Mục Cửu Ca

Về đến cửa nhà, Mục Cửu Ca dừng lại, quay người nói với Hoa Vô Ý đang đi đằng sau: “Chúc ngủ ngon”

“Chúc ngủ ngon”. Hoa Vô Ý tiễn cô đến tận cửa nhà, chờ cô mở cửa, nhìn cho đến khi cô khóa cửa lại.

Hoa Vô Ý vào nhà chưa đến mười phút, đã nhìn thấy màn hình máy vi tính trong phòng đọc sách không ngừng nhấp nháy.

Cầm lấy tai nghe ở trên bàn nhét vào tai, Hoa Vô Ý nhấn nút nghe, nói: “Vừa hay tôi đang có chuyện tìm cậu.”

Khung cửa sổ chát riêng hiện ra một dòng chữ: “Đại ca tìm em có chuyện gì?”

“Đổi tuổi của tôi trong chứng minh thư nhân dân thành 33 tuổi.”

Khung cửa sổ chát: “…Đại ca à, sửa chứng minh thư là phạm tội đấy.”

“Làm ơn hãy làm theo đúng quy định.”

Khung cửa sổ chát: “Anh trai ơi, làm ơn nhận thức bình thường chút đi, sai lệch mười tuổi trở lên… Chẳng lẽ anh bảo em đi tìm chứng cứ để làm cho công an hộ tịch tin rằng anh bị mất trí mười năm, đến hôm nay anh mới nhớ ra không phải mình mới hai mươi ba tuổi mà đã ba mươi ba tuổi à? Hay là anh hi vọng em đưa được ví dụ để chứng minh với công an hộ tịch anh vừa được sinh ra đã bị bắt cóc?”

Hoa Vô Ý mặt không biểu cảm nói: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Khung cửa sổ chát: “Nghe nói đại ca cùng với một em gái gặp gỡ thân mật với nhau ba tiếng mười bảy phút.”

“Ngủ ngon”. Hoa Vô Ý dứt khoát chấm dứt cuộc gọi.

Nhà đối diện, Mục Cửu Ca mất ngủ cứ lật người qua lật người lại trên giường, mãi đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng chìm dần vào giấc.

Cảm giác mới ngủ được có một lúc, chuông báo thức đã vang lên.

Mục Cửu Ca bất đắc dĩ đành cuộn người ngồi dậy rời giường, tắm qua một cái cho tỉnh táo, vỗ vỗ hai má lấy tinh thần chuẩn bị đi làm, tuyến xe đầu tiên 5:45 phút đã khởi hành.

Vì sợ buồn ngủ mà gây tai nạn nên cô lúc nào cũng phải căng hết các dây thần kinh ra, không dám thả lỏng giây phút nào.

Cũng may mà cả ngày hôm nay lái xe thuận lợi cho đến lúc tan tầm, Mục Cửu Ca vẫy tay tạm biệt với cô bạn đồng nghiệp tiện đường đưa cô về, vừa xuống xe đã hắt xì một tràng.

Về đến nhà ngủ một giấc, chiều tối 5h Mục Cửu Ca mới dậy dọn dẹp một chút rồi ra ngoài chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Trước khi đi, Mục Cửu Ca sắp xếp lại đồ trong cái túi vải bố thường dùng, bỗng sờ thấy một cái phong bì dầy dầy, mở ra nhìn, là một tờ chi phiếu năm vạn.

“Bà nội, bà lại giấu tiền vào túi của con rồi.” Mục Cửu Ca gọi điện cho bà nội.

“Cửu Ca à, con ăn cơm tối chưa, hôm nay làm ca nào?” Bà nội cười hi hi trả lời.

“Bà, con đang nói chuyện nghiêm túc với bà đấy, bà biết thừa tính con hay vứt đồ bừa bãi, bà xem, bà nhét tiền vào túi con, con xách túi chạy đi chạy lại cả một ngày trời mới phát hiện ra, lỡ mất thì phải làm sao?”

