Quyết chiến sinh tử không chỉ có tu vi, thần thông, công pháp ảnh hưởng đến sức chiến đấu, ngay cả tâm lý và trí tuệ cũng như thế.
Đối với điểm này, Tần Mục đầy trải nghiệm.
Trong Đạo môn, lúc có rất nhiều cao thủ đối mặt với quyết chiến sinh tử thường sẽ tĩnh tâm trước trận đấu, dâng hương tắm rửa. Thậm chí có người ngồi thiền ba ngày, bài trừ tất cả tạp niệm trong đầu mình, không cho bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới trí tuệ chiến đấu, giúp trí tuệ của mình đủ khéo léo.
Hư Sinh Hoa cứ nói đánh khắp Thượng Thương, cùng cảnh giới không đối thủ, nhưng quyết đấu trong Thượng Thương thường không phải quyết đấu sinh tử.
Hắn trải nghiệm phương diện này quá ít, thậm chí hoàn toàn có thể nói là một tờ giấy trắng. Ở hạ giới đối với hắn chính là nơi “vẩn đục” nhưng lại là nơi có đủ loại tranh đấu tầng tầng lớp lớp. Bất kể nhân vật cao cao tại thượng như Lâm Hiên Đạo chủ, Ban Công Thố hay Linh Dục Tú, Tư Vân Hương, Trầm Vạn Vân, hoặc là Duyên Khang quốc sư, Duyên Phong Đế là cao thủ nổi danh lâu năm, bọn họ đều trổ hết tài năng trong đại chiến sinh tử.
Trí tuệ trong chiến đấu, bọn họ vượt qua Hư Sinh Hoa quá nhiều.
Nếu không Tần Mục cũng không tiêu hao trí tuệ của mình vào linh kiện, cấu tạo và hoa văn trận pháp cho Xạ Nhật Thần pháo trước khi đấu sinh tử.
Tần Mục thiết kế rèn đúc Xạ Nhật Thần pháo, mời hàng trăm cao thủ thuật số tới, còn có đủ chuyên gia, nhân tài luyện bảo. Gần như hắn mời tất cả vào Đốc Tạo xưởng, hắn tập hợp trí tuệ những người này chế tạo Xạ Nhật Thần pháo, Hư Sinh Hoa muốn tìm kiếm bí ẩn trong Xạ Nhật Thần pháo. Hắn cần phải nhanh chóng ghi nhớ trí tuệ của những người này, hắn hao tổn trí tuệ lớn tới mức khó có thể tưởng tượng.
Hao tổn trí tuệ, tất nhiên sẽ hao tổn thực lực, tốc độ ứng biến trong chiến đấu cũng giảm bớt.
Đối với cao thủ như Tần Mục, cho dù tốc độ ứng biến của Hư Sinh Hoa chậm một chút thôi cũng đủ phân ra thắng bại.
Hư Sinh Hoa kiểm tra linh kiện, cấu tạo và hoa văn trên từng linh kiện, suy tính hình thái và uy năng của Xạ Nhật Thần pháo. Những linh kiện này nhiều tới hàng vạn, mỗi một linh kiện có hoa văn trận pháp không giống nhau, sử dụng trận pháp hoa văn khác biệt, không có trình tự gì đáng nói. Hắn mượn nhờ trí tuệ cường đại suy đoán tổ hợp, từ đó càng hao tổn trí tuệ.
Đột nhiên, hắn cảm thấy choáng đầu rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, lúc này mới mở mắt nhìn sang Tần Mục.
Tần Mục lộ ra nụ cười, gật đầu ra hiệu.
Tần Mục cười rất tươi, giống như một tiểu hài tử rất ngây thơ, nhưng trong mắt hắn nụ cười ngây thơ này lại rất tà ác.
- Đa tạ Tần huynh, ta học được một chiêu.
Hư Sinh Hoa lấy lại bình tĩnh, đi tới, vừa đi vừa kiệt lực quên đi những hoa văn trận pháp vừa ghi nhớ. Mặc dù hắn đang mất bò mới lo làm chuồng nhưng vẫn không thể quên đi nhanh chóng.
Tần Mục mỉm cười, hắn đi ra ngoài Đốc Tạo xưởng, thản nhiên nói:
- Hư huynh còn cho rằng ở trong Thượng Thương rất tốt không?
