Tang Họa ngồi xuống quay lưng lại, cởi áo ra, lộ ra cái cổ trắng như ngọc với những vết thương máu me đầm đìa. Nàng lấy tới một bình ngọc nhỏ, rửa máu đông lại trong vết thương, sau đó tự mình bôi thuốc.
- Đêm hôm đó ta nói với ngươi rất nhiều điều, cũng không nhớ rõ nữa.
Bên tai nàng có chút ửng đỏ.
Thật ra đêm hôm đó nàng cảm thấy mình chỉ sợ không có cách nào chạy trốn nên nói với Tần Mục rất nhiều lời ngốc nghếch. Có mấy lời cho dù là nam hài nói cũng sẽ mặt đỏ tới mang tai, nàng lại đánh bạo nói ra, dù sao Tần Mục cũng không nghe thấy.
Không ngờ, nàng còn sống. Vốn cho rằng cuộc đời này nàng cũng sẽ không nhìn thấy Tần Mục, những lời nói điên khùng trong một đêm kia cũng thành một phần tình cảm khác trong trí nhớ của mình, không nghĩ tới lại vẫn gặp lại nam tử trong bóng tối đã nghe nàng nói hết mọi điều.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, cố nén kích động muốn bay lên trên không trung đánh bóng mặt trời. Hắn tiến lên đi vòng qua phía trước nàng, vươn tay ra dự định giúp nàng bôi thuốc, Tang Họa vội vàng kéo áo che lại:
- Nam nữ thụ thụ bất thân.
Tần Mục vội vàng nói:
- Ta là dược sư, dự định giúp nàng bôi thuốc thôi. Dược sư có tấm lòng của cha mẹ, ta sẽ không động tâm tư sai lệch gì.
Tang Họa nhớ tới lúc trước hắn từng nói qua mình là dược sư có chút danh tiếng, lúc này mới yên lòng lại. Nàng tò mò nhìn hắn bôi thuốc cho mình, quả nhiên thủ pháp của hắn rất thành thạo, nàng nghi ngờ nói:
- Ngươi rõ ràng có thành tựu thuật số rất cao, thế nào còn tinh thông y thuật?
Tần Mục quan sát vết thương phía trên ngực nàng, nhìn rất cẩn thận:
- Ta học qua y thuật hơn mười năm, thời gian học thuật số có ngắn hơn một chút, chỉ học được ba năm. Lại nói tiếp, y thuật của ta tốt hơn so với thuật số rất nhiều.
- Ngươi muốn nhìn bao lâu?
Tang Họa cáu giận nói, giơ tay lên kéo áo.
Tần Mục vội vàng ngăn nàng lại, thận trọng kéo áo của nàng đến đầu vai, nói:
- Dược sư có tấm lòng của cha mẹ. Ừ, da của nàng rất trắng, đầu vai cũng rất tròn nhuận... Đừng nhúc nhích!
Hắn khẽ nhíu mày. Vết thương của Tang Họa là do cao thủ Ma tộc lưu lại, trong vết thương có mang theo thần thông và ma khí của Ma tộc, ăn mòn máu thịt và nguyên khí.
Loại vết thương này rất khó cầm máu, cũng rất khó rút ra ma khí. Thuốc mỡ vừa thoa lên miệng vết thương đã biến thành màu đen, hiển nhiên là dược lực đã bị ma khí xâm nhiễm.
Tần Mục loại bỏ thuốc mỡ đã biến thành màu đen trên miệng vết thương của Tang Họa, ngửi một cái mùi, lắc đầu.
Loại cao dược này cũng không đúng bệnh.
- Đau quá! Loại cao dược này là dược liệu tiêu độc, bôi qua sau đó rút ra một ít ma độc, sẽ lại đổi thuốc.
Tang Họa kêu một tiếng đau, lại lấy ra mấy lọ thuốc mỡ, nói:
- Vết thương như vậy phải bôi hơn mười lần, có khả năng hoàn toàn loại bỏ được độc. Ánh mắt ngươi luôn liếc nhìn lung tung, vẫn để ta tự mình tới bôi thuốc đi!
Tần Mục lấy từ trong túi Thao Thiết ra một ít dược liệu, sử dụng phương pháp luyện dược luyện đan của mình, nói:
- Ma độc cũng không phải là độc, mà chính là thần đạo công pháp nàng tu luyện. Đối phương tu luyện là công pháp ma đạo, nguyên khí xung đột về thuộc tính, dẫn đến nàng cảm thấy là độc. Nàng sử dụng thuốc mỡ cũng không phải là loại dược liệu tiêu độc mà là một loại linh đan biến chủng, không có luyện đến điều kiện tốt nhất, bởi vậy hiện lên trạng thái cao. Loại linh đan này chỉ là bị ma khí ô nhiễm biến thành màu đen, dùng để loại bỏ ma khí có chút lãng phí.
Trong lúc nói chuyện, trên lòng bàn tay của hắn hiện ra một lò luyện đan do nguyên khí tạo thành, trực tiếp ở trong nguyên khí luyện đan, nghịch chuyển nước lửa, điều hòa long hổ, các loại thủ pháp luyện đan biến hóa khiến Tang Họa nhìn cũng hoa cả mắt.
Một lát sau, Tần Mục tản đi nguyên khí, hơn mười viên đan dược rơi vào lòng bàn tay.
Tần Mục nghiền nát một viên, bôi loạn ở trên vết thương của nàng, nói:
- Ta ở thế giới kia là Thiên Thánh giáo chủ, cũng được người gọi là Thiên Ma giáo chủ, đối với ma đạo cũng có lý giải. Ma do tâm sinh ra, là thần là ma, đều là từ trong lòng, tùy tâm biến thành. Trị liệu vết thương do thần thông ma đạo tạo thành, ta vẫn còn có chút kinh nghiệm.
Rất nhanh, Tang Họa chỉ cảm thấy miệng vết thương lành lạnh, ma khí trong vết thương bị hoàn toàn rút ra. Hơn nữa miệng vết thương do lạnh chuyển thành nóng lại chuyển thành ngứa ngáy, đó là dấu hiệu vết thương bắt đầu khép lại.
- Thương thế lành nhanh như vậy sao? Ngươi vừa rồi nói ngươi ở thế giới kia của ngươi có chút danh tiếng sao?
Tang Họa trợn tròn hai mắt, lặng lẽ cầm lấy mái tóc bên kia che khuất bên ngực khác, hiếu kỳ nói:
- Dược sư có chút danh tiếng, có thể nhanh chóng luyện ra một loại linh dược kìm chế ma khí sao?
Tần Mục nhét linh đan còn lại vào trong tay nàng, xấu hổ cười nói:
- Ta mới vừa rồi là khiêm tốn thôi. Thật ra danh tiếng của ta cũng không nhỏ, ta ở thế giới kia của ta rất nổi danh. Ngươi không có nghe được là ta đang khiêm tốn hay không?
Hắn không khỏi đắc ý:
- Thật là nhiều người đều nghe không hiểu!
Tang Họa buồn bực:
- Ngươi không giúp ta bôi thuốc sao?
Tần Mục đi về phía những người khác, giúp những người khác trị liệu thương thế:
- Ta vừa rồi chỉ là thử thương, chuyện bôi thuốc bản thân nàng làm vẫn tốt. Còn có những người khác cần phải cứu chữa.
Tang Họa kéo áo lại, nhìn bóng dáng hắn bận rộn đi tới đi lui, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn vừa rồi thật sự là tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, không có tâm tư sai lệch nào khác. Người này là chính nhân quân tử khó có được, chính là mắt thích liếc lung tung.
Tần Mục giúp thần thông giả bị thương trên tế đàn trị liệu sơ qua một hồi. Nhìn xuống, bên dưới tế đàn và trong chiến trường có vô số kể thần thông giả và Thiên Ma Chúng đang nằm, đang có người vận chuyển người bị thương, còn có Ma tộc chưa tắt thở.
Trên chiến trường rộng lớn này, khắp nơi đều là khói lửa do thần thông lưu lại, chiến xa bị đốt cháy, thi thể ngã xuống. Những ngọn cờ bị ngọn lửa bao trùm, những linh binh cắm nghiêng.
Ở chỗ xa hơn, cuộc chém giết lại đang tiếp tục.
Thế giới này tàn khốc một cách khác thường. Tần Mục mặc dù ra vào chiến trường không biết bao nhiêu lần nhưng nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt hắn vẫn đang không khỏi cảm thấy tâm linh chấn động.
- Y thuật, cứu không được thế giới này.
Tần Mục lắc đầu, y thuật của hắn chỉ có thể cứu chữa một số người, muốn trị hết tất cả những người bị thương ở trên chiến trường cần phải tiêu tốn thời gian tính bằng tháng. Thế giới này ba ngày một trận chiến nhỏ, năm ngày một trận chiến lớn, hắn vốn không có năng lực trị hết tất cả những người này.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời không theo quy tắc trên bầu trời dần dần trở nên ảm đạm, biến thành màu đỏ.
Hai mặt trời chắc là gắn cố định trên không trung, vẫn không di chuyển, đến canh giờ nhất định lại sẽ trở thành tối đi.
- Thần chỉ Tạo Nhật xây dựng hai mặt trời này thật sự có ý nghĩ, chính là thành tựu thuật số không cao.
Tần Mục thu hồi ánh mắt, vẫn cảm thấy mặt trời trên bầu trời có chút cay mắt.
- Quá xấu! Nhìn tiếp nữa, ta lại sẽ không nhịn được chạy tới chỉnh sửa một phen.
Trong lòng hắn nói.
Hắn từ từ đi lại trên tế đàn, điều động nguyên khí, phát động Phách Thể Tam Đan Công. Linh thai cùng hồn phách đột nhiên kết hợp hóa thành nguyên thần, linh thịt hòa làm một khối.
Nguyên thần của hắn chân đạp linh đài, nhất thống Lục Hợp, đỉnh đầu có nhật nguyệt, ngũ diệu lướt ngang qua không trung. Nguyên khí thoáng động, nhất thời nối liền với tứ chi bách hài, từng sợi tóc nhẹ nhàng tung bay, bị nguyên khí rót vào trong đó.
Lần này ở trên chiến trường chém giết, khiến cho hắn thấy được sự cường đại của các thần thông trong thế giới kia. Trong chiến trường trải qua sinh tử, khiến cho tâm tính của hắn ở trong lúc vô tình phát sinh biến hóa vi diệu.
Từ sau khi cùng Sơ tổ Nhân Hoàng đánh một trận, hắn trầm luân một khoảng thời gian. Gặp phải chiến đấu, thậm chí ngay cả chiêu thức của mình cũng không có cách nào đưa ra, bị Đồ Tể hung hăng trách mắng mới thông suốt.
Cũng không phải là hắn không dám ra chiêu, mà cảm thấy mình bất kể ra chiêu thức gì, thần thông gì đều sai.
Sở dĩ là sai, không chỉ có bởi vì sự tin tưởng, niềm tin của hắn bị Sơ tổ Nhân Hoàng trùng kích. Cùng giao đấu với Sơ tổ Nhân Hoàng khiến cho nhãn giới của hắn được mở mang kiến thức được nâng cao đến một độ cao từ trước tới nay bản thân hắn không có cách nào tưởng tượng.
Đứng ở trên độ cao này, đi bao quát chiêu thức thần thông mình học qua trước đó, tất cả đều sơ hở trăm chỗ.
Nhãn giới của hắn cao, nội tình lại không đủ để khiến bản thân hắn lột xác tiến vào cảnh giới kế tiếp. Cho nên dẫn đến khi bản thân hắn nghênh đón kẻ địch, cảm thấy bất kể mình thi triển ra chiêu thức gì thần thông gì đều sẽ bị đối phương phá vỡ, sau một khắc mình lại sẽ chết ở trong tay đối phương.
Hắn xem đối thủ của mình trở thành Sơ tổ Nhân Hoàng, bởi vậy mới có loại ảo giác này.
Nhưng mà ở trên chiến trường, Tần Mục căn bản không kịp suy nghĩ tới việc này. Thế cục trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hắn không kịp nghĩ xem có kẽ hở hay không, chiêu thức lại thi triển ra, giết chết kẻ địch cường đại.
Trải qua một trận chiến này, Tần Mục đột nhiên cảm thấy, mình bước chân vào sát biên giới của một lần lột xác lớn.
Chỉ cần bước qua ngưỡng cửa này, chắc chắn là một mảnh bầu trời xanh thẳm, một kế hoạch đại đạo lớn!
Quanh người hắn dần dần có hào quang tươi đẹp. Nguyên khí ở bên trong thân thể vận hành, nối liền ba thần tầng lớn linh thai, ngũ diệu, lục hợp, nhật nguyệt ngôi sao tản ra ánh sáng soi sáng thần tàng, khiến cho hắn giống như một người ánh sáng vậy.
Thậm chí, ngay cả Thiên Nhân thần tàng trong cơ thể hắn cũng bị chiếu sáng lộ ra cánh cửa thần tàng.
Mà ở phía dưới Lục Hợp thần tàng, một cánh cửa sâu thẳm tối tăm đã như ẩn như hiện, nơi đó là cánh cửa thần tàng nối liền với sinh tử của U Đô.
Tần Mục đi không nhanh không chậm, ở trong Tiểu Ngọc Kinh, hắn quan sát thần tàng của Tần Sùng Minh thân nhân trong Tiểu Ngọc Kinh. Ở trong vùng thần tàng của vị thần nhân này du lịch trong một khoảng thời gian rất dài.
Từ đó trở đi, hắn lại bắt đầu cải tạo thần tàng của mình, bổ sung những chỗ thiếu sót của mình.
Nguyên khí trong cơ thể hắn chấn động, phát ra từng tiếng rồng ngâm. Long khí vòng quanh thân thể, tiến vào bên trong cơ thể hắn, rèn luyện thân thể. Đột nhiên, hai tay của Tần Mục thành đao, ở sát biên giới tế đàn vừa đi vừa xuất đao.
Có tiếng gió đột ngột phát ra, đao rơi như mưa.
Mặt trời lớn bay cao, nhảy ra khỏi mặt biển, ánh sáng mặt trời chiếu xuống biến đông tạo thành nghìn sóng trùng điệp.
Ở trên chiến trường đẫm máu này, đao pháp của Đồ Tể đột nhiên trở nên sinh động đầy sức sống, chiếu rọi ra đại kiếp nạn của thế giới này.
Đao pháp của hắn càng lúc càng nhanh, trong lúc bất chợt đao quang tản đi, mưa gió, mặt trời mặt biển, tất cả đều biến mất. Tần Mục khép ngón tay làm kiếm, nguyên khí chấn động hóa thành kiếm sợi. Đột nhiên kiếm pháp càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt trường kiếm lướt ngang qua không trung, ở trên khoảng không của tế đàn giống như giao long màu bạc đang múa loạn.
Trường kiếm của Tần Mục lướt ở trên tế đàn, kiếm quang vù vù ngang trời cao, càng lúc càng nhanh.
Kiếp của thế giới Thái Hoàng Thiên này khiến cho trong lòng hắn xúc động, không tự chủ thông qua kiếm pháp của mình, nguyên khí của tâm tình của mình phóng thích ra cảm xúc.
Kiếm đồ thức thứ ba, Thượng Hoàng Kiếp Động.
Mà thời điểm bạo phát ra mãnh liệt nhất, Tần Mục đột nhiên tản đi tất cả kiếm quang, kiếm chỉ bỗng nhiên một điểm vào mi tâm. Một chỉ này không chỉ có điểm ở mi tâm, đồng thời cũng điểm ở linh thai nguyên thần tại mi tâm, tất cả tinh thần, tất cả kiếm khí của hắn tập trung ở trong một chỉ này.
Hắn lĩnh ngộ được kiếp.
Kiếp là tai họa, là vạn dân ở trong tai họa giãy giụa cầu sinh, là ở trong khổ nạn giống như địa ngục tìm kiếm hi vọng sống, là hào kiệt giống như Đồ Tể sử dụng đao bổ ra hi vọng, là dạng Nhân Hoàng gian khổ lập nghiệp như thôn trưởng, giãy giụa cầu sinh, cũng là vạn dân ở phía sau hào kiệt giãy giụa trầm luân.
Máu thịt chôn xương.
Hai đầu ngón tay của hắn đâm về phía trước, một kiếm như cầu vồng, vọt lên mười dặm trên trời cao.
Trên bầu trời có một nửa mặt trời hoàn toàn ảm đạm xuống, chỉ còn lại có một đường kiếm quang này.
Một kiếm này đâm ra, Tần Mục mờ mịt đứng ở trên tế đàn, một kiếm này hắn hoàn toàn từ bỏ kiếm đồ của thôn trưởng. Đột nhiên, hắn cảm thấy mình có con đường của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...