“Không mất được, không mất được. Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”

Hai bà cháu nấu cháo điện thoại một hồi, Mục Cửu Ca nói thế nào bà nôi cũng không chịu nhận lại số tiền, mà cô cũng đang cần dùng gấp, nên cũng không nói lời khách sáo với bà nữa mà cám ơn bà nội rồi dự định ngày hôm sau lựa chút thời gian sẽ đi Viện dưỡng lão gặp bác sĩ để cho mẹ cô dùng loại thuốc điều trị mới.


Dù thế nào, số tiền này đã giải quyết được cho cô một việc gấp rút, Mục Cửu Ca trong lòng rất biết ơn bà nội, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

Vừa mở cửa một cái, cửa nhà đối diện cũng mở.

“Ra ngoài à?” Hoa Vô Ý hỏi.

“Uh” Trải qua chuyện tối hôm qua, Mục Cửu Ca vẫn có chút ngại ngùng, cô quay người khóa cửa rồi đi ra đầu cầu thang.

Hoa Vô Ý nhường lối mà Mục Cửu Ca cũng chủ động tránh sang một bên, kết quả hai người suýt chút nữa đâm vào nhau.

Hoa Vô Ý nhẹ nhàng đỡ người cô: “Cẩn thận.”

“Cám ơn!” Khuôn mặt Mục Cửu Ca lại bắt đầu phát sốt, để bao che cho hành động xấu hổ này, Mục Cửu ca thuận miệng hỏi lại: “Anh cũng ra ngoài à?”

“Uh”.

Mục Cửu Ca xuống lầu, thấy Hoa Vô Ý đi ngay sau lưng mình thì cái cảm giác lưng nóng như thiêu như đốt lại xuất hiện, đành tìm chủ đề nói chuyện: “Đồng nghiệp của anh đã chuyển đến hết chưa?”

“Chưa. Các căn hộ vẫn chưa dọn xong hết.” Ánh mắt táo bạo của người nào đó lại từ từ thu lại.

“Thế anh bạn đồng nghiệp của anh hôm qua gặp ấy, đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Có cần tôi giúp đỡ gì không?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Mục Cửu Ca liền hối hận, mày cứ giả vờ nhiệt tình đi. Lỡ mà người ta cần mày giúp đỡ thật thì làm thế nào, chẳng lẽ lúc ấy lại từ chối.

May mà Hoa Vô Ý cũng không nhân cơ hội mà thêm củi vào lửa, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Bọn họ đều tự lo được hết, không cần giúp gì đâu.”

“Thế thì tốt.”

Hoa Vô Ý lặng lẽ đi bên cạnh cô, Mục Cửu Ca càng đi càng cảm thấy không thể ngó lơ người đằng sau

“E hèm, anh đi đâu thế?” Người trước người sau đi được một lúc, Mục Cửu Ca quả thật không chịu nỗi nữa, cố ý dừng lại, quay đầu hỏi.

“Đi gặp một người.”

“Ồ, vậy thì… tôi hơi vội, tôi đi trước nhé.”

“Uh”. Hoa Vô Ý đột nhiên đổi phương hướng.

Mục Cửu Ca lập tức thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đi cùng nhau nữa.

Nhà hàng đồ Tây của khách sạn Trung Tâm thành phố.

Mục Cửu Ca nói tên của Hàn Gia Duệ, người phục vụ kiểm tra lại danh sách đặt bàn, rồi mỉm cười dẫn cô tới một chiếc bàn hai người đã đặt trước.

Hàn Gia Duệ đã đến từ trước, nhìn thấy cô, từ xa đã vẫy tay.

Mục Cửu Ca cười lại với anh.

Người phục vụ kéo ghế ăn, Mục Cửu Ca cám ơn rồi ngồi xuống.


“Trông em hơi mệt mỏi, công việc vất vả lắm à?” Hàn Gia Duệ ra hiệu cho người phục vụ rót sâm banh cho hai người, rồi lấy thực đơn cho họ.

Mục Cửu Ca đẩy thực đơn sang một bên: “Em nghĩ là đã nói rõ với anh tất cả rồi mà.”

Hàn Gia Duệ cười dịu dàng, rồi nắm lấy tay cô.

Mục Cửu Ca rút tay lại, đặt lên trên đầu gối.

“Sao thế? Giận à? Giận anh hai ngày hôm nay không liên lạc với em à?” Hàn Gia Duệ nhỏ giọng dịu dàng.

“Không phải. Gia Duệ, nếu như anh vẫn không hiểu rõ ý của em. Vậy thì tối nay để em nói rõ ràng với anh thêm một lần nữa.” Mục Cửu Ca cố ý dừng lại một chút, rồi nói rất mạch lạc: “Em cảm thấy chúng ta không hợp nhau, chúng ta chia tay đi.”

Hàn Gia Duệ không lập tức nói lại, mà chỉ nhấc ly sâm banh trên bàn lên nhấp một ngụm.

Mục Cửu Ca dựa lưng vào ghế, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt cũng chẳng nói chẳng rằng.

Hàn Gia Duệ cao khoảng 1m8, cả người mặc đồ tây trang thoải mái hàng hiệu, cử chỉ trang trọng, ngũ quan tuấn mỹ, lại thêm việc được rèn luyện từ nhỏ nên trông anh lúc nào cũng ra dáng một vị công tử, bạn nhìn thấy anh ấy liền có cảm giác đây là con người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhà cao cửa rộng.

“Em cứ khẳng định muốn chia tay với anh, lý do là gì?” Hàn Gia Duệ hỏi.

“Em đã nói với anh rồi.” Mục Cửu Ca bình tĩnh trả lời.

“Chỉ vì em không thể sinh con sao? Cửu Ca, bây giờ là thời đại nào rồi, em vẫn còn để ý đến chuyện này sao?” Hàn Gia Duệ cười, cầm ly sâm banh ra hiệu: “Vị sâm banh này không tệ, em thử chút đi.”

Mục Cửu Ca cũng có chút khát nước, cũng lười gọi nước lọc, cầm luôn ly sâm banh uống một ngụm. Cô không thích vị của sâm banh và rượu vang, so với mấy thứ này, cô lại thích vị ngọt của nước hoa quả hơn. Cũng có thể vì cô chỉ có khẩu vị của người ít tiền, nên uống không vào mấy thứ đồ đắt đỏ này.

Đặt ly rượu xuống, Mục Cửu Ca nói rất nghiêm túc: “Bất luận trong thời đại nào, việc nối dõi tông đường cũng là việc mà mọi người luôn để ý nhất, đặc biệt là đàn ông.”

Hàn Gia Duệ định đáp lại, Mục Cửu Ca đã giơ tay cản: “Em xin lỗi, em là người rất thực tế, nên suy nghĩ vấn đề cũng rất thực tế. Cứ cho bây giờ chúng ta yêu nhau, sau này kết hôn, chẳng lẽ người nhà của anh cũng không để ý đến chuyện chúng ta không thể có con sao? Anh hi vọng sau này tài sản của anh sẽ do con của người khác thừa kế sao? Đến khi về già, anh không hi vọng có đứa con chăm sóc, báo hiếu với anh sao?”

“Chúng ta có thể tìm người đẻ hộ…”

“Không phải, anh vẫn không hiểu, không chỉ tử cung của em gặp vấn đề, mà buồng trứng của em cũng vậy, cứ cho là tìm được người đẻ hộ thì em cũng không có trứng đủ tốt để có thể thụ tinh.” Mục Cửu Ca tự cười giễu bản thân, nói: “Đến lúc ấy, không biết đứa trẻ sẽ gọi ai là mẹ.”

“Đương nhiên là em.” Hàn Gia Duệ cau mày, cơ thể hướng về phía trước: “Cửu Ca, nếu như em lo lắng đứa trẻ sau này không gần gũi với em, chúng ta có thể không nói với con tất cả chuyện này.”

“Nhưng em biết. Xin lỗi, em là người thực tế lại ích kỷ, em sẽ không có cách nào yêu thương nuôi dưỡng con của người phụ nữ khác, coi như con mình được. Nếu như đứa trẻ đó không có quan hệ gì với cả anh và em, ngược lại em lại còn có thể tiếp nhận. Hoặc trước khi chúng ta yêu nhau, em đã biết anh có con, em và đứa trẻ đó còn hòa hợp vui vẻ, thì em cũng có thể chấp nhận. Nhưng đây lại là đứa trẻ mà sau khi kết hôn, em biết rõ do chồng em và người phụ nữ khác sinh ra, em còn phải giả vờ yêu thương như con đẻ của mình, quả thật em không thể làm được.”

Hàn Gia Duệ dường như rất bất ngờ: “Cửu Ca, anh vẫn luôn cho rằng em là người con gái rất lương thiện.”

Mục Cửu Ca cười: “Lương thiện cũng phải xem đối với việc gì, em cứ nghĩ đến sau này vào một ngày nào đó, anh khoác vai một người phụ nữ, nói với em những câu sến súa phim ảnh kiểu như: “Xin lỗi em, cô ấy đã có con của anh, anh không yêu cô ấy, nhưng anh phải cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh.” Là toàn thân em có cảm giác như đang có một đàn kiến đang bò lên vậy.”

Hàn Gia Duệ lắc đầu cười khổ: “Cửu Ca, em toàn nghĩ linh tinh đâu đâu, sao anh có thể làm ra chuyện như thế được, chẳng lẽ anh là người đàn ông không có phẩm chất như vậy sao.”


“Uh, cũng không đến nỗi. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, em nhất định sẽ băm nát anh ra cho chó ăn.” Mục Cửu Ca hình như có chút biêng biêng, hai má cô đỏ lựng lên.

Hàn Gia Duệ bị nghẹn, ngay sau đó khuôn mặt anh đầy vẻ cưng chiều, cười một cách bất đắc dĩ nói: “Cái tính ngang bướng, quyết liệt này của em cũng chỉ có anh mới chịu được, nếu là những người đàn ông khác thì đã bị em dọa cho chạy mất dép hết cả rồi.”

Hàn Gia Duệ đổi chủ đề: “Cửu Ca, ông nội muốn gặp mặt em.”

“Hàn Gia Duệ, chúng ta không hợp đâu, em không tin tưởng anh, mà em cảm thấy anh cũng không đủ thích em.” Mục Cửu Ca lại nhấc ly sâm banh nhuận giọng.

“Anh yêu em, Cửu Ca.” Hàn Gia Duệ nhìn vào mắt Mục Cửu Ca, nói đầy vẻ thành khẩn: “Em là người đầu tiên anh muốn lấy làm vợ, em kiên cường, tự lập, đáng yêu, tính cách của em và anh sẽ bù trừ cho nhau, ngay cả em gái anh cũng nói chúng ta là một đôi trời sinh.”

Mục Cửu Ca choáng váng, hai ngày hôm nay có phải cô gặp vận đào hoa rồi không? Liên tiếp hai ngày có hai người cầu hôn với cô.

Nhìn thấy Mục Cửu Ca đang ngẩn người, Hàn Gia Duệ liền rèn sắt khi còn nóng: “Con nhóc Điềm Phương nói anh không quan tâm đến em, thực ra rất nhiều chuyện của em anh đều biết. Ví dụ như bệnh tình của mẹ em…”

“Anh biết à?” Mục Cửu Ca giật giật lông mày.

“Uh.” Hàn Gia Duệ gật đầu: “Thời gian anh và em qua lại với nhau, anh luôn cảm thấy em có tâm sự, nhưng lại không chịu nói cho anh biết chuyện trong nhà, anh muốn chia sẻ với em nên mới tìm người tìm hiểu qua một chút.”

Mục Cửu Ca sắc mặt không tốt: “Anh điều tra về em à?”

“Không, Cửu Ca, em đừng hiểu nhầm.” Hàn Gia Duệ vội vàng giải thích: “Không phải điều tra, anh chỉ là muốn làm cho em vui, tạo cho em một bất ngờ mà thôi. Bệnh tình của dì Tô, anh cũng đã nói chuyện với bác sĩ, anh có thể đưa dì ra nước ngoài tiến hành nuôi dưỡng và cấy ghép tế bào gốc, kết hợp sử dụng thuốc mới, khả năng hồi phục của dì là rất lớn.”