Hư Sinh Hoa lắc đầu:
- Ở trong Thượng Thương, không có trải qua chiến đấu chân chính, ta thật sự khó trưởng thành. Trần thế mới là chỗ giúp người ta trưởng thành, Tần huynh lớn lên trong trần thế, thật sự là đối thủ đáng sợ nhất mà ta gặp.
Hai người sóng vai mà đi, đi đến Đồ giang.
Phía sau bọn họ, Hồ Linh Nhi, Linh Dục Tú, Ngọc Liễu cùng Kinh Yến đi theo, đạp lên sóng nước Đồ giang.
Vào lúc này có rất nhiều đạo sĩ rời khỏi Đốc Tạo xưởng, dẫn đầu chính là Lâm Hiên Đạo chủ, nhắm mắt đi theo đuôi bọn họ, đi lên mặt sông.
Ánh mắt Lâm Hiên Đạo chủ đầy kỳ dị, bỏ qua bốn nữ hài, nhìn lên người Tần Mục cùng Hư Sinh Hoa.
- Đạo chủ, hai thiếu niên này rất mạnh!
Một lão đạo nhân thấp giọng nói:
- Tần giáo chủ cũng bỏ đi, thủ đoạn của hắn cao thâm, thiếu niên khác có lai lịch gì?
- Thượng Thương Hư Sinh Hoa, ta đi theo sư tôn tới Tiểu Ngọc Kinh làm khách đã gặp qua hắn.
Ánh mắt Lâm Hiên Đạo chủ lóe sáng:
- Hắn dùng năm chiêu bại ta.
Rất nhiều đạo sĩ Đạo môn giật mình. Cho dù là Tần Mục cũng không dám nói trong năm chiêu đánh bại Lâm Hiên Đạo chủ. Những năm gần đây, Lâm Hiên Đạo chủ đi theo lão Đạo chủ tu hành, trình độ thuật số cao thâm khó dò, lĩnh ngộ Đạo kiếm càng ngày càng cao thâm.
Thực lực của hắn tuyệt đối không kém gì lão Đạo chủ năm đó, thậm chí còn vượt qua.
Lâm Hiên Đạo chủ không ngừng bước, mang theo các đạo sĩ tiến lên phía trước, nói khẽ:
- Công pháp, thần thông của hắn gặp mạnh thì mạnh, là đáng sợ nhất. Đối thủ càng mạnh, càng có thể kích thích uy lực thần thông và công pháp của hắn mạnh hơn. Hắn đánh bại rất nhiều người trong Tiểu Ngọc Kinh. Ta rất muốn biết, nếu như có người đón đỡ thần thông của hắn, có người đè ép công pháp thần thông của hắn tới cực hạn, hắn có thể đột phá hay không?
- Nhân Hoàng, có lẽ sẽ là người như vậy. Đột nhiên chiến ý của hắn tỏa ra, hắn cũng khống chế chiến ý của mình không quấy nhiễu hai người kia.
Nước sông cuồn cuộn, người cứ đi như thế.
Tần Mục cùng Hư Sinh Hoa không dừng bước, tiếp tục tiến lên phía trước và tới bờ bên kia, bước chân vẫn không ngừng.
- Hắn cho ta cơ hội nghỉ ngơi.
Hư Sinh Hoa vừa học được một chiêu, trong lòng hơi chấn động:
- Hắn dẫn ta tới Đốc Tạo xưởng, làm ta hao tổn trí tuệ, từ đó hắn có thể chiếm cứ thượng phong. Bây giờ cho ta nghỉ ngơi, là cho thấy hắn không quan tâm trí tuệ của ta có hao tổn hay không, bởi vì hắn từ đầu đến cuối đều chiếm thượng phong. Mới vừa rồi là hao tổn trí tuệ của ta, bây giờ tạo áp lực phương diện tinh thần, làm nội tâm ta tự nhận yếu hơn hắn một cấp bậc.
Mặc dù hắn biết rõ ý nghĩ của Tần Mục, nhưng hắn đã rơi vào trong cục của Tần Mục không thoát ra được.
