Đến trên đỉnh núi, chỉ thấy nơi này xa hoa phi phàm, cung điện lầu các, tất cả đều vàng chóe, chỉ là cây cột đơn giản dưới đại điện cũng to cỡ hai người ôm mới hết, mà tượng Thần bằng vàng lại càng nhiều, rất nhiều Man tộc thảo nguyên đứng ở phía dưới từng tượng Thần bằng vàng.
Đột nhiên một tượng Thần bằng vàng chuyển động, Tần Mục giật mình trong lòng, thế mới biết đây cũng không phải là những tượng Thần bằng vàng, mà là từng vị từng vị Đại Vu!
Đại Vu của Lâu Lan Hoàng Kim cung vậy mà luyện thân thể của chính mình đến tựa như được tạc từ vàng ròng vậy, tỏa ra ánh sáng vàng rực!
Trước Hoàng Kim cung, dưới một cánh cổng nguy nga, từng vị Đại Vu tựa như từng vị Thần linh vàng óng, uy nghiêm trang trọng, đứng đầu là một ông già tóc vàng thân vàng, vóc người cao lớn khôi ngô, một bộ đồ vàng, cầm quyền trượng trong tay, trên đầu có gắn lông chim, tiếng như chuông đồng: "Võ Khả Hãn, ngươi đã tự do nhiều năm như vậy, vì sao hôm nay lại đưa tới cửa?"
"Đưa tới cửa, lời nói này rất hay, Thanh Ngưu, thả cửa xuống!"
Trong tiếng ầm ầm, Thanh Ngưu thả sơn môn xuống, Bá Sơn Tế Tửu cười ha ha: "Vu Tôn, sơn môn được ta đưa tới. Những vị sư huynh vàng chóe này, hình như đa số đều đã bị ta đánh. Lúc đó ta chắn cửa một trăm ngày, đả thương, đánh chết không ít người. Mạnh thì không cách nào xuống tay nhẹ nhàng, vì thế chỉ có thể đánh chết, yếu thì đều còn sống trong tay ta, những kẻ yếu đó cũng chính là mấy vị đang ngồi hôm nay."
Lời ông vừa nói ra, lập tức khắp núi ồ lên, mấy vị cường giả thế hệ trước của Lâu Lan Hoàng Kim cung đều giận không chịu nổi, nhất thời trong không khí tràn ngập một luồng khí tức tiêu điều.
Miệng Bá Sơn Tế Tửu quá độc, lập tức đắc tội toàn bộ cao thủ của Lâu Lan Hoàng Kim cung, chọc giận tất cả bọn họ. Thêm nữa lại đưa sơn môn lên núi, việc này khẳng định khó có thể giảng hoà.
Trong đó có một vị Đại Vu tướng mạo trang nghiêm, âm thanh như kim loại va vào đá vang lên, lạnh lùng nói: "Vết thương của chúng ta đã sớm lành. Những năm này chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức trong Hoàng Kim cung, rất muốn giao thủ lại cùng Võ Khả Hãn một lần, rửa sạch nhục nhã."
Bá Sơn Tế Tửu nở nụ cười: "Sẽ có cơ hội. Tuy nhiên lần này ta tới là để chắn cửa, cũng không phải là muốn đánh chết các ngươi."
Hắn mang theo Tần Mục, Linh Dục Tú tiến lên, đi tới dưới sơn môn bằng vàng, ngẩng đầu đánh giá sơn môn này, nhớ lại năm xưa, cảm khái nói: "Năm đó ta theo ân sư, cũng dưới cánh cổng này đánh chết không ít người... "
Cặp mắt từng vị Đại Vu vàng rực như Thần phun lửa, nhìn chòng chọc vào hắn, Bá Sơn Tế Tửu quay đầu lại, hấp háy mắt với Tần Mục và Linh Dục Tú, mỉm cười nói: "Bây giờ, sơn môn này liền giao cho các ngươi."
Linh Dục Tú có chút lo sợ, thấp giọng nói: "Lão sư, hình như quy củ ở nơi này không giống Duyên Khang."
Trên mặt Bá Sơn Tế Tửu mang theo nụ cười, tiếng như muỗi kêu: "Đạo môn và Đại Lôi Âm tự đến Thái học viện ngăn cửa, chỉ là tranh tài thắng bại, không phân sống chết, sau khi đánh nhau cũng hòa thuận vui vẻ. Mà ở đây, đều là đánh đến chết. Ngươi muốn giữ mạng đối phương lại cũng được, tuy nhiên gặp phải cao thủ sánh ngang mình thì cần phải giết, bởi vì rất khó xuống tay nhẹ nhàng. Năm đó, ở đây ta đã gặp phải rất nhiều cao thủ có thể sánh ngang mình, vì thế chết không ít người."
