Tần Mục đang mơ mơ màng màng ngủ thì thấy có người bò lên trên người mình. Khi ngủ hắn thường khá khó tính nên liền giơ hai chân đạp người đó xuống giường.
Người đó cũng mơ màng kéo chăn trèo lên giường rồi chui vào trong lòng hắn, sau lại bị Tần Mục đạp ra, cuối cùng ba cô gái ôm nhau ngủ còn để mặc hắn nằm một góc.
Mấy ngày nay vất vả mệt mỏi, Tần Mục và Linh Dục Tú đều ngủ rất say sưa, tới sáng sớm ngày hôm sau Tần Mục mới tỉnh dậy, Linh Dục Tú đã chui xuống dưới nách hắn. Tần Mục nhẹ nhàng nhấc tay ra, sợ làm nàng ta tỉnh dậy.
Thực ra Linh Dục Tú đã tỉnh dậy rồi, dù sao con gái dễ xấu hổ, sợ sẽ khó xử nên giả vờ ngủ. Nàng lén mở mắt thì thấy Tần Mục xách giày rón rén đi ra ngoài.
Tần Mục bước ra khỏi phòng mới khẽ thở phào. Hai tỉ muội song sinh dậy khá sớm, đang nói chuyện ngoài sân. Một người nói:
"Tần công tử nằm mơ thích đánh quyền, đá ta một trận, ngươi xem mắt ta sưng lên rồi."
"Còn phải nói! Ta cũng bị đá một trận, đạp vào ngực ta, đá ta xuống giường. Ngươi không bị sàm sỡ gì chứ?"
"Không. Chỉ có điều công chúa và công tử ngủ cùng nhau, chúng ta cũng ngủ trên giường, đắp cùng một chiếc chăn, trở về phải bẩm báo thế nào đây?"
Hai cô gái trầm ngâm một lát, đồng thanh nói:
"Chúng ta không nói, công tử và công chúa cũng không nói, vì thế không được nói ra."
Sự việc liên quan tới thể diện của hoàng gia, nói nhiều sẽ bị họa mất đầu, đạo lý này bọn họ đương nhiên là hiểu.
Tần Mục đi giày xong, hắng giọng một tiếng rồi bước ra ngoài.
Hai cung nữ vội vàng hành lễ, nói:
"Công tử tỉnh rồi sao? Hôm qua tỉ muội chúng ta lỗ mãng, may có công tử giúp đỡ mới không mất mạng dưới tay Tiểu Độc Vương."
Tần Mục đáp lễ nói:
"Cũng may có hai vị tỉ tỉ đánh bị thương Tiểu Độc Vương khiến hắn không dám hỗn xược."
Hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng, nói:
"Công tử không cần gọi chúng ta là tỉ tỉ, chúng ta là người hầu hạ bên thái hậu nương nương, không có họ chỉ có tên. Ta là Kiếm Kỳ, nàng ta là Cầm Kỳ."
Hai cung nữ thấy hắn quan sát hai người định phân biệt xem ai là Cầm Kỳ ai là Kiếm Kỳ thì bất giác bật cười, nhờ nụ cười này Tần Mục đã phân biệt được. Kiếm Kỳ bên trái có một chiếc răng khểnh, Cầm Kỳ bên phải có một chiếc răng khểnh.
"Công tử, chúng ta cả đêm không về, phải sớm về cung phục mệnh." Cầm Kỳ nói.
Tần Mục gật đầu, nói:
"Hai người ngủ một giấc, tàn độc trên người đã giải rồi, không có gì đáng lo ngại nữa. Chỗ ta có mấy viên bài độc hoàn, hai người cầm lấy đi."
Hai cung nữ cám ơn, nhận lấy bài độc hoàn, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng Linh Dục Tú vọng tới:
"Đợi ta với! Ta về cùng các ngươi!"
Hai cô gái dừng bước quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Linh Dục Tú quần áo lôi thôi, mặc áo ngủ màu trắng, tóc tai rối bời, cầm áo ngoài và lê giày vội vàng chạy ra, giày lẹt xẹt văng đi. Nàng ta lại vội vàng giơ chân xỏ giày nhưng mái tóc đen nhánh thì rũ hết ra, trải dài từ trên vai xuống như thác đổ.
Linh Dục Tú định chải lại tóc thì chiếc áo ngoài đang cầm liền rơi xuống, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Tần Mục nhìn nàng ta, chỉ thấy cặp ngực đẫy đà của nàng ta gần như sắp nhảy ra khỏi áo ngủ. Thiếu niên có phần do dự, không biết nên lên tiếng nhắc nàng ta hay bước tới giúp nàng ta nhét vào trong.
Kiếm Kỳ và Cầm Kỳ đưa mắt nhìn nhau rồi bước lên trước nhấc công chúa vào trong phòng, giúp nàng trang điểm, ăn mặc lại.
Linh Dục Tú mặt đỏ bừng, lấy hết dũng khí hỏi:
"Có mang thai không thế?"
Hai cung nữ trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:
"Sao công chúa lại nói vậy?"
"Ta nghe người trong cung nói, nam và nữ ngủ cùng nhau sẽ có thai."
Linh Dục Tú nghiêm túc nói:
"Chúng ta đã ngủ một ngày một đêm rồi, nói không chừng sẽ có thai."
Cầm Kỳ bật cười, nói:
"Công chúa, người nghĩ sai rồi, không phải vậy đâu. Ôi, nói với công chúa cũng không rõ được, công tử là thần y, chắc chắn có cách tránh thai."
Linh Dục Tú mở tròn mắt:
"Vậy cũng được sao?"
"Chắc chắn rồi. Ta nghe nói có một số phu nhân không muốn sinh con liền tìm dược sư điều chế thuốc, như vậy sẽ không mang thai nữa."
…
Tần Mục tiễn ba cô gái về thì nhìn thấy hoa lê của cây lê vàng đã nở rộ đầy cây.
"Mùa xuân cuối cùng cũng tới!"
Thiếu niên nghĩ thầm:
"Đợi tới khi lương thực vụ đầu chín, năm thiên tai cũng sẽ qua đi!"
Hắn rửa mặt chải đầu một lượt, một mình mình ở nhà chỉ có Long Kỳ Lân ở bên, hắn không định nấu cơm mà sẽ ra ngoài ăn. Vừa bước ra khỏi sân liền thấy Bá Sơn tế tửu khoác áo chạy tới, lớn tiếng nói:
"Ta vừa nhìn thấy công chúa và hai cung nữ xách đèn lồng xuống núi, lẽ nào là ra từ nhà của ngươi."
"Không phải việc như vậy đâu, sư huynh đừng nói linh tinh."
Tần Mục mặt không biến sắc, nói:
"Sư huynh tới tìm ta lẽ nào là vì việc của Ban Công Thố? Ăn sáng chưa vậy?"
Bá Sơn tế tửu trước giờ vẫn rất to mồm không thua kém gì Vệ quốc công, nếu như hắn biết được việc Linh Dục Tú và hai cung nữ ngủ trong phòng Tần Mục một đêm thì cả kinh thành cũng sẽ biết được.
Đối với Tần Mục, tình cảm nam nữ chịu sự gò bó của lễ tiết, bản thân hắn không làm việc gì vượt quá giới hạn nhưng đối với thế tục mà nói thì đó lại là việc không nhỏ, ngủ cùng công chúa mà bị truyền ra ngoài hoàng đế sẽ lấy đầu hắn, vì thế giấu đi là tốt nhất.
"Vừa ăn ở dưới núi rồi, ta biết ngươi vừa từ hoàng cung về, mệt thời gian dài như vậy chỉ sợ vẫn còn đói, vì thế ta mang đồ ăn tới cho ngươi đây."
Bá Sơn tế tửu cầm mấy túi giấy dầu đưa cho hắn, Tần Mục vội vàng cám ơn, mở túi giấy dầu ra bên trong là một vỉ bánh bao, túi còn lại không biết là thịt dị thú gì, dùng nước lọc hấp. Nước tương đỏ trộn với hành chẻ sợi, còn có một túi rau dưa muối.
Tần Mục mời hắn vào trong nhà, ngồi xuống ăn cơm.
Bá Sơn tế tửu thấy hắn ăn như hổ đói liền than thở:
"Hoàng đế thật bủn xỉn, kêu ngươi đi trị bệnh mà không cho ngươi ăn ngon. Đúng rồi, thần tạng Lục Hợp của Ban Công Thố đã đột phá được quá nửa rồi."
"Sao nhanh vậy?"
Tần Mục ngẩng đầu tỏ vẻ kinh ngạc.
Tu luyện tới cảnh giới Lục Hợp sẽ là cao thủ thần thông. Một người tu hành bất cứ cảnh giới nào cũng cần mài giũa kĩ lưỡng, dùng hai năm để đột phá thần tạng Ngũ Diệu giống như Tần Mục đã là rất nhanh rồi.
Hắn khổ tu gần một năm ở cảnh giới Ngũ Diệu, hiện giờ đã chạm mốc cảnh giới Lục Hợp nhưng muốn đột phá thần tạng Lục Hợp thì vẫn không biết được khi nào mới có thể đột phá thành công.
Lần trước khi hắn gặp Ban Công Thố, hắn ta chỉ là một tên nhóc cảnh giới Linh Thai. Tới giờ mới được nửa năm, cảnh giới của Ban Công Thố đã vượt qua Tần Mục trở thành cao thủ thần thông của cảnh giới Lục Hợp!
Đây tuyệt đối không phải tốc độ tu hành bình thường, có thể gọi là thần tốc!
"Tiểu tử này rất đáng ngờ!"
Bá Sơn tế tửu bốc một cọng rau muối cho vào miệng, nói:
"Lục Hợp Điện của Thái Học Viện là nơi truyền thụ đột phá thần tạng Lục Hợp. Sĩ tử cảnh giới Ngũ Diệu tu hành tới viên mãn đều có thể tới đó nghe giảng. Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng, Tần Ngọc, Vân Khuyết, tên béo họ Vệ, còn có cả một số thế tử cũng tới đó học, tên Ban Công Thố này cũng ở đó. Hoằng Pháp Sư Thái của Lục Hợp Điện nói rằng hắn tăng cảnh giới quá nhanh, căn bản không cần sư thái chỉ dạy. Ba ngày trước hắn chỉ mới viên mãn cảnh giới Ngũ Diệu, hôm nay đã đột phá được một nửa, chỉ cần thêm hai ngày nữa, hắn sẽ trở thành thần thông của cảnh giới Lục Hợp. Đúng rồi, tu vi của ngươi đạt tới mức độ nào rồi?"
"Cảnh giới Ngũ Diệu cơ bản đã viên mãn rồi!"
Tần Mục miệng ăn thịt, nói:
"Chỉ có điều vẫn chưa có manh mối gì về cảnh giới Lục Hợp!"
Bá Sơn tế tửu ánh mắt lấp lánh:
"Vậy thì ngươi nên tới Lục Hợp Điện. Hoằng Pháp sư thái truyền thụ vấn đề này. Ta muốn xem ngươi và Ban Công Thố ai mạnh hơn ai."
Tần Mục không ngẩng đầu lên:
"Ta thấy không cần phải làm vậy. Ta, bá thể..."
"Biết rồi, biết rồi, ngươi là bá thể, mũi ngẩng lên trời, vênh váo ngạo mạn."
Bá Sơn tế tửu cười nói:
"Ta sai Vạn Vân thăm dò hắn ta, Vạn Vân đánh với hắn được hai chiêu đã thua rồi."
Tần Mục cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói:
"Hai chiêu? Sư huynh, ngươi chắc chắn rằng hắn chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại được Thẩm Vạn Vân?"
Bá Sơn tế tửu gật đầu.
Tần Mục sắc mặt nghiêm trọng, Thẩm Vạn Vân tư chất phi phàm là nhân vật lợi hại trong tầng lớp thanh niên, tư chất ngộ tính của hắn chỉ kém một chút so với phật tử, đạo tử nhưng thực lực cũng rất mạnh. Khi trước Phật Tâm phật tử tới chặn cửa Thái Học Viện, Thẩm Vạn Vân tới khiêu chiến, hơn mười chiêu mới thất bại, có thể thấy thực lực của hắn không tầm thường.
Nền tảng của hắn rất vững chắc, sau khi được quốc sư Duyên Khang chỉ điểm dường như đã không có khuyết điểm.
Sau khi từ Nam Cương trở về, Tần Mục rất ít khi gặp hắn, chỉ nghe nói phần lớn thời gian hắn đều ở Thiên Lục Lâu, chắc là tu luyện trạng thái thần hóa của thần tạng Ngũ Diệu.
Thẩm Vạn Vân tu luyện xong trạng thái thần hóa của thần tạng Ngũ Diệu, cho dù không bằng Phật Tâm phật tử thì cũng không cách biệt là bao.
Chỉ dù hai chiêu đánh bại Thẩm Vạn Vân, nếu đổi lại là Tần Mục cũng rất khó làm được, trừ khi vừa ra trận đã dùng ngay chiêu thức mạnh như Kiếm Lý Sơn Hà.
"Thú vị đấy!"
Tần Mục ăn xong, lau miệng, cười nói:
"Võ Khả Hãn, ngươi cứ dụ dỗ ta để ta tới Lục Hợp Điện, gặp tên Ban Công Thố đó, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?"
Bá Sơn tế tửu tharn nhiên nói:
"Ta muốn ngươi đi thăm dò thực lực của hắn ta. Ta nghĩ ngờ hắn bị ma nhập. Hơn nữa, lẽ nào bá thể sợ rồi?"
"Ma nhập?"
Tần Mục hơi sững sờ, nhớ tới lúc hắn đến Lâu Lan Hoàng Kim Cung, đồ tể từng nói trong Hoàng Kim Cung có một lão quái vật chuyển thế mười tám lần sống mười chín kiếp, hắn kêu lên thất thanh:
"Ý ngươi là…"
Bá Sơn tế tửu gật đầu, nói:
"Ta nghi ngờ Ban Công Thố đã không còn là Ban Công Thố nữa mà là lão quái vật đáng sợ sống hàng vạn năm. Hắn cũng là kẻ địch của sư phụ Thiên Đao, chính vì hắn mà sư phụ phải vất bỏ cả tên của mình, không dám dùng tên thật."
Tần Mục gật đầu, Bá Sơn tế tửu từng nói với hắn về việc này. Đồ tể chưa từng nói tên thật của mình với ai, kể cả Bá Sơn tế tửu cũng không biết, nguyên nhân chính là vì cao thủ chuyển thế mười tám lần của Lâu Lan Hoàng Kim Cung.
Đó là một nhân vật đáng sợ, biết tên của kẻ địch sẽ có thể làm phép hại người.
"Thẩm Vạn Vân không thăm dò được thực lực của hắn ta, vì thế ta mới bảo ngươi tới Lục Hợp Điện gặp hắn ta."
Ánh mắt Bá Sơn tế tửu lấp lánh, nói:
"Kẻ thù lớn nhất của sư phụ Thiên Đao chính là hắn, nếu như Ban Công Thố bị hắn nhập, vậy thì giết chết Ban Công Thố có thể giúp sư phụ giải quyết được một kẻ tử địch. Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là con trai của khả hãn Man Địch quốc, nếu không chắc chắn, ta sẽ không dám động thủ. Vì thế ngươi hãy tới thăm dò thực lực của hắn."
Hắn ta tướng mạo thô kệch nhưng suy nghĩ rất kín kẽ.
Tần Mục đứng dậy, nói:
"Ta cũng đang cần đột phá để tăng lên cảnh giới Lục Hợp, ta tới Lục Hợp Điện…"
Hắn lúng túng nói:
"Sư huynh, đại điện nào là Lục Hợp Điện?"
Bá Sơn tế tửu suýt chút nữa thì thổ huyết:
"Ngươi tới Thái Học Viện đã gần một năm, tới nơi nào là Lục Hợp Điện cũng không biết?"
Tần Mục hơi xấu hổ, nói:
"Tới Thái Học Viện lâu vậy rồi, ta mới chỉ nghe giảng được một buổi!"
"Ta dẫn ngươi đi!"
Bá Sơn tế tửu dẫn hắn rời khỏi Sĩ Tử Cư, hai người vai về vai bước đi. Tần Mục đột nhiên nhớ tới một việc, nói:
"Sư huynh, ngươi nghe nói về Thiên Thánh giáo bao giờ chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...