Từ khi Tần Mục gặp mặt hắn lần thứ hai, vào thời khắc uống rượu trong hẻm Hoa Thính Vũ các, chiến đấu đã bắt đầu từ lúc đó.
Từ đó trở đi, hắn đã đi vào trong tiết tấu của Tần Mục, cho tới bây giờ, Tần Mục đại thế đã thành. Nếu như hai người động thủ, có thể tưởng tượng công kích của Tần Mục bá đạo và thoải mái cỡ nào!
- Bá thể quả thực bất phàm.
Hư Sinh Hoa ổn định tâm thần, ánh mắt chớp động:
- Chẳng qua ta cũng là Bá thể! Cùng là Bá thể, ta sẽ không thua hắn!
Bước chân hai người dần dần có tuần tự, Tần Mục bước ra một bước, Hư Sinh Hoa đuổi theo một bước. Hư Sinh Hoa giống như cái bóng của hắn, từ đó làm cho người khác có cảm giác kỳ quái.
Bốn nữ tử theo sau lưng bọn họ nhìn thấy cảnh này, hai nam tử đi phía trước, một người đi ở phía trước, thiếu niên còn lại nhắm mắt theo sau. Bọn họ không thừa cơ hạ sát thủ lạnh lùng, ngược lại giống như bị một sợi dây thừng buộc chặt, không tự chủ tiến lên theo người phía trước.
- Công tử rơi vào thế yếu!
Nội tâm Ngọc Liễu cùng Kinh Yến hơi chấn động, các nàng lần đầu nhìn thấy Hư Sinh Hoa chưa động thủ đã rơi vào thế yếu.
Trong Thượng Thương, Hư Sinh Hoa là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, là nỗi khiếp sợ của từng thần linh trong Thượng Thương, được tán dương là người có tư chất cao nhất trong năm trăm năm.
Lúc Hư Sinh Hoa hạ giới, quả thực không phụ danh xưng này.
Hoàng Kim cung Ban Công Thố tránh chiến, Đại Lôi Âm tự không chiến, khiêu chiến Lâm Hiên Đạo tử trong Tiểu Ngọc Kinh. Chiến thắng cao thủ Tiểu Ngọc Kinh, khiêu chiến Tam Nguyên điện và Ngũ Khí điện, thuận lợi thông quan.
Hiện tại, Hư Sinh Hoa đã gặp phải đối thủ đáng sợ!
Tần Mục mang theo Hư Sinh Hoa đi ra gần trăm dặm, nội tâm cũng khiếp sợ. Cho tới bây giờ, bước chân Hư Sinh Hoa vẫn không loạn chút nào, trên người vẫn không lộ ra nửa điểm sơ hở.
Đây là chuyện không thể nào, cho dù là lão yêu quái sống vạn năm như Ban Công Thố cũng không có khả năng vững vàng như thế!
Ban Công Thố tinh thông công pháp thần thông của Đại Lôi Âm tự, Đạo môn, Tiểu Ngọc Kinh và Thiên Ma giáo. Hắn bị Tần Mục vượt lên một đoạn, bị Tần Mục dắt đi, lúc hắn đi mười dặm liền ngã trái ngã phải, kiệt lực ổn định thân thể mới không lộ ra sơ hở.
Tới hai mươi dặm, Ban Công Thố đã lộ ra sơ hở, khó có thể giữ vững ổn định. Lúc đến hai mươi mốt dặm, Ban Công Thố nhất định ra tay với Tần Mục đầu tiên, mưu cầu cướp đoạt tiên cơ, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nếu như Ban Công Thố tiếp tục kiên trì theo bước chân Tần Mục mà không xuất thủ, vào lúc đi được hai mươi bốn dặm, đó chính là giờ chết của hắn, tuyệt đối sẽ bị một đòn của Tần Mục lấy mạng!
Nhưng Hư Sinh Hoa vẫn đi theo bước chân Tần Mục, cứ việc bị Tần Mục dắt đi nhưng bước chân không loạn chút nào, cũng không có kẽ hở.
Từ Đồ Giang đến nơi đây đã hơn một trăm dặm, hắn vẫn không lộ ra sơ hở gì.
- Vương Mộc Nhiên nói, công pháp thần thông của hắn rất cổ quái. Gặp mạnh thì mạnh, đối thủ càng mạnh, bại trong tay hắn càng nhanh! Thần thông của hắn là lâm trận ứng biến, sáng tạo ra trong chiến đấu. Loại công pháp này tất nhiên cực kỳ cao cấp, đã vượt qua cấp độ Thuật, đi vào cấp độ Pháp.
Tần Mục càng ngày càng hưng phấn, không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Công pháp của Hư Sinh Hoa rất thần kỳ, công pháp thần kỳ này có thể vượt qua Thuật, đã tiến vào cấp độ sáng tạo thần thông. Hắn lần đầu tiên gặp được công pháp thần kỳ như thế.
Hắn muốn thăm dò cực hạn của công pháp này, so với Bá Thể Tam Đan công thì như thế nào.
Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, khí thế càng ngày càng mạnh, gần như biến thành lôi điện tiến lên phía trước, nhưng bước chân của hắn vẫn thong dong, không có chút cảm giác vội vàng nào.
Hư Sinh Hoa đuổi theo bước chân của hắn, bộ pháp vẫn vững vàng như cũ, không loạn chút nào.
Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, đột nhiên, sắc mặt Hư Sinh Hoa trắng bệch, tiếp theo vẻ mặt càng ngày càng xanh xao. Hắn bị Tần Mục dẫn đi hơn trăm dặm cũng nhịn không được nữa và phun ra một ngụm máu tươi.
Bước chân của Tần Mục không ngừng, Hư Sinh Hoa đi theo hắn tiến lên phía trước, lúc này lại phun thêm một ngụm máu tươi.
Hắn vừa đi vừa hộc máu nhưng vẫn không có lộ ra sơ hở gì. Tuy nhiên liên tục phun máu như thế, sớm muộn gì hắn cũng đi đời nhà ma!
Từ đầu đến cuối, Tần Mục chưa từng xuất thủ với hắn, là hắn làm bị thương chính mình.
Tần Mục đi về phía trước nhưng thật ra giữa hai người đã quyết đấu khí thế, thân pháp và thần thông. Mặc dù không nhìn ra hung hiểm gì nhưng quyết chiến đã bày ra, không cho phép có nửa phần sai lầm.
Công pháp và thần thông của hắn dựa vào lâm trận ứng biến, dựa vào sáng tạo, yêu cầu trí tuệ cực cao.
Hắn đã tiêu hao rất nhiều trí tuệ trong Đốc Tạo xưởng, Tần Mục cho hắn cơ hội nghỉ ngơi bình phục nhưng trí tuệ hao tổn không phải dễ dàng bổ sung như vậy.
Hiện tại hắn mệt mỏi hộc máu, tiếp tục nữa sẽ làm trí tuệ hao tổn quá lớn, Tần Mục không cần động thủ cũng có thể kéo chết hắn!
Tiếp tục đi nữa, trí tuệ của hắn sẽ khô cạn.
Tóc Hư Sinh Hoa bắt đầu biến thành màu xám trắng, tóc đen biến thành từng sợi tóc trắng, hắn vừa ho ra máu vừa đuổi theo bước chân Tần Mục. Trí tuệ của hắn hao tổn đã liên luỵ thân thể, không được bao lâu, hắn sẽ làm bản thân mệt chết.
Đột nhiên, Tần Mục dừng bước lại, cười nói:
- Giết ngươi như vậy, ngươi nhất định không phục, mà ta cũng không quá thoải mái. Hư huynh, ngươi dưỡng thương thật tốt, bổ sung nguyên khí đi, lần sau chúng ta lại quyết đấu.
Hư Sinh Hoa dừng bước, há to miệng, muốn nói chuyện gì đó thì đột nhiên hắn ngã xuống đất và ngất đi.
- Là đối thủ đáng kính và đáng sợ.
Tần Mục khen một tiếng, hắn ném Hư Sinh Hoa ở nơi đó và xoay người rời đi.
Khóe miệng của hắn chảy máu, hắn vội vàng nuốt máu tươi trở về. Hắn suýt chút nữa mệt chết Hư Sinh Hoa, bản thân hắn cũng sắp không chịu nổi. Chẳng qua người trong thôn từng nói, thua người không thua trận, tuyệt đối không thể lộ ra chút ngu dốt gây trò cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...