Linh Dục Tú tê cả da đầu.
Tần Mục cũng lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi thật dài, cuối cùng cũng dựa theo quy củ của Đại Khư.
Quy củ của Đại Khư cũng là như thế!
Vu Tôn đi tới, đứng ở sơn môn bằng vàng, ánh mắt rơi lên người Tần Mục và Linh Dục Tú, không nhanh không chậm nói: "Ngăn cửa, liền theo quy củ trước đây, không bàn sống chết. Tuy nhiên ngoài ra, danh hiệu Võ Khả Hãn ta cũng muốn thu hồi lại, không bàn sống chết!"
Sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu không thay đổi, cất cao giọng nói: "Mấy vị, tu vi của bọn họ đều là Ngũ Diệu cảnh."
"Quy củ ngăn cửa, chúng ta biết."
Sắc mặt Vu Tôn không hề lay động, nện nện quyền trượng, lạnh nhạt nói: "Đệ tử Hoàng Kim cung nghe lệnh, lấy cảnh giới Ngũ Diệu tranh đấu cùng bọn họ, chết thì chịu. Ai dám vượt qua Ngũ Diệu cảnh, ta lấy mạng hắn!"
Tiếng nói của ông ta không lớn, nhưng cũng truyền khắp cả núi.
Lời Vu Tôn vừa nói ra, lập tức nhìn về phía Bá Sơn Tế Tửu, lộ ra vẻ tươi cười: "Võ Khả Hãn, năm đó Thiên Khả Hãn mang ngươi đến Hoàng Kim cung ta ngăn cửa, thần thông của Thiên Khả Hãn vô biên, đương nhiên là khiến người khâm phục. Nhưng ngươi cũng không phải Thiên Khả Hãn."
Sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu nghiêm nghị, cất bước đi qua sơn môn, âm thanh lọt vào thức hải của Tần Mục và Linh Dục Tú: "Sư đệ, Công chúa, các ngươi yên tâm, chỉ cần bọn họ không giết được ta, liền còn có thể dựa theo quy củ khiêu chiến các ngươi. Nếu ta bị bọn họ giết chết, vậy thì các ngươi cũng nguy hiểm."
Tinh thần Tần Mục và Linh Dục Tú tập trung cao độ.
An nguy của bọn hắn buộc trên tính mạng của Bá Sơn Tế Tửu. Nếu Bá Sơn Tế Tửu bị tước đoạt danh hiệu Võ Khả Hãn, sau khi diệt trừ ông, giết chết Tần Mục và Linh Dục Tú cũng không có ai sẽ để lộ tin tức, danh tiếng của Lâu Lan Hoàng Kim cung không tổn hại, ngoại giới căn bản sẽ không biết lần khiêu chiến này.
Mà cường giả trên thảo nguyên đến đây quan sát cuộc chiến đều phục tùng sự thống trị của Lâu Lan Hoàng Kim cung, chỉ cần Lâu Lan Hoàng Kim cung ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không nói ra.
Nếu để cho Bá Sơn Tế Tửu sống mà đi ra Lâu Lan Hoàng Kim cung, như vậy chuyện này sẽ bị cái miệng rộng của vị Bá Sơn này vạch trần, không chỉ toàn bộ thảo nguyên đều sẽ biết, e là mọi người khắp thiên hạ đều sẽ biết.
Bá Sơn Tế Tửu tuyệt đối có năng lực này.
Khi đó, bộ mặt của Lâu Lan Hoàng Kim cung sẽ không còn sót lại chút gì.
Vì lẽ đó, trước khi Bá Sơn Tế Tửu chết, Lâu Lan Hoàng Kim cung tuyệt đối sẽ không vây công Tần Mục và Linh Dục Tú, chỉ có thể dựa theo quy củ mà làm.
"Lão gia, không nên bị đánh chết." Thanh Ngưu cao giọng nói.
Bước chân Bá Sơn Tế Tửu lảo đảo, quay đầu lại căm tức: "Sau khi trở về liền ăn thịt bò!"
Thanh Ngưu vội vã rụt đầu.
"Hai người thiếu niên thiếu nữ, cả gan làm loạn. Các ngươi có biết là mình đang chắn cửa một Thánh địa không?"
