, lẩm bẩm nói:

"Hai vạn năm, tại sao có thể như vậy được? Chúng ta chém giết đẫm máu, liều mạng ngăn cản kẻ địch, lẽ nào vẫn không thể bảo vệ được thời đại của chúng ta."

Tần Mục thở dài, nói:

"Tiết độ sứ tàn hồn bất diệt, ý chí chiến đấu tồn tại vĩnh viễn, mà nay ta gọi tàn hồn tàn phách của các ngươi, quấy rầy sự thanh tịnh của các ngươi. Các ngươi từ trong sự vô tri vô giác tỉnh lại, đi tới dương gian dương thế, ta cũng không biết phải làm thế nào. Tiết độ sứ nếu như là thống soái Thái Hoàng Thiên thời đại Khai Hoàng, nghĩ đến sẽ không làm hại người đời, nếu ta có thể còn sống trở về thì ta sẽ đi hỏi Diêm vương một chút, xem hắn có thể không thu giữ các ngươi hay không. Vẫn mong Tiết độ sứ tạm thời quản lý tướng sĩ của ngươi, lưu lại nơi mảnh đất không lành này. Ta cần phải tiếp tục đi tới."

Hắn từ biệt, xoay người rời đi.

Bộ xương khô kia vẫn mất hồn mất vía ngồi ở chỗ đó, trong hốc mắt có ma trơi yếu ớt lắc lư, lẩm bẩm nói:

"Hai vạn năm, tại sao có thể như vậy được."

Sát biên giới của đất không lành, Ma tộc truy sát đến càng lúc càng nhiều, rất nhanh tập trung hơn ngàn vị thần thông giả Ma tộc, chỉ là không có người nào dám cả gan tùy ý bước vào đất không lành này.

Sau một lúc lâu, đột nhiên một trận cuồng phong gào thét tới, cuồng phong chợt dừng lại, một vị Ma tộc đại tướng xuất hiện ở phía trước rất nhiều thần thông giả, quan sát đất không lành.

"Tú La tướng quân!"

Rất nhiều Ma tộc đều cúi người chào, vừa mừng vừa sợ, vị Ma tộc tướng lĩnh kia vẫy vẫy tay, nói:

"Sư phụ ta Phược Nhật La lệnh cho ta đến đây truy sát Tần Mục, bảo các ngươi nghe hiệu lệnh của ta. Tần Mục kia hiện nay đang ở đâu?"

"Đã tiến vào đất không lành."

Tú La khẽ nhíu mày, đang muốn hạ lệnh tiến vào đất không lành, đột nhiên sâu bên trong đất không lành có ma khí trào sóng hóa thành một mảnh ma biển, trong đó một cánh cửa cực lớn dựng thẳng lên, vạn phần quỷ dị.

Trong lòng Tú La thầm cả kinh, vội vàng dừng bước, sau một lúc lâu, biển ma khí này biến mất, cánh cửa cực lớn này cũng biến mất.

"Đất không lành thực sự quỷ dị khó lường."

Tú La trầm ngâm một lát, khẽ nói:

"Tên tiểu tử kia xông vào nơi đây e là không thể sống mà ra ngoài, chỉ có điều sư phụ hạ lệnh sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định phải bắt hắn. Các tướng sĩ nghe lệnh, theo ta xông vào đất không lành này một lần!"

Hơn ngàn vị thần thông giả Ma tộc tuân lệnh, đi theo hắn trùng trùng điệp điệp tiến vào đất không lành.

Tần Mục ở trong đất không lành đi về phía trước, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng chém giết rung trời, nhưng tiếng chém giết không duy trì liên tục được bao lâu đã khôi phục lại sự tĩnh lặng, không biết có chuyện gì xảy ra.

"Ở đây thực sự quỷ dị."

Tần Mục lắc đầu, không biết mình mới là quỷ dị lớn nhất của mảnh đất này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui