Mục Thần Ký

“Có thứ gì đó đang nhìn ta!”

Tần Mục giật mình, mặc dù không nhìn thấy hai đôi mắt ẩn trong bóng tối kia nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt đó.

Hắn quay người lại, không đi vào phòng điều khiển nữa mà nhắm mắt đi lại bên ngoài, bước chân của hắn chậm rãi, mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn đi thành một vòng tròn hoàn mỹ.

Đi hết vòng tròn này Tần Mục dừng lại. Hắn bước ra khỏi vòng tròn, căn cứ vào cảm ứng ánh mắt đều tính toán vị trí chính xác của nó, bên trong bao gồm kĩ xảo tính toán không gian của thuật toán.

Người khác chỉ thấy hắn vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề nan giải nào đó, không ai ngờ rằng hắn đang phán đoán vị trí của kẻ đang theo dõi mình. Nhìn sức mạnh thật sự trong chi tiết nhỏ, điểm này Tần Mục đã làm rất hoàn mỹ.

Đột nhiên, tâm thần hắn chấn động, chỉ với vài bước hắn đã tính ra được vị trí của ánh mắt, thậm chí khoảng cách của hai ánh mắt. Có hai ánh mắt theo dõi hắn, khoảng cách giữa hai con mắt là hai trăm sáu mươi tư trượng. Cũng tức là kẻ đáng sợ trong bóng tối đang theo dõi hắn, hai con mắt cách nhau hơn hai trăm sáu mươi trượng!

Đó là một tồn tại lớn tới nhường nào?

“Lẽ nào là sinh linh U Đô bị câu nói tiếng U Đô của ta làm cho sợ hãi rút lui khi ta lên thuyền? Hay là còn thứ gì khác đang lẩn trốn ở quanh đây?”

Tần Mục trấn tĩnh tinh thần, sắc mặt bình thường không để lộ ra bất cứ nét hoảng sợ nào, quay người đi về phía phòng điều khiển.

Hắn đã quyết tâm tìm kiếm trong phòng điều khiển trước, nếu như có biến cố gì sẽ lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không dừng lại!

Phòng điều khiển là trung tâm điều khiển của một con tàu, trong phòng điều khiển có thể điều khiển phương hương, lộ trình của tàu, chỉ huy chiến đấu, tránh né tấn công. Nơi này chính là trung tâm của tàu.

Chỉ cần vào tới phòng điều khiển, tìm được hình lộ tuyến địa lý là có thể điều khiển con tàu dựa theo hình lộ tuyến.

Tần Mục trong lòng sục sôi, con tàu này chứa đựng mơ ước về tới Vô Ưu Hương của hắn.


Hắn vừa bước vào phòng điều khiển đột nhiên một cách cửa mở ra, một đại vu lơ mơ xông vào phòng điều khiển.

Hai người nhìn thấy nhau, cả hai đều sững sờ, vị đại vu kia cũng là cao thủ trải qua hàng trăm trận chiến, ngay lập tức phản ứng liền mở miệng hồ lô sau lưng, vô số du hồn bay ra khỏi hồ lô nhào về phía Tần Mục.

Cùng lúc, xung quanh đại vu kim quang phát sáng, phát động Vu Tôn Lâu La Kinh của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, cơ thể to phồng lên hóa thành một người khổng lồ một mắt bốn tay.

Mắt hắn mọc ở giữa mặt, miệng bị mắt chèn ép còn nhỏ xíu, mọc ở bên dưới hàm trái, mũi thì mọc bên dưới hàm phải, tay cầm Kim Cương Giản, rung lên trong gió, các khúc kim cương trụ của bốn thanh Kim Cương Giản chuyển động vù vù, giống như bốn bảo tháp nhỏ dài, đập về phía Tần Mục!

“Đệ tử Vu Tôn?”

Tần Mục vừa nhìn đã nhận ra hắn thi triển Vu Tôn Lâu La Kinh, người này tu vi cực kì thâm hậu, du hồn phun ra từ trong hồ lô là thủ đoạn tấn công hồn phách.

Đại vu luyện hồn phách của người khác thành du hồn, thực lực của mỗi du hồn đều rất mạnh, du hồn chui vào trong người đối phương cắn xé hồn phách đối phương, thần thông cảnh giới Lục Hợp cũng khó chống đỡ được.

Nếu như mấy chục du hồn đánh tới, xâm nhập vào trong cơ thể, thần thông cảnh giới Lục Hợp sẽ không có cơ hội phản kháng!

Tác dụng lớn nhất của hồ lô du hồn là dùng trên chiến trường, vô số du hồn bay qua bay lại khắp nơi, xâm nhập vào cơ thể, ăn hồn phách quân địch trên chiến trường chỉ để lại toàn thi thể, vô cùng thuận lợi, uy lực kinh người!

Điều đáng sợ nhất ở chiến trường phía trước Khánh Môn Quan không phải đao hoàn của tướng sĩ Man Địch quốc mà chính là đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, thủ đoạn tấn công của các đại vu này rất quái dị, khiến người khác không thể phòng bị.

Vô số du hồn bay ra từ hồ lô du hồn, kêu gào khóc lóc thảm thiết nhào về phía Tần Mục. Sau lưng Tần Mục, Cửa Thừa Thiên đột nhiên mở ra, gió lạnh nổi lên, xoạt một tiếng toàn bộ du hồn đều bị cuốn vào!

Chỉ cần là hồn phách của người đã chết sẽ không thể thoát khỏi sự khống chế của U Đô. Lâu Lan Hoàng Kim Cung dùng bí pháp có thể giữ lại hồn phách, dùng hồn phách của người khác để tu luyện, về đạo hồn phách có trình độ cao hơn so với những thánh địa môn phái khác thì đối mặt với Cửa Thừa Thiên có thể nói đã gặp phải khắc tinh!

Cửa Thừa Thiên nuốt xong toàn bộ linh hồn liền đóng sập lại, lập tức những tiếng kêu gào thảm thiết trong phòng điều khiển biến mất.


Đại vu kia trong kinh hãi, hồ lô sau lưng rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh. Bốn cánh tay của hắn vung lên thoăn thoắt, Kim Cương Giản trong tay hóa thành bốn bảo tháp kim cương, sức mạnh khủng khiếp, đập về phía Tần Mục.

Tần Mục không đỡ đòn mà lùi lại sau, Vô Ưu Kiếm sau lưng bay ra khỏi bao, đại vu cười nhạt, kim cương bảo tháp chiếu ra một luồng ánh sáng, chiếu vào Vô Ưu Kiếm, hút bảo kiếm vào trong bảo tháp. Bốn Kim Cương Giản này của hắn nhìn giống giản (*), thực ra linh binh của hắn là luyện bốn bảo tháp này thành trạng thái to nhỏ như ý, thu nhỏ bảo tháp tới cực điểm, nhìn giống như giản, bình thường có thể cầm trong tay. Nhưng khi chiến đấu sẽ có thể dùng sức mạnh khủng khiếp của bảo tháp chèn ép kẻ địch, dùng sức mạnh vô địch để đập nát đối phương! Đồng thời bảo tháp cũng là một món dị bảo, có thể hút lấy linh binh của đối phương, nếu như không thận trọng linh binh của đối phương sẽ bị hút vào trong bảo tháp, mất đi thế mạnh, đối phương không có linh binh thì chỉ còn con đường chết!

Hắn vừa mới dùng bảo tháp hút lấy Vô Ưu Kiếm của Tần Mục, đột nhiên sau lưng Tần Mục có vô số bảo kiếm bay ra, cắm trên bảo tháp. Hắn sững sờ, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì kiếm quang cuồn cuộn đổ ập tới, nhấn chìm hắn, chỉ trong chớp mắt xung quanh bảo tháp bị cắm đầy bảo kiếm! Đầu tiên là tay của đại vu không đỡ được, cho dù hắn ta là người khổng lồ một mắt có sức mạnh mạnh vô cùng nhưng cũng không thể vác được vật nặng như vậy, cánh tay phát ra âm thanh răng rắc, xương tay bị đè gãy.

Xoạt, xoạt, xoạt, vô số bảo kiếm nhất loạt vây quanh bảo tháp cắm thành một kiếm hoàn to ngoài sức tưởng tượng, chu vi mấy trượng, còn đại vu kia đã không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.

Tần Mục bước tới chỗ bánh lái của phòng điều khiển, dưới kiếm hoàn khổng lồ, đại vu kia đã bị đâm chết trong kiếm hoàn, chỉ để lộ một cái chân bên ngoài kiếm hoàn.

Tần Mục bước tới trước bánh lái, bánh lái của chiếc tàu này khác với bánh lái của tàu Duyên Khang quốc, chủ yếu là khác về mặt cấu tạo. Tàu của Duyên Khang quốc chỉ có một bánh lái, dùng để thay đổi phương hướng và bay lên, hạ xuống, còn con tàu này ngoài bánh lái ra còn những bộ phận kì quái khác, bên cạnh còn đặt một chiếc mũ hồng anh màu bạc.

Tần Mục nhíu mày quan sát xung quanh, không hiểu tác dụng của những bộ phận này, hắn do dự một chút rồi ôm lấy chiếc mũ hồng anh màu bạc kia đội lên đầu.

Bùm…

Đột nhiên mắt hắn phát sáng, trước mắt có không gian bao la đang nhanh chóng giãn ra, lan rộng. Thiên địa đột ngột biến đổi, xuất hiện trước mắt hắn là địa hình địa lý bao la của Đại Khư, Duyên Khang, thảo nguyên và băng tuyết phương Bắc!

Tần Mục sững người:

“Người chế tạo ra con tàu này đúng là tay nghề điêu luyện, có thể cất giữ địa hình địa lý vào trong đầu, dùng mũ để điều khiển phương hướng của tàu.”

Hắn giơ một ngón tay ra, chỉ nhẹ vào bản đồ địa lý trước mặt, đúng trong lúc này, con tàu lập tức rung lên, giống như muốn bay ra khỏi phong ấn tổ ong, bay về phía hắn chỉ. Tuy nhiên con tàu bị kẹt chặt trong phong ấn giữa hai thế giới nên không thể bay ra.


“Thì ra điều khiển tàu là như vậy!”

Tần Mục vui mừng, chớp mắt một cái, lập tức cảnh tượng trước mặt thay đổi, xuất hiện một thế giới xa lạ, đó là bản đồ địa lý của một thế giới khác, hư không tối đen, đại lục tĩnh mịch, vô cùng thần bí.

“Đây là nơi nào? Không phải Duyên Khang, cũng không phải thảo nguyên…”

Hắn quan sát một lát, khẳng định mình chưa từng nhìn thấy nơi kì quái này, hắn chớp mắt, đột nhiên cảnh sắc lại biến đổi, xuất hiện một thế giới tươi đẹp, hùng vĩ, khác hẳn với Duyên Khang và Đại Khư. Hắn lại chớp mắt, cảnh sắc lại biến đổi, xuất hiện một thế giới nước, dưới nước núi non nhấp nhô.

Hắn thử liên tục mười mất lần, xuất hiện mười mấy loại bản đồ địa lý của các thế giới khác nhau, chỉ có điều không giống với tưởng tượng của hắn, những bản đồ địa lý này không đánh dấu rõ là thế giới nào, cũng không đánh dấu lộ tuyến, hắn không biết nơi nào mới là Vô Ưu Hương, cũng không biết phải làm thế nào mới vào được Vô Ưu Hương.

“Con tàu này chắc chắn có la bàn ghi chép lộ tuyến của Vô Ưu Hương, chỉ cần tìm ra la bàn là có thể điều khiển con tàu này về Vô Ưu Hương!”

Tần Mục tìm kiếm xung quanh đột nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía đặt la bàn, nơi đó vốn dĩ có một tấm gương giống như tấm gương trưởng thôn giao cho hắn, tuy nhiên nơi đó lúc này trống trơn.

“La bàn vỡ rồi sao? Cũng may trong tay ta có tấm gương la bàn mà trưởng thôn giao cho, chỉ có điều không biết có thể mở được phong ấn của trưởng thôn hay không?”

Hắn đưa tay ra sau, thò vào trong túi Thao Thiết định lấy tấm gương la bàn kia ra, vừa hay hắn nhìn thấy gương vỡ trên mặt đất.

Tầm gương la bàn này bị đập vỡ, chắc chắn là có người cố tình phá hủy gương la bàn, không muốn cho người khác biết vị trí của Vô Ưu Hương!

“Người phá hủy gương la bàn lẽ nào là nam tử áo trắng kia?”

Tần Mục sững sờ, buông tay xuống. Có rất nhiều thần truy sát nam tử áo trắng, hắn thất bại, Vô Ưu Kiếm cũng bị gãy, không có sức chống cự, hắn trấn thủ ở đây để yểm hộ người trên thuyền rời đi, cho dù trước khi chiến tử cũng phải hủy gương la bàn ghi chép về lộ tuyến, không muốn để người khác tìm được Vô Ưu Hương.

“Vậy thì con tàu này là một cạm bẫy!”

Sau gáy Tần Lực đột nhiên lạnh toát, tóc gáy dựng ngược, ra vẻ đang tìm kiếm, chân thì nhích về phía cửa phòng điều khiển.

“Trên tàu có một số người đã trốn vào U Đô, có thể vẫn còn sống. Mục đích của cạm bẫy này là bắt những người tới từ Vô Ưu Hương, tìm ra đường tới Vô Ưu Hương! Trên người ta có gương của trưởng thôn cho, lấy được gương la bàn trên người ta, bọn chúng có thể tìm thấy Vô Ưu Hương! Bọn chúng không dám chắc trên người ta có thứ đó hay không, chỉ cần không chắc chắn sẽ không ra tay vạch trần cạm bẫy này.”


Hắn đi qua kiếm hoàn của mình, kiếm hoàn lỏng lẻo, hàng loạt chuôi kiếm bay ra ngoài, bắt đầu phân giải, cảm giác bị theo dõi lại ập tới, hai ánh mắt với khoảng cách hai trăm sáu mươi tư trượng lại nhìn vào hắn, gây ra cho hắn áp lực đáng sợ!

Rõ ràng chủ nhân của ánh mặt này đã bắt đầu nghi ngờ!

Tần Mục tỏ vẻ mù mờ, quay đầu lại nhìn, như thể cảm nhận được ánh mắt kia, lúc này ánh mặt đầy cảm giác xâm lược liền ẩn đi.

“Vị tiền bối nào ấn trong bóng tối vậy?”

Tần Mục lớn tiếng nói:

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm giúp vãn bối vào được con tàu này! Tiền bối có thể hiện thân gặp mặt không?”

Hắn đợi một lát nhưng không ai trả lời.

Tần Mục tỏ vẻ thất vọng, tiếp tục thu bảo kiếm lại, thở dài:

“Tiền bối không hiện thân, vãn bối đành phải khắc ghi trong lòng!”

Hắn bước về phía cửa phòng điều khiển, tim đập nhanh hơn nhưng lập tức bị hắn dùng nguyên khí kìm nén khiến tim đập bình thường trở lại.

Đúng lúc hắn sắp rời khỏi phòng điều khiển, cửa phòng đột ngột mở ra, Ban Công Thố bước vào chặn ngay trước cửa, mỉm cười nói:

“Tần giáo chủ, ngươi có hai lựa chọn, một là bỏ mũ trên đầu xuống lại, hai là bỏ đầu lại.”

Tần Mục xém chút nữa thì lên tiếng chửi, chỉ muốn ngay lập tức đâm hàng ngàn thanh kiếm lên ngực hắn!

***

(*) Giản: Một thứ binh khí thời cổ, giống roi có 4 cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui