Mục Thần Ký

Trên lưng Hắc Hổ Thần, Tang Họa khẩn trương vạn phần. Nơi này là sào huyệt của kẻ địch, Hắc Hổ Thần dẫn theo bọn họ xông vào đây, chẳng lẽ là đã làm phản?

- Chỉ có điều, hắn là một vị thần chỉ, không nhất thiết phải lừa gạt chúng ta tới đây. Nếu như muốn giết chúng ta, trực tiếp bắt hoặc ăn luôn là được.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn khẩn trương.

Dù sao, nơi này là doanh trại của kẻ địch!

Ma tộc ở Thái Hoàng Thiên đã tồn tại một hai vạn năm, ở trong trí nhớ của Tang Họa Ma tộc vẫn là cùng hung cực ác, không chuyện ác nào không làm. Rơi vào trong tay bọn họ, có thể chết cũng là một chuyện thú vị!

Mà bọn họ bây giờ lại thân ở trong doanh trại của kẻ địch.

Nàng nhìn lại xung quanh, xung quanh vô số Ma tộc như hổ đói nhìn chằm chằm vào, số lượng Thiên Ma nhiều tới mức làm người ta sợ hãi. Giống như là mãnh thú ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhào lên, xé bọn họ thành mảnh nhỏ.

Trong lòng bàn tay Tang Họa cũng có mồ hôi lạnh đổ ra, ánh mắt rơi vào trên người một vị Ma Thần lại khó có thể rời đi.

Vị Ma Thần này ở trần, da không có hoa văn của người bình thường, chỉ có từng hỏa văn quấn đầy thân thể.

Hai con mắt của hắn cũng cực kỳ quỷ dị, giống như là hai ngọn lửa ở trong hốc mắt nhảy nhót chớp động. Thấy nàng xem, hắn lộ ra vẻ tươi cười:

- Tiểu cô nương, ta đã nhìn thấy nàng, người nhà của nàng đã chết ở trong tay ta đúng không?

Khóe mắt Tang Họa khẽ giật, nắm chặt nắm đấm, không nói được một lời.

Tần Mục liếc mắt nhìn vị Ma Thần này, đồng tử đột nhiên co lại, nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp Tang Họa. Đêm hôm đó, Thiên Ma công thành, phụ thân của Tang Họa đi chống đỡ Ma Thần, rơi vào trong sự bao vây tấn công. Có một vị Ma Thần xông vào trong nhà của Tang Họa, giết chết hơn phân nửa người nhà của nàng.

Cảnh tượng lúc đó cực kỳ khủng khiếp, mặc dù không cách nào nhìn thấy được mặt của Tang Họa, nhưng khi đó hắn có thể cảm giác được thiếu nữ bím tóc dài này đang sợ hãi và phẫn nộ.

Tần Mục cùng nàng tránh né mọi nơi, lúc này mới khiến cho nàng tránh được một kiếp.

Khi đó Tần Mục cùng Tang Họa thân ở hai thế giới, hắn không thấy rõ gương mặt của vị Ma Thần này. Chỉ có điều bây giờ thông qua biểu tình của Tang Họa, hắn có thể xác nhận vị Ma Thần trước mắt này chính là vị Ma Thần đã tàn sát người nhà của Tang Họa.

- Phong cách kiến trúc nơi này rất giống với Đại Khư của chúng ta, ta ở trong Đại Khư nhìn thấy được rất nhiều di tích của thời địa Khai Hoàng cùng cung điện ở đây có vài phần tương tự.

Tần Mục đột nhiên cười nói:

- Tang Họa muội muội, nói không chừng Thái Hoàng Thiên các ngươi có chút liên quan cùng Đại Khư của chúng ta.

Hắn muốn dời đi lực chú ý của người thiếu nữ này, chỉ là Tang Họa tâm sự nặng nề không có nghe rõ.

Hắc Hổ Thần tiếp lời nói:


- Thái Hoàng Thiên vốn chính là thuộc về sự quản lý của Khai Hoàng, thuộc về tầng trời thứ ba mươi ba, cho nên kiến trúc tương tự cũng không có gì là lạ.

- Thái Hoàng Thiên là thuộc về thời kỳ Khai Hoàng quản lý sao?

Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, thất thanh nói:

- Tầng trời thứ ba mươi ba lại là nơi nào? Thời địa Khai Hoàng không phải đã kết thúc sao?

Hắc Hổ Thần buồn bực nói:

- Thời địa Khai Hoàng kết thúc? Chuyện khi nào vậy? Khai Hoàng còn trên đời, thời địa Khai Hoàng làm sao có thể kết thúc? Chỉ cần Khai Hoàng còn, thời địa Khai Hoàng lại vĩnh viễn không kết thúc!

Tâm thần của Tần Mục đại loạn, trái tim điên cuồng đập loạn, thời địa Khai Hoàng còn chưa kết thúc!

Tin tức này khó tránh khỏi cũng quá chấn động!

Chỉ có điều hắn lập tức nhớ tới chuyện mình gặp phải ở trong Đại Khư và trong Phong Đô lúc trước. Tượng thần Thiên Vương ở Thiên Vương miếu tuân theo ý chỉ của Khai Hoàng, cưỡi Long Kỳ Lân đi giết Long Vương, Diêm vương ở Phong Đô cũng nhắc tới chuyện Khai Hoàng đi Vô Ưu Hương.

Hai chuyện này đều để lộ ra thời địa Khai Hoàng hẳn không có kết thúc!

Nhưng Hắc Hổ Thần chính miệng nói ra chuyện này, vẫn để cho hắn khiếp sợ chấn động không gì sánh được.

- Tần Mục, tâm thần của ngươi không ổn, đợi lát nữa đánh nhau rất không hay đối với ngươi.

Hắc Hổ Thần nghiêm nghị, quát:

- Thành tựu tâm cảnh của ngươi vốn có đã không đủ mạnh, còn không mau ổn định tâm thần?

Tần Mục đần độn, không hiểu nói:

- Cái gì đánh nhau?

- Đến rồi!

Hắc Hổ Thần đột nhiên dừng bước, thân thể run lên, khiến hắn và Tang Họa đều bị chấn động rơi xuống. Hai người rơi xuống đất, thân thể Hắc Hổ Thần lay động, hóa thành thần chỉ đầu hổ thân người. Cúi đầu nhìn hai người một chút, nhíu mày, nó cao giọng nói:

- Chủ công, hai người này không chịu nổi trọng dụng, tâm thần đều rối loạn! Để cho bọn họ đi làm chuyện đó, hơn phân nửa sẽ thua!

Tang Họa vừa mới nhìn thấy Ma Thần gần như diệt mình cả nhà, tâm thần kích động, khó có thể kìm chế. Tần Mục cũng bị tin tức do Hắc Hổ Thần đưa ra chấn động kinh ngạc đến mức tâm thần bất ổn, ngây người. Trạng thái của hai người bọn họ bây giờ thật sự có chút không quá tốt.

Chỉ có điều nghe được Hắc Hổ Thần nói, hai người vẫn phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía trước, trong lòng nghiêm lại.


Chỉ thấy phía trước cung điện chằng chịt, những cung điện này cực kỳ kỳ lạ, đắm chìm ở trong lửa lớn lại không bị tổn hại. Những ngọn lửa này giống như là từ trong cung điện phát ra vậy, cung điện bị ngọn lửa thiêu đốt gần như trong suốt, từ bên ngoài không ngờ có thể nhìn thấy được bố trí ở phía bên trong của cung điện.

Là những cung điện mình tản ra ngọn lửa, ngọn lửa tản ra ánh sáng, chiếu sáng thành thị này giống như ban ngày.

Ở trên không trung của cung điện, từng vị Thần Ma đang giằng co với nhau, Tần Mục lập tức nhìn thấy được Tiều Phu thánh nhân. Rất nhiều thần chỉ đứng sau lưng Tiều Phu thánh nhân, trong đó lại có phụ thân của Tang Họa.

Mà ở đối diện lại là một vị Ma Thần khác, nhưng bộ dạng của hắn chẳng những không giống như ma, trái lại có vài phần tao nhã, chỉ là không có lỗ tai.

Nơi vốn là chỗ tai trái của hắn lại mọc ra gương mặt, chỗ tai phải cũng có gương mặt.

Tần Mục không có cách nào nhìn thấy được phía sau hắn, không biết sau gáy hắn có phải cũng có một gương mặt hay không.

Từng đại điện còn quấn quanh một cây cột màu đen to đến mấy trượng, cây cột màu đen này giống như là một tòa tháp màu đen, cắm nghiêng ở trên quảng trường rộng lớn.

Một cái búa lớn không thể tưởng tượng nổi cũng chém vào trên quảng trường, cán búa gần như cùng phẩm chất với cái cột màu đen.

Tần Mục lúc này mới chú ý tới, đây không phải là cột màu đen, cũng không phải tháp màu đen, mà là một cây thương lớn.

Cán thương lớn màu đen cùng với búa của Tiều Phu thánh nhân giao nhau, dựng ở phái trên quảng trường.

Hai cái binh khí này quá lớn, ép tới mặt đất xuất hiện từng vết nứt.

- Vào trận.

Hắc Hổ Thần thúc giục:

- Sau khi người phía trước chết, lại đến lượt các ngươi.

Tần Mục cùng Tang Họa đi về phía trước, đi dọc theo quảng trường. Chỉ thấy xung quanh quảng trường vẫn có mấy thần thông giả trẻ tuổi, toàn thân đều là máu, đang điều chỉnh khí tức. Trên người bọn họ còn có giáp trụ, chắc hẳn mới vừa từ trong chiến trường xuống.

Đối diện cũng có một vài thần thông giả trẻ tuổi nhưng là Ma tộc, chắc cũng là từ trên chiến trường xuống, còn có vết thương trong người. Mỗi một người có tướng mạo hung ác, rất dũng mãnh.

- Chủ công, người đã dẫn tới.

Hắc Hổ Thần nhìn về phía Tiều Phu thánh nhân ở khoảng không phía trước, cúi người.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Bọn họ vì sao tâm thần không yên?


Hắc Hổ Thần vội vàng nói:

- Hậu bối của chủ công tâm cảnh tu vi quá kém, nghe nói bây giờ còn là thời địa Khai Hoàng, lại mất hồn mất vía.

Tiều Phu thánh nhân trừng mắt với hắn. Hai lỗ tai của Hắc Hổ Thần chợt vù một tiếng ép sát vào trên đầu, bộ dạng ngoan ngoãn, không dám nói nhiều.

Tiều Phu thánh nhân nhìn về phía Tần Mục, đã thấy Tần Mục đang lật tới lật lui bên trong túi Thao Thiết, sau đó lấy ra một khối thép đen, đâm một chút vào một tòa cung điện tràn ra lửa lớn.

Tiều Phu thánh nhân nhíu mày:

- Tâm thần không yên, tính tình vẫn hoạt bát như vậy, không biết có tác dụng hay không? Lẽ nào ta nhìn nhầm? Trong chiến trường rõ ràng không có hiếu kỳ hoạt bát như vậy.

Thép đen trong tay của Tần Mục lập tức bốc cháy lên, rất nhanh thép đen bỏng tay, hắn vội vàng ném thép đen xuống. Khối thép đen kia rơi xuống đất, ngọn lửa phía trên vẫn không tắt, trong thời gian nháy mắt lại biến thành một bãi nước thép.

Nước thép vẫn thiêu đốt, thời gian không đến một lần hít thở, nó lại hóa thành tro tàn.

- Thảo nào ở đây là Ly Thành, loại lửa này không ngờ là Ly hỏa!

Tiều Phu thánh nhân lại nhíu mày một cái. Giọng nói kinh ngạc của hậu bối hắn truyền đến, phá tan sự yên lặng:

- Không chỉ là Ly hỏa, còn có Ma hỏa!

Hắc Hổ Thần không nhịn được nhắc nhở hắn nói:

- Ở đây bị Ma tộc đánh chiếm, trong Ly hỏa cất giấu Ma hỏa, là các ma đầu dùng để ám toán người khác! Ngươi không nên sờ loạn, cẩn thận chết cháy. Đúng rồi, làm sao ngươi biết trong Ly hỏa có Ma hỏa?

- Ly hỏa có nhiệt độ cao, dùng để rèn rất hữu hiệu, có thể dễ dàng dung hòa thép đen nhưng chắc chắn sẽ không khiến thép đen cháy sạch không còn một mảnh.

Tần Mục giải thích:

- Ma hỏa có thể tính ăn mòn đáng sợ, nhưng nhiệt độ không cao. Vừa rồi thép đen bị nung chảy là tác dụng của Ly hỏa, thép đen bị đốt sạch sẽ lại là tác dụng của Ma hỏa.

Đột nhiên hai mắt hắn tỏa ánh sáng khiến Hắc Hổ Thần bị dọa cho giật mình, hắn hưng phấn nói:

- Ma hỏa cũng có thể dùng để tinh luyện kim loại linh binh, Ly hỏa càng là thần hỏa tinh luyện kim loại linh binh! Lần này tới đúng rồi, kiếm hoàn của ta lại có thể tiến thêm một bước.

Câm điếc đã dạy hắn ảo diệu khi tinh luyện kim loại, hắn biết rõ tác dụng kỳ diệu của mỗi một loại ngọn lửa. Lúc này nhìn thấy hai loại ngọn lửa này, hắn không khỏi hưng phấn, lập tức lấy ra một khối sát lớn và cái giá, lại mang tới một cái búa thép đen.

- Hổ ca, ngươi không biết, kiếm hoàn của ta đã luyện đến trình độ hoàn chỉ, tiến thêm một bước chính là kiếm giống như nước chảy. Cho tới nay, ta cũng không tìm được ngọn lửa thượng thừa, hiện tại xem như là tìm được rồi!

Tần Mục lấy ra kiếm hoàn, nhìn về phía Hắc Hổ Thần đang nghẹn họng nhìn trân trối cười nói:

- Ma hỏa có thể thiêu hủy thép đen, nhưng đốt không được Huyền Kim Tinh Anh. Kiếm của ta chính là sử dụng Huyền Kim Tinh Anh luyện ra, trong đó còn xen lẫn các loại bảo vật thần kim, Ma hỏa nung nóng, trái lại có thể luyện đi tạp chất.

Thần sắc của Thần Ma xung quanh dại ra, chỉ thấy Tần Mục nhanh chóng lấy ra được một thanh kim loại tinh luyện đài, lại mang tới một bộ tạp dề màu đen buộc ở trên người. Ở trên đài tinh luyện kim loại thể hiện đặt từng thanh phi kiếm, cầm từng thanh phi kiếm nhét vào trong hỏa diễm.

Keng.

Tiếng rèn sắt đáng sợ vang vọng trong bầu không khí nặng nề, Tần Mục hoàn toàn nghiêm túc rèn luyện linh binh của mình, mỗi lần đánh xuống đều hết sức chăm chú.


- Đả Cốc tử!

Tang Họa nói nhỏ:

- Ngươi tại sao lại hiểu được luyện bảo?

Tần Mục cũng không ngẩng đầu lên, khiêm tốn nói:

- Học qua hơn mười năm, so với thành tựu thuật số của ta phải cao hơn một chút.

Tang Họa thè lưỡi, nhìn bộ dạng hắn rèn sắt, trong lòng nàng đột nhiên trấn tĩnh lại, không bối rối nữa. Phụ thân của nàng thấy nàng không ngờ cũng tới, khẽ nhíu mày, há miệng nhưng vẫn nhẫn nại.

Keng, keng, keng.

Tần Mục rèn không ngừng, ở đây mặc dù có hơn mười vị Thần Ma nhưng âm thanh duy nhất chính là tiếng rèn sắt của hắn, đánh ra cũng khiến cho người ta thấy tâm phiền ý loạn.

Đột nhiên, vị kia Ma Thần đối diện với Tiều Phu thánh nhân nghiêng đầu một cái, đổi thành một gương mặt khác, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Phược Nhật La cuối cùng nhìn thấy thiên sư Ngụy Thiên Đình năm đó, quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt. Truyền nhân này của ngươi rất thú vị, ngươi nhất định phải để hắn thay ngươi xuất chiến sao?

Sắc mặt của Tiều Phu thánh nhân thản nhiên:

- Luyện tâm giống như rèn sắt, hắn vốn tâm thần không yên, chẳng qua là mượn rèn sắt tới đánh bóng tâm thần hốt hoảng của mình, khiến cho bên trong tâm trấn tĩnh lại. Đây là một loại pháp môn tu luyện tâm cảnh cao thâm, Phược Nhật La, ngươi không hiểu sao?

Keng keng keng.

Tần Mục còn đang vung mạnh búa lớn đập một không ngừng, hoàn toàn không có hình dáng luyện tâm, ngược lại giống như là thực sự đang rèn sắt.

Khóe mắt của Tiều Phu thánh nhân khẽ giật, da mặt có chút không nhịn được, thầm nghĩ:

- Thế nào vẫn còn đánh?

Phía dưới, Tần Mục luyện được kiếm xong, sau đó lại lấy ra một số lượng lớn phi kiếm để vào trong lửa nung nóng.

Trên trán của Tiều Phu thánh nhân xuất hiện một sợi gân xanh, lập tức gân xanh bị hắn mạnh mẽ ép xuống.

Phược Nhật La cười ha ha:

- Ngươi khó có thể diệt trừ ta, ta cũng không có cách nào diệt trừ ngươi. Đã như vậy, lại để cho bọn tiểu bối này thay chúng ta đánh một trận! Thiên sư, nếu như bên ta thắng, ngươi cút về, ngủ tiếp đại mộng thanh thu của ngươi. Nếu bên phía ngươi thắng, ta nhường Ly thành cho các ngươi.

Tiều Phu thánh nhân do dự một chút, chỉ nghe âm thanh keng keng keng truyền đến, Tần Mục còn đang thật sự rèn sắt.

Phía sau, Minh Di thành chủ khẽ nói:

- Thiên sư yên tâm, Thái Hoàng Thiên ta cũng có trẻ tuổi tài tuấn, đều người trẻ tuổi có tư cách Chân Thần, sẽ không yếu hơn so với đệ tử của Phược Nhật La.

Tiều Phu thánh nhân nhìn Tần Mục một chút, Tần Mục vẫn còn đang rèn sắt, hắn chỉ đành phải gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui