Mục Nhiên





Khi Dịch Thiên về tới nhà lớn, Giản Ninh cũng có ở đó.

Giản Ninh mới ở nước ngoài về không lâu, nghe nói Dịch lão gia tử đã trở lại liền thay mặt trưởng bối trong nhà tới ân cần thăm hỏi. Dịch gia cùng Giản gia quan hệ không tồi, Giản Ninh lại là học trò của mẹ Dịch Thiên, hiển nhiên chuyện này đối với mọi người là lẽ thường tình. Hôm nay trong nhà có nhiều người nên Dịch Thiên không muốn phá hủy tâm trạng lão gia tử, hắn yên lặng gật đầu chào Giản Ninh, thanh âm mang đầy vẻ xa cách.

Chuyện của Dịch Thiên và Mục Nhiên ồn ào huyên náo như vậy, ngay cả lão gia tử cũng phải xuất hiện, Giản Ninh làm sao có thể không hay biết. Trong lòng y khó chịu vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì tươi cười. Chờ đến khi tầm mắt vô tình đảo qua chiếc nhẫn nơi ngón áp út của Dịch Thiên, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Mẹ Dịch Thiên cũng chú ý tới, bà ấy kéo Dịch Thiên tới bên cạnh, nhìn nhẫn thấp giọng kinh ngạc hỏi, “Đây là có ý gì?”

Dịch Thiên cười, không trả lời trực tiếp mà chỉ thản nhiên nói, “Qua một thời gian nữa con sẽ đưa cậu ấy ra nước ngoài kết hôn.” Dịch Thiên cảm thấy hai đại nam nhân cũng không phải quá câu nệ, ở trong lòng hắn thực ra chỉ cần đeo nhẫn lên thì chính là quan hệ hôn nhân. Hiện tại Mục Nhiên vừa mới trở về, sinh hoạt còn chưa ổn định, chờ tới khi mọi chuyện an bài ổn thỏa, hắn sẽ mang cậu ra nước ngoài đăng kí kết hôn.

Mẹ Dịch Thiên nhăn mi mất hứng nói, “Sao lại kết hôn? Con mang người về cho mẹ xem mặt.”

Dịch Thiên nắm chặt tay bà ấy, trấn an nói, “Bây giờ vẫn chưa thích hợp, sau này cơ hội sẽ gặp mặt.”

Mẹ Dịch Thiên trừng mắt lườm hắn, “Giữ như giữ bảo bối vậy, mẹ liếc mắt một cái cũng không được?”

Dịch Thiên cười cười không hé răng, hắn biết tuy mẹ hắn sẽ không nói lời khó nghe với Mục Nhiên nhưng chính là đến tuổi này rồi, không tránh khỏi có chút lớn giọng của người bề trên, bà ấy lại còn là tính tình tiểu thư, lỡ như hỏi vấn đề gì không hay, cuối cùng lại không thoải mái lẫn nhau. Mục Nhiên vốn vẫn mang nhiều bất an, nếu bị mấy lão nhân công kích lại muốn dẫn Mục Cận trốn đi thì hắn phải làm thế nào?


Mẹ Dịch Thiên thấy hắn không nói lời nào, cũng không cưỡng cầu nữa, đơn giản hỏi, “Vậy cậu ta dẫn theo đứa nhỏ kia, mấy đứa con đang ở cùng một chỗ?” Lúc ấy bà nghe thư kí Giang nói Mục Nhiên thu dưỡng một bé gái lưu lạc, vốn là người thích trẻ con, chính mình cũng thường xuyên làm từ thiện, nên nghe xong tin này suy nghĩ của bà về Mục Nhiên mới thoáng có chút thay đổi.

Dịch Thiên dạ một tiếng.

“Hai nguời đàn ông sao có thể chăm trẻ con được? Hay là để mẹ chọn vài người làm cho mấy đứa?”

Dì Trương dù việc nhà hay trông đứa nhỏ đều rất cẩn thận, Dịch Thiên cũng không muốn trong nhà có nhiều người lạ liền lắc đầu cự tuyệt, “Không cần, đứa nhỏ rất hiểu chuyện.”

Mẹ hắn vẫn không hết hi vọng, nhỏ giọng nói, “Vậy hôm nào mang đứa nhỏ về cho mẹ xem?”

