Màn đêm buông xuống, bóng tối từ bốn phương tám hướng ập tới, nhưng tới bên cạnh cây đại thụ do chân thân Căn Yêu hóa thành thì thấy xung quanh cây phát ra thần quang.
Đây là chân thân của Căn Yêu, để né tránh sự xâm nhập và tấn công của bóng tối, nó cũng cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của mình, hoặc trộm hoặc cướp, lấy tượng thần ở các nơi về để bảo vệ bản thân.
Rễ cây của nó bao phủ rất rộng, nhưng chân thân là một khối rễ cây, ban ngày chỉ có thể lan rễ về bốn phương tám hướng, hóa thành các cô gái dẫn dụ con mồi tự tìm đến, ban đêm có thể thu rễ về, trốn trong phạm vi có ánh sáng của tượng thần chiếu rọi để giữ mạng.
Huynh đệ dơi trắng, Long Kỳ Lân, hai mẹ con Hùng Tích Vũ và những người khác đều ở gần rễ của nó, nằm trong phạm vi ánh sáng bao phủ vì thế buổi tối rất an toàn.
Chỉ có điều người thì trúng độc, người bị Thất Mê Hương làm cho tê liệt đều không thể cử động, chỉ biết ngoan ngoãn nằm đó.
Đêm nay, bên ngoài là tiếng quỷ khóc thần sầu, trong bóng tối có những bóng đen khổng lồ đang hoạt động, ma ngữ không ngừng vọng lại, giống như đang thì thầm bên tai họ, cũng có tượng thần đột nhiên hồi sinh nói nhưng lời khó hiểu.
Cũng có ánh sáng lóe lên trong bóng tối, đột nhiên bóng tối biến mất, xuất hiện thế giới non xanh nước biếc, chắc là Đại Khư đã chồng chéo lên một thế giới khác, trong thế giới đó có người hiếu kì quan sát bóng tối của Đại Khư.
Cũng có thế giới tĩnh mịch, xám xịt, không một chút sức sống bỗng xuất hiện quanh họ.
Một đêm kì quái khiến mọi người dưới cây đều thấp thỏm, lo lắng không yên.
Cuối cùng mặt trời cũng ló dạng, khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, Long Kỳ Lân nằm giơ bốn vó lên trời, hắn trúng độc của Mộc Ánh Tuyết nhưng vẫn có thể nói, lẩm bẩm:
“Hôm nay giáo chủ vẫn chưa cho ăn đấy…”
Lại một ngày nữa trôi đi, tới chập tối, Tần Mục mệt mỏi về tới nơi, vừa đi vừa luyện dược, hắn thu thập được một ít ngọc đẹp, luyện chế được một chiếc lò Bát Quái Ngũ Hành Lô, còn tinh xảo phức tạp hơn chiếc lò Mật Phong Lô của Thái Học Viện.
Là một chuyên gia luyện khí, luyện một đan lô thế này không hề khó khăn.
Tần Mục tới dưới gốc cây vẫn không ngừng luyện chế đan dược.
Dùng Mật Phong Lô luyện dược độc khí sẽ không tỏa ra ngoài, phương pháp hắn dùng không giống với trước đây, từ sau khi so tài cao thấp với tiểu độc vương, đạo luyện độc của hắn cũng có tiến bộ.
Phương pháp hắn dùng để luyện chế độc đan lần này là độc đan cơ bản. Giống như kiếm thuật có mười bốn chiêu kiếm thuật cơ bản, hắn luyện độc cũng luyện thành một ngàn không trăm hai mươi tư loại độc đan cơ bản, độc đan cơ bản khác nhau lần lượt sắp xếp tổ hợp sẽ tạo thành độc dược khác nhau. Liều lượng mỗi loại độc đan khác nhau, phương thức bào chế cũng khác nhau, độc dược nhận được cũng khác nhau.
Không chỉ có vậy, hắn luyện chế rất nhiều bổ dược linh đan cơ bản, dùng để tăng cường dược lực, có thể khiến uy lực của độc dược tăng lên mấy chục lần!
Hắn luyện xong độc đan cơ bản và bổ dược, lại lấy ra mấy hạt giống và mười mấy quả trứng côn trùng, trồng hạt giống dưới gốc cây, dùng công pháp Tạo Hóa Địa Nguyên Công, Tạo Hóa Linh Công… để thúc lớn, khiến hạt giống lớn lên nhanh chóng, trở thành các cây linh dược.
Đồng thời lại cho trứng côn trùng nở ra, rất nhiều côn trùng con bò ra khỏi trứng!
Tần Mục dùng bổ dược cho độc trùng ăn, nuôi những con độc trùng này béo mũm mĩm, sau đó lại cho độc trùng bò lên trên linh dược, ăn linh dược, tăng cường độc tính của độc trùng.
Dược lý của dược sư xuất thần nhập hóa nhưng không chú tâm truyền thụ độc công cho hắn, những bản lĩnh này là do hắn học được từ tiểu độc vương Phụ Nguyên Thanh, sau đó dung hợp độc đạo với y đạo.
Tần Mục để những độc trùng này tàn sát lẫn nhau, độc trùng ăn thịt nhau chỉ còn lại một con độc trùng, sau đó điều chế ra những độc đan khác nhau, các loại đan đại độc để trùng vương ăn hết những độc đan này.
Trước khi trời tối, Mộc Ánh Tuyết cũng về tới nơi.
Thiếu nữ cưỡi một con voi trắng, voi chậm rãi bước tới, sau lưng voi trắng có rất nhiều hoa cỏ, chim chóc, muông thú đi theo.
Tần Mục kinh ngạc, chỉ thấy những hoa cỏ, chim chóc, muông thú thậm chí cả côn trùng đều đi theo sau cô gái không rời nửa bước.
“Vạn vật có linh, độc vật cũng có linh. Phương pháp hái thuốc của cô ta cao minh hơn ta, để độc dược tự đi theo mình!”
Đây đúng là kình địch trình độ độc đạo cao minh!
Tần Mục cảm thấy áp lực, trận so tài hai ngày hôm trước, Mộc Ánh Tuyết và hắn đều có thắng thua, hai người đều có tổn thất, e rằng lần này mới là so tài thực sự!
Mộc Ánh Tuyết tới dưới gốc cây, đám hoa cỏ, độc cầm, độc thú và cả độc trùng, độc ngư cũng theo tới gốc cây.
Đám người nằm dưới gốc cây sợ khiếp vía, ánh mắt nhìn Tần Mục và Mộc Ánh Tuyết đầy kinh hãi.
Những độc vật này rất bình thường với Tần Mục và Mộc Ánh Tuyết nhưng đối với những người khác thì chính là mãnh thú, lũ quét cần phải tránh xa.
Mộc Ánh Tuyết lập tức bắt tay vào hành động, phát động công pháp của mình, những độc vật này tự mình sinh trưởng, đợi tới khi độc tính viên mãn, lại tự hái bộ phận độc nhất của mình dâng lên cho nàng ta.
Thiếu nữ rất chăm chú, nghiêm túc, chuyên tâm bồi dưỡng độc dược của mình.
Độc của nàng ta hơi khác với độc ở Trung Thổ, chủ yếu là nhằm vào nguyên khí, nguyên khí là khí ban đầu của con người, thiếu nguyên khí cơ thể sẽ suy yếu, huyết suy, thần suy, sắc suy, xương cốt không khỏe, nếu như nguyên khí không còn người cũng sẽ chết.
Người tu luyện cũng không ngoại lệ.
Độc lý của nàng ta theo đuổi căn nguyên sinh mệnh, đầu độc căn nguyên, rất cao minh.
Tần Mục nhướng mày cũng bắt đầu chuyên tâm bồi dưỡng, chế luyện độc dược, hai người tranh tài, một đêm khổ luyện, cây đại thụ bên cạnh không ngừng run rẩy, thân cây lắc lư, lắc suốt đêm vẫn không thể nào trốn thoát được.
Trời cuối cùng cũng sáng, Tần Mục luyện xong độc dược của mình, Mộc Ánh Tuyết cũng đứng thẳng lưng, trong tay hai người đều có một hũ nhỏ, cả hai nhìn về phía đối phương.
“Tỉ tỉ luyện thuốc gì vậy?”
Tần Mục hiếu kỳ hỏi.
Mộc Ánh Tuyết không mở hũ, cười nói:
“Thuốc của ngươi rất độc, nhưng miệng ngươi ngọt như mật ong, lời nói khiến người ta ấm lòng. Thuốc này của ta vốn không có đơn thuốc, là loại thuốc do ta mới sáng tạo dùng cho máu thần ma, còn chưa đặt tên. Thuốc này của ta có một điểm lợi, hóa máu thần ma, phá hoại căn nguyên nguyên khí, sau khi uống, trong thời gian ngắn sẽ mất hết nguyên khí, thần tiêu nguyên tán, chết ngay lập tức!
Tần Mục mắt phát sáng, nói:
“Tỉ tỉ, thuốc này của ngươi chưa có tên, ta giúp ngươi đặt tên, gọi là Thần Tiêu Tam Diệu Tán, có được không?”
Mộc Ánh Tuyết vô cùng vui mừng, nhìn hắn khen ngợi:
“Đệ đệ tốt, xem ra ngươi cũng có chút học vấn, nếu là ta sẽ không đặt được một cái tên hay như vậy. Thuốc của ngươi là gì?”
Tần Mục vỗ vào hũ thuốc, cười nói:
“Thuốc của ta cũng rất đặc biệt. Sư phụ chưa từng dạy ta đơn thuốc của độc dược, chỉ dạy ta dược lý, ta học được cách luyện độc của sư huynh. Ích lợi của thuốc này là đảo lộn âm dương, làm loạn ngũ hành, đại bổ cũng chính là đại độc, đại bổ sinh ra đại độc, làm hỏng thân xác, nguyên thần. Uống thuốc của ta, đầu tiên là thân xác bị hủy hoại sau đó là thần bị hủy hoại. Thuốc của ta dung hợp với vu độc của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, có thể khiến hồn phách tan biến, vì thế có tam phá.”
Mộc Ánh Tuyết nói:
“Vậy hãy gọi là Tam Phá Tán, tên không hay lắm nhưng rất phù hợp!”
Tần Mục cười nói:
“Tên này của tỉ tỉ khá thú vị, vậy hãy gọi là Tam Phá Tán!”
Mọi người nằm trên mặt đất khóc dở mếu dở, hai người này rõ ràng là tử địch, đều muốn đầu độc chết đối phương, đều muốn thắng độc đạo của đối phương, giờ lại hết lời khen ngợi nhau, chàng một câu tỉ tỉ, nàng một câu đệ đệ, thật thân thiết biết bao!
Hơn nữa, nghe họ khen ngợi độc dược của mình cứ như thể không phải độc dược mà là thánh dược uống xong lập tức thành thần vậy.
“Tỉ tỉ, ngươi hạ độc trước hay ta hạ độc trước?”
Tần Mục hỏi.
Mộc Ánh Tuyết do dự một chút, hạ độc trước hay hạ độc sau đều phải ngâm cứu.
Hạ độc trước, nếu như không giết chết được Căn Yêu cũng có thể khiến nó tổn thương nguyên khí, người hạ độc sau sẽ được lợi. Nhưng hạ độc trước sẽ chiếm được thời cơ trước, nếu như đầu độc chết được Căn Yêu thì sẽ giành chiến thắng, đối phương đương nhiên chỉ có thể chịu thua.
Nàng ta có chút khó xử.
Tần Mục thấy vậy mở hũ sứ trong tay mình ra, cười nói:
“Vậy ta hạ độc trước, được không?”
Hắn mở hũ sứ, một làn khói đen bay ra, trong khói đen có một con độc trùng, trên người lấp lánh ánh sáng, hơi giống nhện nhưng không phải nhện, tám chân, mình dài, bụng như ong, mọc tám con mắt, tám con mắt đều nhắm chặt.
Đây không phải độc trùng thực sự mà là dị tượng do độc tính hóa thành, như thể khi độc trùng mở mắt sẽ là lúc độc tính kinh thiên động địa bộc phát!
Mộc Ánh Tuyết liếc nhìn, rùng mình, vội vàng nói:
“Ta trước!”
Tần Mục lùi lại một bước, Mộc Ánh Tuyết bước lên, mở hũ của mình ra, một làn khói xanh từ trong hũ bay ra, Thần Tiêu Tam Diệu Tán trong khói xanh là một hạt giống màu xanh.
Mộc Ánh Tuyết phát động pháp lực, hạt giống màu xanh bay vụt đi, biến mất trong cây đại thụ phía trước.
Thấp thoáng có thể nghe được tiếng hạt giống nảy mầm, lớn lên nhanh chóng ở trong cây đại thụ.
Mộc Ánh Tuyết làm phép, phát động toàn bộ độc tính của Thần Tiêu Tam Diệu Tán, lập tức đất đai rung chuyển, Căn Yêu dường như cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt, đau tới nỗi thân cây không ngừng rung lên, cành cây to như những con rồng gãy rầm rầm, rễ cây hình xúc tu nhanh chóng thối rữa, trong những bông hoa ở đầu rễ cây vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết, những cô gái trong những bông hoa lắc qua lắc lại, sau đó hoa héo úa, rất nhiều bông hoa rơi xuống đất, các cô gái cũng biến thành những khúc củi cháy!
Trên không trung, tầng tán lá thứ nhất sụp đổ ầm ầm, âm thanh kinh thiên động địa, rơi xuống đỉnh ngọn núi phía xa, đập vỡ cả ngọn núi đó.
“Độc lợi hại! Thuốc lợi hại!”
Tần Mục khen ngợi.
Mộc Ánh Tuyết hơi nhíu mày, mặc dù tán lá tầng thứ nhất đã sụp đổ, vỏ cây cũng lộ vẻ khô héo, nhưng có một điểm thay đổi nằm ngoài dự tính của nàng ta, đó chính là Thanh Long Châu.
Căn Yêu nuốt Thanh Long Châu vào bụng, Thanh Long Châu trấn áp hành động của Căn Yêu nhưng cũng cung cấp cho nó sức sống mãnh liệt!
Hơn nữa sức mạnh ẩn chứa trong máu thần máu ma cũng nằm ngoài dự liệu, Thần Tiêu Tam Diệu Tán của nàng không thể đầu độc chết Căn Yêu này.
Mộc Ánh Tuyết đợi một canh giờ, Căn Yêu dần dần không giãy giụa nữa, ngược lại rễ cây, tán cây lại tiếp tục mọc ra, vỏ cây khô cũng rơi xuống mọc ra vỏ mới.
“Ta thua rồi.”
Mộc Ánh Tuyết buồn bã lắc đầu.
Tần Mục bước lên, cười nói:
“Chưa chắc ta đã thắng được ngươi.”
Nguyên khí của hắn bộc phát, hình thành một tế đàn, Tần Mục đặt hũ sứ vào giữa tế đàn, làm phép xung quanh hũ thuốc, độc trùng trên hũ mỗi lúc một to, đột nhiên bay vút lên bám vào thân cây, sau đó từ từ ngấm vào trong cây.
Tần Mục chân đạp gió, áo choàng tung bay, không ngừng làm phép trên tế đàn, trong Tam Phá Tán của hắn có vu độc, vì thế cần làm phép để thúc đẩy vu độc của Ban Công Thố.
Căn Yêu không có hành động gì, bỗng độc tính bùng phát, đại thụ rung chuyển rầm rầm, gãy rụng rào rào, vô số mảnh gỗ vụn từ trên trời rơi xuống, gây ra một trận mưa gỗ.
Tiếp theo đó mặt đất giống như lật tung lên, vô số rễ cây giống như đại xà nhảy ra khỏi mặt đất, lăn lộn giẫy giụa.
Bùm bùm!
Một khối cầu đen khổng lồ do dễ cây tổ thành bay ra khỏi lòng đất, những rễ cây đó lần lượt khô héo đứt gãy, mảnh vụn khắp mặt đất, gỗ đen chất thành một ngọn núi lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...