Đột nhiên, phía sau Tần Mục truyền tới một âm thanh, Tần Mục và Linh Dục Tú đứng dậy, nhìn xuống dưới ngọn núi, chỉ thấy nhiều Vu sĩ dung mạo quái lạ đi tới, chặn đường lên.
Một vị Vu sĩ trong đó cất bước tiến lên, trên người hiện ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, trên đầu mọc sừng, trên lưng mọc cánh, mọc ra mỏ chim, loại phương thức tu luyện chuyển biến về hướng không phải người này quả thực hiếm thấy.
"Sư huynh." Tần Mục và Linh Dục Tú chào.
Vị Vu sĩ Hoàng Kim cung kia lại không đáp lễ, âm thanh vang vang mạnh mẽ: "Lễ nghi là thứ của Duyên Khang quốc các ngươi, Lâu Lan Hoàng Kim cung ta không có nhiều quy củ như vậy. Sau khi giết các ngươi, ta muốn hấp thu hồn phách bọn ngươi để tu luyện thần thông. Người như các ngươi mạnh hơn những kia nô lệ quá nhiều, hồn phách cũng vô cùng cứng cỏi, dùng để luyện thần thông thì không thể tốt hơn!"
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, nói: "Muội tử, lần này để ta tới, thăm dò công pháp thần thông của bọn họ."
Linh Dục Tú gật đầu, tuy rằng trên đường tới đây thực lực của nàng tiến bộ thần tốc, thế nhưng vẫn còn chút chênh lệch với Tần Mục, dưới tình huống không biết nội tình vu sĩ mà tùy tiện đánh nhau thì rất dễ dàng chịu thiệt.
Tần Mục thở hắt một hơi, trầm giọng nói: "Thanh Ngưu, lấy bao quần áo của ta đến!"
Thanh Ngưu tiến lên phía trước, gỡ bao quần áo trên người xuống. Tần Mục đeo đao nang lên người trước, đật hai con dao mổ lợn đan xen, sau đó mang hộp kiếm vào sau đao nang, treo chuỳ sắt lớn lên, cắm trúc trượng vào, bên hông đeo Thiếu Bảo kiếm.
Thanh Ngưu đằng đằng sát khí: "Nghe nói trước đây ngươi là tên chăn bò, nhưng ngay cả ta đều đánh không lại, có thể đánh thắng được họn họ sao?"
Tần Mục hoạt động thân thể chút, xương cốt bùm bùm vang vọng, lạnh nhạt nói: "Ta là Bá thể."
Thanh Ngưu quát lên: "Lão gia nhà ta ở dưới cánh cổng bằng vàng này không hề bị thua!"
Vẻ mặt Tần Mục thẫn thờ: "Ta là Bá thể bẩm sinh, trong thiên hạ, cảnh giới như nhau, không ai có thể thắng ta."
Vị Vu sĩ cánh chim kia gỡ hai cái chày bằng vàng xuống, ánh sáng trong mắt lấp loé, cười nói: "Bá thể chó má gì, chưa từng nghe nói."
Tần Mục dùng Bá Thể Tam Đan công khống chế nguyên khí, nguyên khí vận chuyển như nổ tung, chỉ một thoáng phun trào lay động toàn thân.
"Ta, Bá thể!"
Hắn nhấc chân, mặt đất dát vàng dưới chân lập tức lún xuống từng vết chân nối tiếp nhau như ao sâu, ầm ầm, thân thể của hắn phóng về tên Vu sĩ cánh chim kia, tốc độc nhanh chóng, khiến người ta chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh liên tiếp.
"Bá thể vô song!"
Sắc mặt vu sĩ cánh chim kia thay đổi, vội vàng đập cánh bay lên, thế nhưng thân thể còn chưa bay lên đã thấy nắm đấm của Tần Mục bắn đến, một quyền đấm ra kia, rồng gầm rung động, tròng mắt của hắn đột nhiên co lại, thứ nhìn thấy không phải là một nắm đấm mà là một đầu rồng hung ác dữ tợn!
Chớp mắt sau đó, hắn nhìn thấy hai đầu rồng, sau đó là ba cái, bốn cái!
Cánh của hắn chấn động, muốn né tránh thế nhưng không kịp, dưới sự vội vàng chỉ đành đan chéo hai cái chày bằng vàng chặn ở trước người.
Hai cái chày vàng đột nhiên uốn lượn xuống, sức mạnh từ cú đấm của Tần Mục vậy mà đánh hai cái chày bằng vàng này như là bùn nhão vậy, nện chày vàng thành một tờ giấy mỏng.
Vù.
Vu sĩ cánh chim kia bay lên giữa không trung, tiếp theo nổ ầm một tiếng, hóa thành một đám mưa máu, trong màn mưa máu kia truyền đến tiếng rồng gầm, rồng gào, sương máu đã biến thành bốn mươi lăm con Huyết Long, dữ tợn hung ác, phảng phất không phải là cú đấm của Tần Mục nổ nát vu sĩ cánh chim kia, mà là bốn mươi lăm con Huyết Long này căng nứt thân thể của hắn!
Mà ở trên đài vàng trước sơn môn kia, Tần Mục từ trong vận động cực kỳ kịch liệt đột nhiên bình tĩnh lại, nguyên khí dữ dội cũng đột nhiên dừng lại, sắc mặt bình tĩnh.
"Thanh Ngưu, lão gia nhà ngươi cần một trăm ngày mới có thể phá tan Lâu Lan Hoàng Kim cung."
Tần Mục xoay người, ánh mắt hờ hững, quét về đám Vu sĩ dưới đài vàng: "Mà ta, chỉ cần một ngày."
Hắn đứng dưới cổng, âm thanh tựa như sấm sét nổ vang, lẩn quẩn trong Lâu Lan Hoàng Kim cung: "Ta chỉ cần một ngày là có thể phá hủy ý chí của các đệ tử Hoàng Kim cung, nghiền nát toàn bộ tự tôn của bọn họ, đạp tôn nghiêm của bọn họ xuống chân!"
"Làm càn!"
Một vị Vu sĩ giận tím mặt, vọt nhanh tới Tần Mục, vừa lao nhanh, thân thể vừa xảy ra biến hóa long trời lở đất, da đầu của hắn bay loạn, mọc ra một cái đầu voi lớn, thân thể càng lúc càng cao, càng lúc càng to, làm quần áo trên người căng đến mức xoẹt xoẹt xoẹt chia năm xẻ bảy, tay chân thô to tựa như chân voi.
Ánh sáng vàng tràn ra ngoài thân thể hắn, đầu voi thân người, phảng phất Thần linh được thờ cúng sống lại, sức lớn vô cùng!
Tu vi và thực lực của hắn đương nhiên mạnh mẽ hơn vị Vu sĩ cánh chim vừa rồi rất nhiều, thân thể vị Vu sĩ cánh chim kia chưa hề bắt đầu hóa vàng, mà bên ngoài thân thể hắn thì lại tựa như đúc bằng vàng!
Ầm ầm
Nắm đấm lớn như vại nước bắn về phía Tần Mục, nắm đấm chấn động không khí, bùng nổ ra một tiếng sấm, khí lưu trắng phau phau tựa như vòng tròn bắn ra bốn phía!
Phía sau Tần Mục, trước sơn môn, bộ lông trắng như tuyết của Hồ Linh Nhi bị cơn gió của cú đấm này nhấc lên thổi đến mức bay về phía sau, mái tóc của Linh Dục Tú cũng bị thổi lay động về phía sau.
"Chết!" Vu sĩ đầu voi kia rít gào.
Tần Mục nhún người, lao qua sát cạnh một quyền cực kỳ bá đạo đang bắn đến này, hai tay cầm đao, xông đến dưới thân thể to lớn của Vu sĩ đầu voi kia, ánh đao sáng lên.
Đề Đao Xuất Cấm Lai!
Thân hình Tần Mục bay lên không, lộn một vòng rồi quay về, lúc rơi xuống đất hai thanh đao cắm vào túi đao sau lưng. Mà thân thể to lớn của Vu sĩ đầu voi kia vỡ thành hai mảnh, lăn nhanh xuống núi, nhuộm bậc thang bằng vàng thành một màu máu đỏ tươi.
Một vị vu sĩ đỏ mắt, đột nhiên căng ra một lá cờ đen, rung động về phía Tần Mục, lạnh lùng nói: "Ta muốn luyện hồn phách ngươi, chết đi cho ta!"
Tần Mục dùng Tạo Hóa Thiên Ma công tự phong ấn hồn phách, giơ tay chỉ, hộp kiếm phía sau mở ra, một thanh phi kiếm phát ra tiếng rít chát chúa, xuyên thủng mi tâm Vu sĩ kia.
Ngón tay Tần Mục hất lên, phi kiếm gào thét quay về, cắm cái kịch vào trong hộp kiếm, sau kiếm là một chuỗi tia máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...