Dịch Thiên bất đắc dĩ cười, biết bà ấy thực sự thích trẻ con, đành cười gật gật đầu.

Mẹ con hai người bọn họ cứ như vậy không coi ai ra gì mà trò chuyện về Mục Nhiên cùng Mục Cận, mẹ Dịch Thiên không lo Giản Ninh bên cạnh là người ngoài, hắn đương nhiên không coi y tồn tại, Giản Ninh nghe bọn họ nói chuyện, tay chậm rãi nắm thành quyền, nụ cười nơi khóe miệng từng chút dần phai nhạt.

Cơm nước xong xuôi Dịch Thiên ra ban công gọi điện cho Mục Nhiên, biết cậu và Mục Cận vừa cùng Từ Nhiễm ăn cơm xong, Từ Nhiễm vừa mới về, lại nói, “Lát nữa còn phải nói chuyện một lúc với ông nội, cũng không biết khi nào mới về nên em đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh.”

Mục Nhiên ở bên kia chần chờ lên tiếng trả lời, nghĩ nghĩ lại dặn dò, “Vậy lúc về… nhớ lái xe cẩn thận.”

Dịch Thiên cười khẽ, cũng không nói chuyện.


Mục Nhiên bị anh cười đến đỏ mặt, quẫn bách kêu một tiếng. “Dịch Thiên…”

Dịch Thiên dựa vào ban công, ngẩng đầu nhìn trời đêm cao lồng lộng, mơ hồ còn có thể thấy vài vì sao, trên mặt là biểu tình ôn nhu hiếm thấy. Hắn thích nhất nghe Mục Nhiên gọi hắn như vậy, thanh âm rất thấp, có chút do dự, lại mang theo đôi phần xấu hổ, giống như đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng cậu luống cuống cầm chặt ống nghe. Nếu lúc này đem cậu ôm vào lòng, hôn ánh mắt, chóp mũi, khóe miệng, cậu sẽ khẩn trương mà run lên, nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn phối hợp động tác của hắn…

“Dịch Thiên?” Mục Nhiên không nghe thấy hắn nói gì, kì quái hô một tiếng.

Dịch Thiên hoàn hồn, xấu hổ mình thế mà lại thất thần, trả lời, “Cứ vậy đi, nhớ ngủ sớm một chút, đừng chờ anh.”

Mục Nhiên ở bên kia ừ một tiếng, lúc này hắn mới cúp điện thoại.

Dịch Thiên cùng ông nội nói chuyện xong đã gần mười giờ tối, Dịch Hải Chiêu vẫn như cũ không để ý đến hắn, đến lúc cần phải nói chuyện thái độ cũng vô cùng không tốt. Trong tâm Dịch Thiên áy náy, mặc kệ Dịch Hải Chiêu nói gì cũng không một câu chống đối, ngược lại bác cả còn thay hắn nói đỡ vài câu.

Lúc Dịch Thiên đi ra Giản Ninh vẫn chưa về, thấy hắn, Giản Ninh đứng lên chào mẹ hắn, nhìn ra là ý tứ muốn cùng Dịch Thiên đồng thời rời đi.

Dịch Thiên cũng không để ý, chào mẹ vài câu rồi ra về.

Giản Ninh đi theo phía sau hắn, đến gara mới vươn tay kéo hắn lại, nhẹ giọng nói, “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Dịch Thiên xoay người nhìn y, lãnh đạm lên tiếng, “Anh nói đi.”


Giản Ninh nhắm mắt, gian nan hỏi, “Về sau chúng ta còn có thể làm bằng hữu hay không?”

Dịch Thiên không trực tiếp trả lời, hắn nhìn người trước mặt, một lúc lâu mới mở miệng nói bốn chữ, “Tâm thuật bất chính.”

Giản Ninh sửng sốt.

Dịch Thiên thản nhiên nói tiếp, “Lừa gạt cô giáo của mình cùng con trai của bà ấy, không biết có nên gọi là tâm thuật bất chính hay không?” Sắc mặt Giản Ninh nháy mắt trắng bệch, Dịch Thiên cũng không chờ y trả lời, gạt tay y ra bước lên xe.

Giản Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng Dịch Thiên, đến khi phục hồi tinh thần muốn đuổi theo, vừa mới chạy lên một bước xe Dịch Thiên đã lập tức khởi động rời đi.

