Mục Sư Và Lưu Manh
Lawrence muốn nói lại thôi.
Do thân phận hạn chế nên anh không tiện thừa nhận dục vọng của mình, nhưng nghe Traywick khen con quỷ kia thì trong lòng lại thấy lấn cấn.
Traywick nằm một hồi, thắt lưng vẫn bủn rủn không đứng dậy nổi.
"Em...... Em ngủ lại đây được không?" Traywick hỏi dò Lawrence, "Ngài mục sư, em vừa bị ma quỷ tấn công nên giờ không còn sức về nhà nữa đâu."
Lawrence: "......"
Sau khi bị anh ức hiếp tơi bời, tên nhóc hư đốn này bỗng trở nên ngoan ngoãn lễ phép, âm cuối mềm nhũn như đang nũng nịu với anh, không hiểu sao anh lại thấy hơi đáng yêu.
Mục sư ba mươi tuổi quanh năm nghiêm mặt, gặp ai cũng tỏ vẻ khắt khe nên chưa ai dám nũng nịu với anh bằng giọng điệu này.
Anh nhích tới rồi thử đưa tay sờ đầu Traywick.
Bình thường nhìn Traywick hệt như chú nhím xù xì, còn bây giờ lại giống dê con ngoan hiền dụi vào lòng bàn tay anh. Mái tóc quăn mềm mượt phất qua cổ tay anh nhồn nhột.
"...... Được thôi."
Mục sư ho khan một tiếng, nghĩ thầm đúng là mình làm hơi quá thật, mới nãy Traywick vùng vẫy kịch liệt trong ngực mà anh còn cưỡng ép thọc dương v*t vào sâu trong cơ thể ấm áp của thiếu niên, bắn cạn tinh dịch tích trữ.
Nửa chừng Traywick bị anh chịch suýt hôn mê, nước mắt chảy đầm đìa, nhưng anh mải đắm chìm trong niềm vui thú không cách nào khống chế, theo bản năng tiếp tục cưỡi trên thân thể trẻ trung này đưa đẩy, làm thế nào cũng không chịu rút dương v*t ra.
Rõ ràng đang làm chuyện phải xuống địa ngục mà linh hồn và thể xác anh lại bay bổng lên thiên đường.
-
Đã bị ma quỷ xâm phạm thì phải thanh tẩy tội lỗi trên người bằng nước thánh.
Sau khi tìm được lý do chính đáng, Lawrence bọc Traywick trong chăn rồi bế thiếu niên vào phòng tắm.
Traywick bỗng nhiên vùi mặt vào ngực anh hít sâu một hơi, lẩm bẩm hỏi anh: "Lawrence tiên sinh, chắc không phải ngài cố ý xịt nước hoa đấy chứ?"
Lawrence: "......"
Anh yên lặng đặt Traywick xuống ghế rồi ngồi xổm xuống, xụ mặt nói: "Đó là vì làm lễ thôi."
Traywick nhếch môi cười với anh khoe hai cái răng khểnh: "Em tưởng đây cũng là ma quỷ sai khiến ngài chứ."
"Đừng đùa nữa." Để giữ vẻ uy nghiêm của mình, Lawrence cố kìm lại nụ cười suýt lộ ra, nắm bắp chân Traywick nói, "Nhấc chân lên."
Thiếu niên bật cười gác chân lên vai anh, còn nghịch ngợm cọ mu bàn chân vào râu cằm lởm chởm của anh: "Biết rồi biết rồi."
Lawrence nhắm mắt hít sâu một hơi.
Tên nhóc hư đốn này......
Suýt làm anh bị quỷ nhập lần nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...