4.
Việc tôi và Mục Dã chia tay là do tôi cố tình dung túng anh ta. Tin tức này đã hoàn toàn được lan truyền trong giới thượng lưu.
Mục Dã vốn dĩ là một đứa con ngoài giá thú, một sự tồn tại hổ thẹn.
Mẹ ruột của Mục Dã là một trong những tình nhân của cha Mục, cô ấy đã ra nước ngoài và bí mật sinh Mục Dã.
Đợi đến Khi lên năm tuổi, đã ném Mục Dã trước cổng Mục gia. Mục gia chỉ có thể mất mặt mà thừa nhận anh ta.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là ở một bữa tiệc tối.
Một nhóm những đứa trẻ đã đẩy anh ta xuống đất. Sau đó mắng anh ta là “ckó hoang”, “đứa con riêng” đều là những lời lẽ độc ác.
Đôi mắt anh thẫn thờ, giữa lông mày hiện lên vẻ u ám cùng yếu đuối.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy mềm lòng và tiến tới giúp đỡ anh ta.
Cha mẹ của những đứa trẻ nhanh chóng mang bọn họ đi. Còn nhận tội với tôi.
Mục Dã ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy nước mắt.
Trong trường học quý tộc, mọi người đều coi thường đứa con riêng này. Ức hiếp và nhục mạ đều là những chuyện bình thường.
Nhìn những vết thương mới thỉnh thoảng lại xuất hiện trên cơ thể anh ta. Tôi tức giận đến mức lao thẳng vào những đã kẻ bắt nạt anh và đánh họ.
Cuối cùng, toàn thân bọn họ đều bị thương, còn bị tôi bắt phải nhận lỗi với Mục Dã.
Sau khi có sự can thiệp của tôi, không còn ai dám trắng trợn nói xấu anh nữa.
Chúng tôi ngày càng thân thiết hơn, hơn mười năm đều như hình với bóng.
Sau khi chúng tôi xác nhận mối quan hệ của mình, mọi người đều cảm thấy rằng điều này nên là như vậy.
Cha và anh trai tôi luôn coi thường thân phận con ngoài giá thú của anh ta.
Nhưng vì tôi thích và hơn mười năm qua Mục Dã đều rất quan tâm, săn sóc tôi cho nên cuối cùng họ cũng chấp nhận.
Cuộc hôn nhân giữa hai gia đình về cơ bản đã chắc chắn. Nhờ sự hỗ trợ của Khương gia, Mục Dã mới có thể vào được công ty của Mục gia.
Anh ta từ một nhân viên quèn một đường đi lên, dùng sức mạnh của mình để làm cho những cổ đông kia im miệng.
5 năm kể từ khi tôi ra nước ngoài, anh ta đã được đảm nhận vị trí phó chủ tịch.
Mọi người đều nghĩ sớm hay muộn chúng tôi cũng sẽ kết hôn. Không nghĩ đến, cuối cùng lại kết thúc như thế này.
Anh trai Khương Quốc của tôi đã tiếp quản Khương thị, sau khi tiếp quản, anh ấy càng hành động quyết liệt hơn.
Anh ấy trực tiếp gây áp lực cho Mục thị, yêu cầu cha Mục phải cho Khương gia một lời giải thích.
Khương Quốc chỉ tiếc rèn sắt không thành mà chọc vào trán tôi.
“Trước đây anh đã nói với em rồi, anh ta chẳng phải cái gì tốt đẹp, em cái não yêu đương này.”
Tôi cụp mắt xuống, vẻ mặt đáng thương, không dám đáp lại lời nào.
Giọng anh ấy dịu lại.
“Được rồi, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao? Anh trai tìm cho em mười người, được không?”
Tôi: “…”
Không cần thiết.
Bây giờ tôi không còn kỳ vọng gì vào tình yêu nữa, sự nghiệp mới là trên hết.
Cuối tuần, tôi đã hoàn thành công việc đầu tiên của mình với tư cách là trưởng nhóm sau khi trở về nước.
Trong tiếng nhạc du dương, mỗi bước nhảy, mỗi động tác của tôi đều uyển chuyển như một con thiên nga.
Xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay vang dội.
Tôi nhìn thấy Mục Dã ngồi ở ghế đầu, trong tay còn cầm một bó hoa hồng.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt nặng trĩu, đôi mắt tối sầm, không giấu nổi sự kinh ngạc.
Đột nhiên, tôi nhớ đến vài năm về trước, anh ta cũng ngồi chỗ này nhìn tôi biểu diễn.
Mỗi khi kết thúc, anh sẽ ôm tôi rồi nở nụ cười dịu dàng và tặng tôi những bông hồng rực rỡ.
Một lần cũng chưa từng vắng mặt.
Mục Dã cầm bó hoa tiến về phía tôi, như không có gì xảy ra.
“Lan Lan, chúc mừng em.”
Trong mắt anh ta hiện lên một màu xanh đen không thể bỏ qua, xem ra mấy ngày nay anh ta phải chịu rất nhiều áp lực.
Tôi lạnh lùng nhìn, không nhận bó hoa.
Mục Dã khẽ cau mày, sắc mặt trở lạnh.
“Khương Lan, anh cho rằng chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt, em không cần phải làm như vậy.”
Tôi không nhịn được mà bật cười, chưa bao giờ thấy một người nào vô liêm sỉ như vậy.
“Nếu anh không lừa dối tôi, có lẽ chúng ta vẫn là bạn bè.”
Một tia xấu hổ hiện lên trong mắt anh ta, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Hôm nay anh đến đây là để xin lỗi em, anh sẽ bồi thường cho em, dù sao hai nhà chúng ta vẫn đang hợp tác, đừng làm mọi chuyện trở nên căng thẳng. Em cảm thấy thế nào?”
Anh ta nói với giọng điệu đe dọa mơ hồ trong câu nói cuối cùng. Giống như chắc chắn tôi sẽ nuốt xuống cơn giận này vì sự hợp tác giữa hai nhà.
Một lát sau, tôi cầm lấy bó hoa.
Thấy vậy, khuôn mặt Mục Dã liền dịu đi, anh ta định nói.
Tôi ném bó hoa hồng vào thùng rác theo hình parabol, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm.
“Rác rưởi, thì nên ở trong thùng rác, anh cảm thấy sao?”
Nụ cười của Mục Dã cứng đờ, giữa hai lông mày trở nên hung dữ, sắc mặt đột nhiên u ám, đó là dấu hiệu cho thấy anh ta đang tức giận.
“A Dã.”
Mạc Ngôn đứng cách đó không xa, cắn môi, rưng rưng nước mắt, như thể mình đã bị ức hiếp.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi rồi quay người bỏ chạy.
Trên mặt Mục Dã hiện lên một tia hoảng hốt, anh ta nhìn tôi, trong mắt tràn đầy lạnh lùng và chán ghét.
“Khương Lan, em được lắm.”
“Em cho rằng làm tổn thương Mạc Ngôn thì sẽ khiến tôi thay đổi quyết định? Tôi sớm đã không yêu em, đừng chuốc lấy xấu hổ.”
Nói xong anh ta nhanh chóng đuổi theo Mạc Ngôn, dường như chỉ nhìn tôi thôi cũng là một sự tra tấn.
Anh ta thực sự cho rằng tôi cố tình khiến Mạc Ngôn hiểu lầm?
Thật là buồn cười.
Với chỉ số IQ này, Mục thị dưới tay anh ta sớm muộn cũng sẽ phá sản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...