Giản Ninh đứng yên tại chỗ, trên mặt nhuốm vẻ thống khổ. Há mồm cố gắng nhẹ thốt lên một tiếng Dịch Thiên, chính là đợi hồi lâu, đã không còn có người nắm lấy tay y, khẽ cười trả lời y nữa.

Dịch Thiên về tới nhà trời thì đã khuya, hắn vừa mới mở cửa dì giúp việc đã tiến lên đón, thấp giọng nói, “Dịch tiên sinh đã về.”

Dịch Thiên gật đầu, đang muốn hỏi bà ấy đã nói tiếp, “Tiểu thư đã ngủ, còn Mục tiên sinh vẫn đang chờ ngài.”

Dịch Thiên nhăn mi đi vào phòng khách, quả nhiên thấy Mục Nhiên nằm ngủ trên ghế sopha, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.

Dì giúp việc thấy Dịch Thiên đi qua, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhón chân trở về phòng mình.

Dịch Thiên cúi người muốn bế Mục Nhiên lên, tay vừa mới chạm đến lưng cậu đã mơ màng mở mắt, nhẹ giọng gọi, “Dịch Thiên?…” Thanh âm còn mang vẻ mờ mịt không xác định.

Dịch Thiên ngồi xổm xuống, vươn tay sở mặt cậu thử nhiệt độ, mất hứng nói, “Sao không vào phòng mà ngủ?”


“Em…” Mục Nhiên ngồi thẳng dậy, vốn định đáp “Em muốn chờ anh”, nói ra lại cảm thấy xấu hổ, cuối cùng ấp úng chuyển thành “Em không ngủ được.”

Dịch Thiên buồn cười nghe, cũng không vạch trần mà nghiêng người mổ nhẹ lên miệng cậu, “Về sau không được chờ muộn như vậy nữa.”

Mục Nhiên đáp ứng.

Cậu vốn định nói với Dịch Thiên chuyện tìm việc làm, nhưng nghĩ lại sự tình vẫn chưa chắc chắn, cậu cũng không biết mình có thực sự sẽ làm ở đó không, nên đành từ bỏ suy nghĩ này. Thoáng quay đầu tránh cái hôn của Dịch Thiên, nhẹ giọng hỏi, “Trong nhà không sao chứ, không có việc gì đúng không?”, vừa nói vừa không tránh khỏi lo lắng trên mặt.

“Không có việc gì, đều tốt lắm.” Dịch Thiên dừng một chút lại nói, “Mục Nhiên, anh định mời mấy người Hạ Húc Đông ăn một bữa, tiện thể thông báo chuyện của chúng ta.”

Nếu đổi lại là người khác nghe thấy, phỏng chừng đều đã cười choáng váng. Trong nhà đã chấp nhận, hắn còn muốn công khai với bằng hữu, mặc kệ về sau như thế nào, chỉ cần lấy thân phận người yêu của Dịch Thiên đã đủ đi khắp nơi diễu võ dương oai.

Nhưng có điều người nghe thấy lại chính là Mục Nhiên, người hận không thể càng ít người biết càng tốt. Cậu tổng cảm thấy tin ở cùng một nam nhân đối với thanh danh của Dịch Thiên thực không tốt chút nào, vì vậy lập tức lắc lắc đầu, “Mời ăn cơm là tốt, nhưng cũng đừng…”

Dịch Thiên biết ý tứ của cậu, đánh gãy lời cười hỏi, “Em cho là bây giờ còn có người không biết chuyện của chúng ta?”

Mục Nhiên ngây ra một lúc.

Dịch Thiên kéo cậu đứng dậy, “Cũng không phải sẽ có quá nhiều người, chỉ là Hạ Húc Đông với Lục Xa và vài người nữa, em không cần mất tự nhiên.”

Mục Nhiên theo bước chân Dịch Thiên đi lên lầu, nghe vậy xong đành nói, “Không bằng anh mời họ đến nhà đi, em nấu cơm là được…”

Dịch Thiên bị tinh thần “chủ nhà” này của cậu trạc đến tâm run rẩy, nắm chặt tay cậu cúi đầu hôn lên, cười lớn đáp, “Được! Tất cả đều nghe lời em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui