Mục Dã

Hướng Hưng Học vội vàng đẩy Hướng Nghiễm ra khỏi phòng.

Hướng Nghiễm đại khái là bị khói hun quá mức, nước mắt vẫn không ngừng được, chuyện này khiến cho Hướng Hưng Học cảm thấy hổ thẹn cực kỳ, vội vã đưa khăn giấy cho đứa cháu nhỏ.

Hướng Nghiễm vừa lau nước mắt vừa lạnh nhạt hỏi: "Luận văn viết không ra sao?"

Hướng Hưng Học nói: "Không phải."

"Chú đi thay quần áo đi, hôi chết được." Hướng Nghiễm chau mày, lại nói với theo: "Quên đi, thay quần áo vẫn hôi. Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại hút dữ dội như vậy?"

"Gặp phải chút chuyện."

"Tôi hỏi để nghe chú nói chú gặp một chút chuyện à? Chú không gặp chuyện thì cần gì phải ngược đãi bản thân như vậy? Muốn nói thì nói, không nói thì biến."

Hướng Nghiễm cao giọng, vẻ mặt mất kiên nhẫn đến cực hạn.

Hướng Hưng Học chưa từng bị người nhỏ tuổi mắng như vậy, lập tức sững người.

Tính khí Hướng Nghiễm không tính là nóng nảy, đối với người thân quen sẽ thoải mái một chút, nhưng không đến nỗi làm càn thành như vậy. Chỉ là Hướng Hưng Học cho rằng mình có lỗi trước, nên cũng không cảm thấy bị mạo phạm.

Hướng Nghiễm vẫn không xem Hướng Hưng Học là chú, Hướng Hưng Học cũng không để ý. Hai người bọn họ tuy không cùng thế hệ, miễn cưỡng cũng coi là bạn cùng trang lứa, cũng coi như bạn thời thơ ấu. Hướng Hưng Học chỉ cảm thấy mình nên cố gắng giữ trách nhiệm của một trưởng bối, còn Hướng Nghiễm có thể là tiểu bối hoặc bạn bè, thỉnh thoảng ầm ĩ một chút, không lớn không nhỏ, Hướng Hưng Học đều có thể chấp nhận được.

Theo cá tính của Hướng Hưng Học, anh không thích kể phẫn uất trong công việc với người trong nhà. Trước đây gặp chuyện gì anh cũng không muốn nói cho Thẩm Vân Mộng. Hướng Hưng Học cảm thấy nói rồi thì sao, vốn chỉ một người tức giận, nói ra trái lại biến thành hai người tức giận, tức giận đối với thân thể cũng không tốt.


Thế nhưng đối diện với Hướng Nghiễm đang tức giận, Hướng Hưng Học lại cảm thấy có nói một chút cũng không sao.

"Tôi muốn trị Triệu Trường Vân."

Vẻ mặt Hướng Nghiễm bỗng nhiên hòa hoãn, cậu mở to mắt, "Trị như thế nào?"

"Có thể là tố cáo, tố cáo không có tác dụng thì tìm tới truyền thông, cụ thể làm gì tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tôi nhất định phải trị hắn." Hướng Hưng Học lại xúc động, không khống chế được chính mình mà sờ sờ túi, muốn hút thuốc.

Hướng Nghiễm cúi người xuống kéo ngăn kéo dưới bàn trà, móc ra một cái kẹo que, mở giấy gói kẹo nhét vào miệng Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học ngậm kẹo, ấm ách nói: "Lớn như vậy còn ăn kẹo à?"

"Cho trẻ con trong bệnh viện."

"Triệu Trường Vân, là tên Triệu Trường Vân tôi biết sao, giáo sư nổi danh mấy cái diễn đàn?"

"Ừ."

"Vậy hẳn là hắn ta rất lợi hại."

Hướng Hưng Học có chút thất vọng, anh rất sợ câu nói tiếp theo của Hướng Nghiễm sẽ là: "Hay là chú thôi đi, chú không thể làm được gì đâu." - Giống như những nghiên cứu sinh kia.


Hướng Hưng Học luôn luôn do dự, anh sợ sự kích động nhất thời sẽ hủy diệt tiền đồ của mình.

Nếu là Thẩm Vân Mộng, cô sẽ nói với anh: "Một mình anh vô danh tiểu tốt thì có thể làm gì được Triệu Trường Vân?" Thẩm Vân Mộng không ưa Triệu Trường Vân bỉ ổi, nhưng cô lại sợ Hướng Hưng Học mất việc. Thẩm Vân Mộng sẽ bảo Hướng Hưng Học nhẫn nại, cô sẽ nói Triệu Trường Vân rồi sẽ già không cầm nổi bút, giảng bài không được, lúc ấy Hướng Hưng Học có thể tỏa sáng rồi. Thế nhưng bản thân cô lại không muốn cùng Hướng Hưng Học đợi đến ngày đó.

"Tại sao phải trị hắn?" Hướng Nghiễm hỏi.

"Bởi vì thành quả học thuật của hắn không phải do chính hắn làm. Tôi viết thứ này thứ nọ cũng là viết cho hắn chứ không phải cho tôi, còn có rất nhiều giảng viên trẻ tuổi, còn có vài nghiên cứu sinh dưới tay hắn..."

Hướng Nghiễm ngắt lời Hướng Hưng Học, cậu nói: "Vậy thì làm đi."

Phòng khách không mở đèn, ánh nắng xuyên qua cửa kính ngoài ban công chiếu vào, cắt ra một đường ranh giới rõ ràng trên khay trà.

Hướng Nghiễm ngồi trong ánh nắng, áo lông màu trắng bị mặt trời chiếu đến tỏa sáng.

Hướng Hưng Học không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Hướng Nghiễm còn trẻ, cậu cũng không từng đảm đương một chuyện nguy hiểm như vậy, vì vậy cậu có thể nói "Vậy thì làm đi." - như Hướng Hưng Học muốn nghe. Thế nhưng hăng hái như vậy kỳ thực rất thiếu cân nhắc, cũng rất thiếu trách nhiệm.

Hướng Hưng Học cầm kẹo que trong tay, nói: "Tôi có thể bị cách chức, bị đại học S sa thải, bị giới học thuật trục xuất."

"Sẽ không còn gì cả."


Hướng Nghiễm nở nụ cười, "Chú cho rằng chú bây giờ có gì, một ông già ly hôn một lần, không có vợ, ở nhà tôi ăn uống của tôi, chú nói xem chú có cái gì?"

Huyệt thái dương của Hướng Hưng Học giật giật.

Hướng Nghiễm nói Hướng Hưng Học thật mất mặt, thế nhưng không có chỗ nào không đúng.

Hướng Nghiễm còn nói: "Hướng Hưng Học, chú đã nói với tôi chú thích văn học, lúc ấy chú nói chú muốn làm nhà văn, tôi không biết tại sao chú lại không làm nhà văn lại chạy đi làm học thuật, cái này không đáng kể, tôi nghĩ khi đó chú vẫn thích văn học. Còn bây giờ, chú thích văn học vì cái gì? Vì luận văn viết tên Hướng Hưng Học, vì để người khác chạy theo tâng bốc thầy Hướng, giáo sư Hướng? Để người ta tôn thành ngôi sao làng học thuật? Chú biết chú muốn gì sao?"

Hướng Hưng Học năm 17, 18 tuổi từng nói với Hướng Nghiễm: "Tôi muốn làm nhà văn."

Anh nhớ, anh đã từng có một giấc mộng văn chương.

Hướng Hưng Học đã sắp quên đi giấc mộng của anh có bao nhiêu êm ái, bao nhiêu thuần khiết. Anh đã từng vì một ánh trăng sáng cách xa vạn dặm mà chấp nhận vượt núi băng đèo.

Hướng Hưng Học sắp quên, Hướng Nghiễm lại còn nhớ.

Hướng Nghiễm mở một cánh cửa sổ cho anh, ngoài cửa sổ ánh trăng như nước.

Hướng Hưng Học không nói thêm gì được nữa, Hướng Nghiễm trước mắt anh thật giống như cậu nhóc mới hơn mười tuổi, hai mắt sáng trưng, đã từng sùng bái nghe mình kể về ước mơ, nhưng Hướng Nghiễm đó lại cũng giống như một bậc trưởng giả đã dãi dầu sương gió, không chút lưu tình cho Hướng Hưng Học một đòn cảnh cáo.

Hướng Nghiễm của anh, hơn hai mươi tuổi, sống bừa bãi cởi mở, so với Hướng Hưng Học còn muốn thông suốt hơn.

Hướng Nghiễm dường như ý thức được tâm trạng mình có chút kích động, cũng ý thức được Hướng Hưng Học không hề trả lời, cậu khẽ ho một tiếng, nói: "Tuy chú trị hắn để thấy hắn khó khăn, nhưng chú cũng là vì tương lai giới học thuật. Hành vi của hắn chính là giở trò bịp bợm, có người như hắn ở trong giới, những học giả trẻ tuổi cũng không thể có bao nhiêu trình độ, dù sao luận văn cũng bị tâm trạng làm ảnh hưởng."

"Dù chú có bị sa thải tôi cũng nuôi chú được, chú ăn cũng không nhiều, nếu chú không muốn tôi nuôi thì làm quản gia cho tôi cũng được. Chú thích thì cũng có thể tiếp tục làm nghiên cứu, cùng lắm thì mở một thư quán, làm ở đâu không phải là làm. Dù sao tôi cũng không ngại chú văn hóa cao."

"Chú muốn trị hắn thì cứ làm đi, lo lắng nhiều như vậy làm gì."


Hướng Hưng Học xoa đầu Hướng Nghiễm, đè cậu xuống sô pha, nói: "Nhóc con, tôi còn chưa đến mức phải dựa vào cậu nuôi đâu."

"Tiểu Nghiễm không giống Thẩm Vân Mộng."

Đêm đó trong thung lũng không có gió, trời cũng không mây.

Dải ngân hà mênh mông vắt ngang trời cao, lấp lánh giấc mộng của người chăn dê.

Người từ xa đến, ở bên cạnh đàn dê đốt đống lửa, ngồi cùng nhau, kể một câu chuyện dịu dàng.

Dê con một đám lại một đám tụ tập một chỗ, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng, như đáp lại câu chuyện tình dịu dàng của loài người.

"Có thể thấy được, anh ấy rất phóng khoáng, muốn làm gì liền làm ngay, có lẽ con trai đều như vậy..." Hoàng Đào ôm chân, hơi co người lại, "Thầy cũng rất dũng cảm, em cảm thấy anh Nghiễm có thể chỉ là hùa theo ý thầy, anh ấy biết thầy muốn làm, cho nên ủng hộ thầy. Anh ấy biết thầy muốn gì."

Lục Mân gật gù, "Nếu lúc đó thầy Hướng không lôi chuyện Triệu Trường Vân ra ánh sáng, có khi hiện tại giới học thuật phương Nam vẫn còn bị hắn thao túng. Chuyện năm đó rất huyên náo."

"Tôi hình như cũng từng đọc tin..." Hoàng đào đột nhiên nở nụ cười xảo quyệt, cô hỏi: "Mặc dù người ta hay nói quá khứ và hiện tại không cách nào so sánh được, nhưng em muốn biết, lúc tình cảm sâu nặng nhất, thầy yêu ai nhiều hơn?"

Hướng Hưng Học không chút nghĩ ngợi nói: "Là Tiểu Nghiễm. Thầy và Thẩm Vân Mộng, lúc cùng cô ấy thầy chưa trưởng thành, dễ kích động, mặc dù tình cảm rất sâu sắc, nhưng cũng không tính là ghi lòng tạc dạ. Tiểu Nghiễm đối với thầy mà nói..."

Hướng Hưng Học suy nghĩ một chút, trước mắt là ngọn lửa nhảy nhót, anh có một loại ảo giác, một loại kích động muốn tiến vào trong lửa, muốn biến thành một bó đuốc, muốn bay vào giữa ngân hà, trở thành một vì sao trong lòng Hướng Nghiễm.

"Cậu ấy chính là xương sườn của thầy."

Là xương sườn, vì vậy lúc lấy ra sẽ mang theo máu cùng nước mắt, khiến cho Hướng Hưng Học nguyên khí đại thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui