Sử quan ghi chép năm canh thần phía đông kinh thành có địa chấn, Ngọc núi của Thái học viện bị mười bảy trượng đất vùi lấp, Xích Viêm động biến mất tám trăm dặm, mỹ lệ khác thường. Nhưng về nguyên nhân hình thành địa chấn, sử quan vẫn không ghi chép, chỉ là ở phía sau để một xuân thu bút pháp, nhắc tới Tần Mục đại tế tửu sơ dạy học ở Thiên Thánh học cung, bị hoàng đế phạt bổng lộc hai năm, chức quan từ tứ phẩm xuống đến ngũ phẩm.
Chỉ có điều theo trong cung người ta nói, sáng sớm cùng ngày, hoàng đế bị tiếng nổ làm giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng chạy tới kiểm tra. Nhìn thấy được địa điểm nổ mạnh là Ngọc Long hồ, Hồng Long Lý trong hồ bị nổ lật người vô số, mặt hồ trắng xóa. Ngọc Long hồ lớn gấp mấy lần, sâu mấy lần so với bình thường, lập tức nổi trận lôi đình.
Sau đó, trên tay hoàng đế vẫn bị thương, lại đòi lấy đầu của người nào đó.
Khi Thời Hoàng đế cầm theo đao, mắt đỏ ở trên núi chuyển động không ngừng, nhưng không tìm được người nào đó, chỉ tìm được Long Kỳ Lân và cái rương đang ngủ. Vì vậy cầm đao canh giữ ở bên cạnh Long Kỳ Lân, mãi đến buổi trưa không thấy người tới, lúc này mới bỏ qua.
Lại có lời đồn nói, người nào đó sáng sớm lại chạy trốn ngàn dặm. Đến trưa, Long Kỳ Lân tỉnh ngủ cưỡi cái rương đuổi theo, đuổi hai ngày hai đêm lúc này mới đuổi kịp.
Còn có lời đồn nói, hoàng đế đi tới binh doanh, ở bên cạnh Xạ Nhật Thần Pháo đi vòng quanh một lát, cuối cùng than thở:
- Công lớn hơn tội, tội không đáng chết, vẫn giáng chức phạt bổng lộc thôi.
Vì vậy buông đại đao, xoay người rời đi.
Đương nhiên, việc này đều là lời đồn, không có cách nào chứng minh là sự thật, sử quan triều đình không ghi chép những lời đồn không có căn cứ.
Hơn mười ngày sau, Tần Mục ở Tương Long thành của Đại Khư sử dụng trong lúc sinh tử, một con sông dài kéo dài qua hư không. Tương Long thành trở thành địa điểm nối liền Phong Đô, trong lúc nhất thời náo nhiệt khác thường.
Tương Long thành vốn chính là sản nghiệp của Tần gia. Trong thành phần nhiều là cửa hàng của Thiên Thánh giáo, đem hàng hóa của Duyên Khang vận chuyển bán cho Đại Khư, đem hàng hóa của Đại Khư chuyên chở ra ngoài, bán cho Duyên Khang.
Chỗ này là trạm thứ nhất tiến vào Đại Khư, thần thông giả tiến vào Đại Khư rèn luyện đều lựa chọn ở chỗ này đặt chân. Mấy ngày nay, Tương Long thành có số lượng thần thông giả tăng vọt, giá hàng tăng cao. Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi đều mặt mày rạng rỡ.
Lại mấy ngày nữa, bộ Hộ quan lại đi tới Đại Khư nói muốn thu thuế, bị Tần Mục oán giận trở lại, khóc lóc kể lể về phía Duyên Phong đế. Duyên Phong đế dở khóc dở cười:
- Đại Khư không ở cảnh nội của Duyên Khang, ngươi đi đánh thuế, hắn không giết ngươi chính là cho trẫm mặt mũi. Dựa theo quy định của Đại Khư bọn họ, là phải lấy đầu ngươi. Không nên làm loạn, Đại Khư không phải là địa phương của chúng ta.
- Bệ hạ, Tần đại tế tửu kiếm tiền quá ác, chỉ cần là Tương Long thành buôn bán, chính là đầu to!
Thượng thư bộ Hộ phản kháng nói:
- Hơn nữa lần này bệ hạ phải làm đường, nối liền Tây Thổ cùng Duyên Khang, đường xá đi qua Đại Khư, còn phải đi qua Tương Long thành! Tần đại tế tửu quy hoạch hai con đường, đều trải qua Tương Long thành! Tương Long thành nhất định sẽ trở thành đệ nhất trọng trấn của Đại Khư, giàu nhất thiên hạ! Thần cho rằng, đại tế tửu chắc chắn có tư tâm, mượn tiền của triều đình, trải đường cho quê hương mình!
Duyên Phong đế bất đắc dĩ, nhìn hắn, ý vị thâm trường nói:
- Tây Thổ là do hắn đánh xuống, tiết kiệm được không biết bao nhiêu quân lương, cũng tránh cho không biết bao nhiêu tướng sĩ chết trận.
Thượng thư bộ Hộ nói:
- Nhưng thần thông giả đi Tương Long thành rèn luyện, phần lớn đều là người của Duyên Khang ta. Ở nơi đó dùng tiền, không thu thuế, nơi đó sẽ trở thành nước trong quốc gia, tiền tài của Duyên Khang ta tất nhiên xói mòn! Cứ thế mãi, vậy còn cao đến đâu? Duyên Khang ta đã sắp không có tiền có thể dùng!
Duyên Phong đế dở khóc dở cười:
- Nguyên Phong đạo sĩ, ngươi là cao thủ xuất thân đạo gia thuật tính, thế nào lại không rõ?
Thượng thư bộ Hộ không giải thích được:
- Vi thần ngu dốt, bệ hạ chỉ giáo.
Duyên Phong đế cười nói:
- Thần thông giả đi tới Tương Long thành, sử dụng chính là Đại Phong tệ của Duyên Khang ta. Số tiền này muốn tiêu, lại nhất định phải mua đồ của Duyên Khang ta, vẫn phải trở lại Duyên Khang quốc.
Thượng thư bộ Hộ nhíu mày:
- Nếu tiền lưu thông ở Đại Khư, không trở về Duyên Khang?
Duyên Phong đế cười nói:
- Nếu số tiền lớn tiền có thể thay thế vàng bạc tài vật, lưu thông ở Đại Khư, vậy thì càng tốt hơn! Bởi vì là triều đình đúc tiền, Đại Khư cũng không có quyền lực đúc tiền. Kể từ đó, triều đình chẳng phải là lại nắm giữ quyền lớn đúc tiền của Đại Khư sao? Đại Khư có bao nhiêu tài phú, còn không phải đều do triều đình nói mới tính sao? Đợi đến khi Đại Phong tệ thay thế được vàng bạc, triều đình liền có thể sử dụng Đại Phong tệ đi vào trong Đại Khư mua mỏ, mua sông. Sử dụng Đại Phong tệ thống nhất Đại Khư, nắm trong tầm tay!
Thượng thư bộ Hộ nghẹn họng nhìn trân trối.
Duyên Phong đế đem tấu chương vứt xuống một bên, đứng dậy, nhìn ra ngoài, ánh mắt sâu xa:
- Không phí cái nào cả. Chỉ cần sử dụng Đại Phong tệ, liền có thể nhận được địa phương Đại Khư này, đây là buôn bán có lời tới mức nào? Ngươi ấy, vẫn là suy nghĩ quá cứng nhắc, cho rằng tiền tài của Duyên Khang xói mòn tới Đại Khư là chuyện xấu, lại không biết sử dụng tiền tài thống nhất mới là công phạt thượng thừa nhất. Đạo trị quốc, không cần tính toán được mất một ít tiền, mà phải nhìn thật xa, nhìn ra mấy chục năm sau mấy trăm năm sau. Đại tế tửu muốn kiếm tiền, những số đó chỉ là tiền trinh. Trẫm muốn kiếm tiền, kiếm lời chính là giang sơn, không đánh mà thắng, trải qua thế tế dân, kinh tế nhất thống!
Thượng thư bộ Hộ hoàn toàn bái phục:
- Bệ hạ nói lời ấy, có thể là phúc cho hậu thế.
Tương Long thành, Tần Mục nhìn thần thông giả ở trong thành lui tới ồn ào náo nhiệt, thương đội cũng nối liền không dứt, thần thông giả và thương đội Duyên Khang quốc khiến cho Tương Long thành náo nhiệt gấp đôi.
- Nếu quốc sư dẫn đầu nữ thần thông giả Tây Thổ làm đường, trải đến nơi đây, đánh thông con đường giữa Tây Thổ và Duyên Khang, con dân Đại Khư lại sẽ không kham khổ như vậy.
Tần Mục tín toán qua. Thời gian hơn một tháng trôi qua, Duyên Khang quốc sư dẫn đầu đám người của Công bộ Thiên Công đường đi Tây Thổ, chắc hẳn là đã biến sa mạc thành ốc đảo, sử dụng Thanh Long châu một trong bốn linh bảo lớn của Tây Thổ, có thể làm được chuyện này.
Khiến dòng sông tan băng chảy ra, dẫn nước núi tuyết vào sa mạc, lại có thể cho cây cối rậm rạp.
Nếu Thiên Công đường có thể đục được ngọn núi lớn ở phía năm sa mạc, đưa tới trên Vân Khí Bắc của Nam Hải, nguồn nước của sa mạc lại sẽ cuồn cuộn không ngừng, không cần sầu muộn chuyện mưa tuyết rơi.
Cũng chính là mấy năm sau, ngọn lửa của sa mạc sẽ trở thành lịch sử.
Mà đường làm xong, Tây Thổ, Đại Khư và Duyên Khang nối liền, đường thông suốt, thương nhân buôn bán qua lại. Ven đường Đại Khư bố trí thương trấn thành thị, con dân Đại Khư lại sẽ vì vậy mà giàu có.
- Tần thần y, nghe nói ngươi là người của Đại Khư.
Tinh Ngạn đứng ở sau lưng của hắn, cắt ngang suy nghĩ của hắn, nói:
- Ngươi là người của Đại Khư, lại dẫn thế lực của Duyên Khang quốc vào Đại Khư, ngươi chính là tội nhân của Đại Khư.
- Đại Khư không có quốc gia, tại sao lại nói tới tội nhân?
Tần Mục buồn bực, nói:
- Con dân Đại Khư, luôn luôn chỉ là dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, ở đây không có người thống trị. Cho dù là Duyên Khang quốc tới, người của Duyên Khang cũng là con dân của Đại Khư, sẽ không đảo khách thành chủ, cần phải tuân theo quy định của Đại Khư. Ở đây, quy định của Đại Khư còn dùng tốt hơn so với vương pháp của hoàng đế.
Tinh Ngạn lắc đầu:
- Ta với Duyên Phong đế gặp không nhiều, nhưng cũng có thể thấy được hắn có hùng tài vĩ lược, tương lai hắn nhất định sẽ nhất thống Đại Khư. Chờ đến lúc đó nguy cấp, ngươi hối hận thì đã muộn.
Tần Mục cười nói:
- Hoàng đế nếu như dùng binh đối với Đại Khư, như vậy ngôi vị hoàng đế của hắn cũng ngồi không lâu. Ngươi nên biết Đại Khư là đáng sợ đến mức nào, những tượng đá...
Hắn chỉ vào từng thần miếu trong Tương Long thành, thản nhiên nói:
- Bọn họ đang chờ đợi triệu hoán sống lại. Bọn họ sống lại, long trời lở đất. Duyên Khang vĩnh viễn cũng thành mảnh đất không chủ nhân, chủ nhân của mảnh đất này là do người khác.
Ánh mắt của hắn chớp động, cười nói:
- Ta đánh đuổi thượng thư bộ Hộ, hoàng đế không tìm ta gây phiền phức, dự định của hắn ta đều rõ ràng tất cả. Chỉ là suy nghĩ của hắn đều là không tưởng, nếu hoàng đế trưởng thành có thể vượt qua Khai Hoàng, còn có khả năng này. Bằng không đều là hoa trong kính trăng trong nước. Ta chuẩn bị đi viếng mồ mả, Tinh Ngạn sư huynh cũng muốn đi theo sao?
Tinh Ngạn nhìn cái rương mọc mấy chân chạy tới, lại thu hồi ánh mắt, nói:
- Ngươi đi đâu, ta lại đi nơi nào. Đợi đến khi ta tìm được người ta muốn tìm, ta mới rời khỏi ngươi.
Tần Mục khẽ nhíu mày, nói:
- Đợi đến khi chuyện của ngươi giải quyết xong, ta lại đi viếng mồ mả.
Địa điểm của Nhân Hoàng điện là một bí mật, chỉ có Nhân Hoàng các triều đại biết được. Tinh Ngạn đi theo bên cạnh hắn khiến cho hắn không có cách nào đi tới Nhân Hoàng điện, bằng không dẫn Tinh Ngạn quá khứ, phương hướng vị trí của Nhân Hoàng điện bị hắn để lộ ra đi, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Hơn nữa, ai biết Tinh Ngạn có thể đào xương cốt thi thể của Nhân Hoàng các triều đại ra thu thập, tàng trữ hay không?
Lại qua hơn mười ngày, triều đình, Thiên Thánh giáo, đạo môn, Đại Lôi Âm Tự các nơi đưa tới tư liệu về những người ra đời vào giờ tý tháng sửu năm giáp ngày mùng tám tháng chạp, tổng cộng có ba vạn người ra đời vào lúc này.
Quan viên bộ Hộ đưa tới tư liệu nói:
- Còn có tư liệu của thảo nguyên, băng Nguyên cùng với Tây Thổ, chưa thống kê xong.
Tinh Ngạn nhìn ba vạn hồ sơ, không nhịn được đầu lớn như cái đấu. Sau một lúc lâu, nói:
- Ta muốn tìm người kia là một nam tử, phân loại nam tử, nữ tử bên trong ra.
Quan viên bộ Hộ lập tức phân phó, đợi cho tới khi sửa soạn xong hết, nói:
- Nam tử có vạn bảy, trong đó còn ở nhân thế chỉ có tám nghìn người, rất nhiều người chết trong chiến loạn và tai kiếp.
Lại sau một lúc lâu, Tinh Ngạn nói:
- Loại bỏ những người không phải thần thông giả ra.
Quan viên bộ Hộ lại truyền lệnh xuống, để cho bộ Hộ quan lại chỉnh lý tư liệu, sau đó báo lại nói:
- Còn lại bốn trăm người thần thông giả.
Tinh Ngạn im lặng một lát, nói:
- Lại điều tra này bốn trăm người thần thông giả này lúc sinh ra có gì khác thường, lúc sinh ra mang ngọc bội hay không?
Quan viên bộ Hộ lại hạ lệnh điều tra bốn trăm người này.
Tần Mục thấy thế, không nhịn được hoài nghi, thầm nghĩ:
- Tinh Ngạn mỗi lần hạ lệnh đều phải do dự một lát, không giống như là hắn chủ động hạ lệnh, mà giống như nghe theo mệnh lệnh của người khác vậy. Đúng rồi, trong Phong Đô Tinh Ngạn nhảy xuống cầu Nại Hà, lưu lạc đến U Đô. U Đô so với Phong Đô hiểm ác đáng sợ hơn nhiều, có nhiều yêu ma quỷ quái là oán niệm ngập trời. Hắn là, thế nào từ U Đô trở về? Chẳng lẽ...?
Ánh mắt của hắn chớp động, phía sau đột nhiên xuất hiện một tòa cánh cửa Thừa Thiên. Cái cửa này vừa sinh ra, Tần Mục thân hóa đầu rắn thân người, mi tâm có một con mắt dựng thẳng mở ra, nhìn về phía Tinh Ngạn.
Tinh Ngạn lập tức phát hiện, quay đầu lại xem, trong tròng mắt có thần quang ngăn cản ánh mắt của hắn, thản nhiên nói:
- Tần thần y, có một số việc ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn.
Tần Mục cười ha ha, tản đi hình thái Trấn Tinh Quân, nhưng trong lòng chấn động kinh ngạc không hiểu. Vừa rồi hắn đã nhân lúc Tinh Ngạn không để ý lợi dụng mắt thần của Trấn Tinh Quân mắt thần, nhìn thấy được trong sinh tử thần tàng của Tinh Ngạn che giấu một con mắt đáng sợ.
Vừa rồi, con mắt đáng sợ kia cũng chú ý tới ánh mắt hắn, lập tức nhìn về phía hắn, nhưng lập tức bị Tinh Ngạn cắt đứt tầm nhìn của hai người.
Đúng vào lúc này, quan viên bộ Hộ báo lại, nói:
- Vẫn chưa điều tra ra được thần thông giả lúc sinh ra mang ngọc bội, người khi sinh ra ngậm ngọc trong miệng dù sao cũng là truyền thuyết thần thoại.
- Người kia không phải ngậm ngọc sinh ra.
Tinh Ngạn lại im lặng một lát, lấy ra một bức tranh, nói:
- Khối ngọc bội kia chỉ dùng để trấn áp ma tính của hắn. Đây cũng là hình vẽ của ngọc bội. Nếu tìm không được thần thông giả ra đời vào canh giờ này, vậy thì treo hình của ngọc bội kia ra ngoài, dán ở các thành các quận ra ngoài, tìm kiếm vị trí của khối ngọc bội này! Tần thần y, ngươi lệnh cho người sao chép bản vẽ này ra trăm nghìn phần!
Tần Mục nhận lấy bức vẽ kia, ánh mắt nhìn hình ngọc bội trên bức vẽ.
- Tần thần y đã từng nhìn thấy loại ngọc bội này?
Tinh Ngạn thấy hắn nhìn thật cẩn thận, hỏi.
Tần Mục lắc đầu:
- Chưa từng thấy qua.
Ánh mắt Tinh Ngạn chớp động, lấy ra một mặt gương, đột nhiên nói:
- Vẫn quên hỏi, Tần thần y bao nhiêu tuổi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...