- Cánh tay của thần đao Lạc Vô Song là do ngươi chặt đứt?
Mọi người xung quanh nhất thời có một loại cảm giác cực kỳ hoang đường. Cho dù là Thục Diêu rất trầm ổn cũng không nhịn được bật cười, nói:
- Đả Cốc tử Tần sư huynh, ngươi vẫn an tâm rèn sắt đi thôi.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, thần sắc lại nghiêm túc một cách khác thường. Đột nhiên, đám người Vũ Hòa, Hoàng Việt, Thục Diêu và Tang Họa đồng thời nghiêng người, cách xa Tần Mục một bước, trong lòng kinh ngạc nghi ngờ không ngừng.
Có một lần chớp mắt như vậy, bọn họ cảm giác được người thiếu niên bên cạnh rèn sắt đột nhiên giống như là một thanh kiếm sắp rút ra khỏi vỏ. Thanh kiếm này có hào quang bắn ra bốn phía, nhuệ khí ép người nhưng lại lập tức giấu vào trong vỏ kiếm.
Bọn họ dời bước, chính là phản ứng xuất từ bản năng của bản thân, tránh ý chí chiến đấu và sát cơ đáng sợ này.
Keng keng.
Tiếng rèn sắt truyền đến, Tần Mục đứng ở trước đài rèn tinh luyện kim loại tập trung ý chí, tiếp tục rèn luyện phi kiếm của mình.
Mọi người không nhịn được nghi ngờ mình có phải cảm giác sai lầm hay không.
Mà ở phía đối diện, bên cạnh Triết Hoa Lê có một ma nữ liếc mắt một cái, kinh ngạc nói:
- Người trên bức tranh của ngươi giống như với tiểu tử rèn sắt ở phá đối diện kia!
Triết Hoa Lê cuộn bức tranh, thu về, thản nhiên nói:
- Sư phụ ta tìm hắn rất lâu. Sư phụ ta nói, đao pháp của mình có thể có thành tựu, đều là nhờ hắn ban tặng. Lúc ta hạ giới, lão nhân gia ta đã từng thi triển qua kiếm pháp của hắn cho ta xem. Lại đưa bức tranh này cho ta, bảo ta tìm được người trên bức tranh kia, ở trước mặt hắn thi triển một chút đao pháp của lão nhân gia ta.
Ma nữ này không khỏi rùng mình một cái, cười khanh khách nói:
- Sư phụ ngươi đối với hắn rất lưu ý. Sư phụ ngươi cho ngươi thi triển đao pháp, là để cho tiểu tử rèn sắt nhìn một chút đao pháp của hắn lợi hại thế nào. Ta có thể cảm nhận được hận ý trong lòng của sư phụ ngươi, ngoại trừ hận ý ra, chắc hẳn là còn có vẻ tôn kính. Chỉ có điều tiểu tử rèn sắt đối diện chỉ là người thiếu niên, làm sao có thể khiến cho sư phụ ngươi chú ý được?
- Cái này ta lại không biết.
Ánh mắt của Triết Hoa Lê rơi vào trên người Tần Mục:
- Lại ở thời điểm mấy tháng trước, sư phụ vẫn từng nhảy qua giới liên hệ với ta, nói người hắn muốn tìm đã xuất hiện, bảo ta đi một chuyến tới thế giới kia tìm kiếm người này. Chỉ có điều đại chiến lập tức diễn ra, ta không rảnh đi vào thế giới kia, không nghĩ tới cuối cùng lại gặp được nhau ở chỗ này.
Hắn thở hắt ra một hơi, khẽ nói:
- Có thể làm cho thần trong đao cũng coi trọng như vậy, ta rất muốn gặp hắn một lần!
Tần Mục đang rèn sắt, đối với ánh mắt của hắn hình như hoàn toàn không có cảm giác, tự mình rèn phi kiếm của mình. Chỉ có điều Triết Hoa Lê vẫn nhạy bén cảm giác được, ánh mắt của mình vẫn khiến cho thiếu niên này có chút không ổn.
Thời điểm ánh mắt hắn rơi vào trên người Tần Mục, có thể thấy được rõ ràng Tần Mục điều chỉnh tư thế.
Triết Hoa Lê lộ ra vẻ tươi cười, hắn không khỏi hưng phấn. Con mắt trên yêu đao cũng theo hắn hưng phấn, xoay tròn mấy vòng, biến thành một con mắt máu thật lớn.
Đột nhiên, giọng nói của Phược Nhật La truyền đến:
- Thiên sư, nếu đã đến đông đủ, như vậy lại bắt đầu đi.
Tiều Phu thánh nhân nói:
- Có cần xác định ra một quy định hay không?
- Quy định? Chém giết sinh tử, làm gì có quy định?
Phược Nhật La cười ha ha, trong quảng trường, thanh đại thương màu đen đang ong ong chấn động. Những vết nứt trên quảng trường ầm ầm bạo phát ra tiếng động, từng khe nứt kéo dài ra bốn phương tám hướng.
Đám người Tần Mục nhất thời đứng không vững, từng người vội vàng phát ra sóng nguyên khí.
Tiều Phu thánh nhân nhíu chân mày, cái búa lớn cũng tự chấn động, cùng ma thương chống lại. Hai cái thần binh va chạm uy năng, trong lúc bất chợt không gian ở trung tâm quảng trường bị xé rách, kéo dài ra.
Trong tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, sắc mặt của đám người Tần Mục biến đổi kịch liệt, mặt đất bằng phẳng dưới chân bọn họ trong lúc bất chợt bắt đầu nhô cao hở ra. Mặt đất đang điên cuồng sinh trưởng, hai cái chân căn bản đứng không vững được, chỉ có thể một chân đứng, bằng không hai chân lại sẽ bị kéo ra.
Mặt đất của quảng trường dưới chân bọn họ đột nhiên thay đổi, trong khoảnh khắc từng con sông ngọn núi đột ngột từ mặt đất nhô lên, càng lúc càng cao. Khoảng cách giữa bọn họ cũng đang nhanh chóng trở nên xa hơn.
Uy năng của hai thanh thần binh này va chạm, không ngờ khiến cho không gian của quảng trường này kéo dài kịch liệt, giống như là đang nắm giữ lực lượng tạo hóa to lớn, chế tạo ra sông núi từ trong không trung.
Từng khe nứt giăng kín khắp nơi, dãy núi chập chùng nối liền, loại lực lượng khổng lồ này khiến cho người ta có cảm giác ngửa mặt nhìn núi cao!
Tần Mục giật mình nhìn biến hóa trước mặt hắn. Quảng trường bằng phẳng cuối cùng lại giống như là thương hải tang điền vậy.
Ở giây lát ngắn ngủi, từng biến hóa đáng lẽ phải trải qua thời gian mười vạn năm thậm chí mấy trăm vạn năm mới có khả năng phát sinh lại diễn ra.
Đây là lực lượng cường đại của Thần Ma, lực lượng người phàm không có cách nào sánh bằng.
Hiện tại, hắn mới biết được Chân Thần nắm giữ lực lượng cường đại tới mức nào, cho dù là thân thể thần được khâu lại của Tinh Ngạn cũng còn xa mới có thể sánh ngang được với lực lượng này.
- Phược Nhật La có thể ngăn cản được Tiều Phu thánh nhân, thực lực quả nhiên không thể coi thường được.
Tâm niệm hắn thoáng động, lập tức cảm ứng phi kiếm của mình, một phần phi kiếm của hắn lúc này vẫn cắm ở trong Ly hỏa Ma hỏa nung nóng, còn chưa kịp triệu hồi.
Tần Mục quyết định thật nhanh triệu hồi phi kiếm. Từng thanh phi kiếm từ nơi xa xôi bay tới, cách hắn còn có hơn hai mươi dặm, chỉ có điều hắn lập tức nhìn thấy được một cảnh tượng kỳ lạ.
Tốc độ phi kiếm của hắn cực nhanh, đang bay về phía hắn, nhưng mà khoảng cách với hắn lại đang từ từ kéo dài ra.
Điều này hiển nhiên là do Thần Ma tạo hóa ra thế giới, khiến tốc độ không gian mở rộng vượt qua tốc độ của phi kiếm.
Ầm!
Đột nhiên không gian chấn động kịch liệt, dãy núi dừng sinh trưởng, không gian ổn định lại.
Từng thanh phi kiếm gào thét tới, Tần Mục giơ tay lên. Phi kiếm đinh đinh đinh va chạm, hóa thành một kiếm hoàn chuyển động quay tròn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại xung quanh, đã không nhìn thấy được bóng dáng của đám người Tang Họa đâu nữa.
Xung quanh có rất nhiều núi sông, những sông núi này cũng không đặc biệt cao lớn, giống như là đem sông núi bên ngoài rút nhỏ hơn mười lần. Tần Mục cắt xuống một tảng đá, cẩn thận kiểm tra, sau đó bóp nát bấy tảng đá đó.
Cuối cùng, tảng đá biến thành ấn ký phù văn nhỏ vỡ ra, tản ra ánh sáng u ám cuối cùng, theo gió tản đi, hoàn toàn biến mất.
- Quả nhiên không phải là thật.
Tần Mục ưỡn thẳng lưng, nhìn xung quanh một vòng. Những dãy núi chập chùng này chắc là do Phược Nhật La và Tiều Phu thánh nhân sử dụng phù văn hiển hóa, thực lực của bọn họ chưa đạt được loại trình độ có thể tạo hóa ra vật thật sự.
Trong thiên ngoại bất chợt truyền đến giọng nói giống như sấm của Phược Nhật La:
- Sinh tử quyết đấu, không có bất kỳ quy định nào! Sa bàn này chính là địa phương quyết chiến của bọn họ, hai bên chúng ta mỗi bên tiến vào trong mười người. Người của thế lực nào sống sót đi ra, chính là người thắng! Đề nghị này, thế nào?
Trong lòng Tần Mục thoáng động:
- Sa bàn?
Hắn ngẩng đầu theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy thiên ngoại, gương mặt của Phược Nhật La, Tiều Phu thánh nhân và Thần Ma trở nên vô cùng khổng lồ, giống như là tinh cầu thiên ngoại vậy, lớn đến mức đáng sợ.
- Cũng tức là nói, thoạt nhìn quảng trường biến thành lớn vô số lần. Quảng trường bên ngoài nhìn qua, quảng trường vẫn là kích thước ban đầu.
Tần Mục kinh ngạc không thôi, loại thủ đoạn này thực sự khiến hắn không có cách nào tưởng tượng được.
Trước khi hắn đi tới nơi này đã quan sát qua quảng trường, tính toán qua kích thước của quảng trường.
Quảng trường này có hai mặt là cung điện của Ly thành, cung điện là bố trí trái âm phải dương. Từ Ly thành tiến đến cuối một con đường lớn, leo lên bậc thang, tiến vào quảng trường. Chiều rộng của quảng trường chưa đầy ba mươi mốt trượng, dài năm mươi trượng, mỗi bên có bậc thang thông hướng cung điện hai bên.
Nếu từ trên không trung lại nhìn thấy được, hai đại điện và quảng trường này chắc hẳn là hiện ra quái tượng quẻ Ly, bởi vậy sẽ sinh sôi Ly hỏa.
Mà bây giờ, không gian bên trong quảng trường đã khuếch trương ra vô số lần nhưng theo bên ngoài vẫn là dài năm mươi trượng, chiều rộng gần ba mươi mốt trượng, cùng với hai đại điện vẫn là quái tượng quẻ Ly.
Đối với Tiều Phu thánh nhân, Phược Nhật La, Bàng Ngọc Thần Ma mà nói, Tần Mục bọn họ chính là thân ở bên trong một cái sa bàn nho nhỏ, nhất cử nhất động của bọn họ cũng đều có thể dễ dàng quan sát.
Tần Mục liếc mắt nhìn, hiện tại hắn có hai con đường. Một con đường là lui về đại điện bên cạnh, tiếp tục sử dụng Ly hỏa Ma hỏa tới luyện kiếm. Một con đường khác, chính là đi tới trung tâm thế giới của cái la bàn này.
Nơi đó là vị trí búa của Tiều Phu cùng thương của Phược Nhật La. Cùng với đi tìm kiếm kẻ địch, không bằng xác định đi tới nơi tất cả mọi người biết, bởi vì những người khác cũng sẽ đi tới nơi đó.
Chỉ cần là người thông minh đều sẽ ý thức được, càng nhanh đi tới chỗ búa thương đan xen lại càng chiếm được tiên cơ. Bởi vì người khác tới đó trước một bước, lại có thể ung dung bố trí, còn có thể thiết lập trận pháp cạm bẫy, chờ đợi người khác tự chui đầu vào lưới!
- Trong khoảng thời gian này, ta đã luyện ba trăm mười sáu thanh kiếm, đủ để sử dụng rồi.
Dưới chân của Tần Mục thoáng động, tốc độ nhanh hơn gió bão lao về phía thế giới ở trung tâm của cái sa bàn này. Chân Thiên Thần trộm của người què bị hắn phát động đến mức tận cùng, quả thật nhanh giống như lưu quang.
Ầm...
Tốc độ của hắn vượt qua âm thanh, tường không khí trước mặt giống như là một đám mây trắng nổ tung ra, khí trắng lướt qua gò má của hắn, thân thể của hắn từ trong vân khí đi qua.
Nhưng vào lúc này, Tần Mục đột nhiên nghe được từng tiếng động giống như tiếng sấm nổ. Hắn theo tiếng động nhìn lại, trong nháy mắt từng bóng người lại đột phá âm thanh, ở trong sông núi lưu lại một từng đường phá vỡ vân khí.
Vân khí có dạng hình vòng tròn ung dung tản ra, cực kỳ loá mắt.
Vân khí có tổng động mười chín đóa, đó là thân thể của mười chín vị cao thủ vô cùng mạnh mẽ đang đồng thời vượt qua âm thanh, lưu lại dấu vết.
Hiển nhiên, bọn họ đồng thời ý thức được đến chỗ búa thương đan xen trước người khác một bước sẽ chiếm được thượng phong lớn, khiến cho mình đoạt được tiên cơ.
Trên trán Tần Mục xuất hiện gân xanh, hiện tại hắn mới phát hiện ra mình không ngờ là người thứ hai mươi trong thế giới của sa bàn, người có tốc độ chậm nhất kia.
Cho dù là tốc độ của Tang Họa không ngờ cũng nhanh hơn hắn một đường.
Mười chín vị cao thủ này, bao gồm Tang Họa đều là nhân vật giống như thiếu niên Chân Thần, công pháp của bọn họ tu luyện khiến cho thân thể của bọn họ đạt được độ cao vượt qua Tần Mục.
Từ trước tới nay, Tần Mục luôn kiêu ngạo về tốc độ, cuối cùng bị cao thủ cùng cảnh giới phá tan.
Đột nhiên, Tần Mục dừng bước, liền xoay người rời đi. Hiện tại tất cả mọi người đang đi tới chỗ búa thương đan xen nơi. Nơi đó trái lại trở thành nơi nguy hiểm nhất, tốc độ của mọi người cũng không thể kéo dài khoảng cách với đối phương, chạy tới đó tất nhiên là hai mươi vị thần thông giả chạm trán. Kết quả chính là một hồi đại hỗn chiến chém giết lớn.
Ở dưới cục diện hỗn loạn, rất dễ dàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho dù mình nắm giữ thực lực cao hơn nữa cũng có khả năng chết vì bị bao vây tấn công.
Bởi vậy, không bằng đơn giản không đi vào trong đó.
Nhưng vào lúc này, mười chín bóng người đang chạy về phía địa phương búa thương đan xen lại đột nhiên ẩn nấp biến mất, không nhìn thấy được bọn họ đi tới nơi nào.
Tần Mục hơi ngẩn ra, sắc mặt nghiêm trọng:
- Sống ở Thái Hoàng Thiên đến bây giờ, quả nhiên không có một người nào là kẻ ngu dốt, tất cả đều nghĩ đến một điểm này. Thật thú vị, ta cuối cùng cũng chạm tới kình địch. Như vậy, ta không đi tìm các ngươi, cho các ngươi tới tìm ta thôi!
Đột nhiên thân hình của hắn phá không rời đi, chạy về phía sát mép của thế giới sa bàn. Nơi đó là bức tường lửa cao tới mười mấy dặm, thiêu đốt đại điện hình thành tường Ly hỏa cùng Ma hỏa.
Sau một lúc lâu, trong thế giới sa bàn truyền đến những tiếng rèn sắt keng keng, truyền ra hơn mười dặm.
Không lâu sau đó, Tần Mục chờ được người đầu tiên nghe thấy âm thanh tới trước. Đó là một nữ nhân xinh đẹp dáng người thướt tha.
- Mười thần thông giả của Thái Hoàng Thiên đều rất mạnh, nhưng duy nhất chỉ có ngươi là yếu nhất.
Nữ tử xinh đẹp này nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Mục, cười ha hả nói:
- Người ta không có nắm chắc đối phó được những người khác, không thể làm gì khác hơn là nghe âm thanh đến đây, lập công đầu trước đã.
- Muội muội.
Tần Mục quay đầu lại, cười sáng lạn:
- Muội có khả năng đã đá phải tảng đá cứng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...