Mục Cửu Ca trầm lặng một lúc, nói: “Chả trách Điềm Phương biết chuyện của mẹ em, anh kể với cô ấy à?”

Hàn Gia Duệ gật đầu.

“Em không có nhiều tiền như vậy để trả cho anh.”

“Cửu Ca! Sao em lại nói chuyện tiền bạc với anh. Đợi đến khi anh với em kết hôn rồi, dì Tô không phải cũng là mẹ của anh sao. Con trai hiếu thuận với mẹ, đưa mẹ đi chữa bệnh, đây là việc tất lẽ dĩ ngẫu.”

Cửu Ca đau đầu rồi, cô giơ tay bóp trán.

“Sao thế? Khó chịu à?” Hàn Gia Duệ hỏi đầy quan tâm.

“Đầu hơi đau, hôm qua em ngủ không ngon, đáng lẽ không nên uống rượu.” Mục Cửu Ca giơ tay gọi người phục vụ đang ở cách đó không xa.

Người phục vụ đi tới, Cửu Ca yêu cầu một ly nước mát.

“Cửu Ca, anh nghĩ em không nên suy nghĩ nhiều.” Hàn Gia Duệ cuối cùng vẫn cầm lấy tay của Cửu Ca. Bàn tay của cô không được mềm mại, ngón cái, ngón trỏ và lòng bàn tay đầy những vết chai.

Hàn Gia Duệ hình như lại rất thích bàn tay của Cửu Ca, mát xa đi mát xa lại lòng bàn tay và ngón tay cô: “Chúng ta đừng chia tay nữa có được không em? Hãy cho anh thêm một cơ hội, anh thật sự rất thích em. Em không thể vì một sự việc có thể xảy ra ở tương lai mà từ chối hiện tại. Nếu như em không muốn tìm người đẻ thuê, anh có thể không cần có con nữa, chỉ cần em đồng ý ở bên anh mãi mãi.”

Mục Cửu Ca đầu óc có chút mơ hồ, cơn buồn ngủ kéo đến dữ dội, không kìm được ngáp một cái: “Em xin lỗi, đêm qua ngủ không được ngon giấc, hôm nay lại làm ca sáng.”

Hàn Gia Duệ nhìn cô chớp đôi mắt đầy nước, cười dịu dàng: “Không việc gì, lát anh đưa em về.”

Cửu Ca cầm vội lấy cốc nước lạnh mà người phục vụ vừa mang tới áp vào má trước, quên mất rằng mình có trang điểm nhẹ.

Hàn Gia Duệ cười khẽ.

Trừ những điểm khác ra thì Mục Cửu Ca vẫn tương đối phù hợp với khẩu vị của anh.

Đầu tiên, cô khá xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, xét những tiêu chuẩn bề ngoài, chơi đùa với cô xem như không lỗ.

Thứ hai, tính cô khá đàn ông, rất ít làm nũng hay dỗi vặt, nói thì nghe có vẻ không được nữ tính lắm, làm cho chất đàn ông của anh không được thể hiện, nhưng với mối quan hệ đặt mục đích lên đầu này, với anh mà nói lại đỡ được bao nhiêu phiền toái, ít nhất anh cũng không phải mất công đi dỗ dành cô, đối tốt với cô làm gì.


Thứ ba, con người này lại vô cùng dễ thỏa mãn, cũng chỉ là tặng 2 bó hoa, 1 cái khăn voan mà cô đã vui mừng khôn xiết, siêu tiết kiệm.

Thứ tư, bản thân cô lại mang những tuyệt kỹ truyền thống lâu đời, mà những kỹ nghệ thêu tay truyền thống gần như thất truyền cô đang có này cùng với những thứ mà cô sẽ được thừa hưởng đối với Hàn Gia và sự nghiệp của Hàn Gia lại có rất nhiều lợi ích to lớn.

Nói tóm lại, nếu như Mục Cửu Ca có thêm bối cảnh gia thế hơn nữa, quả thật sẽ là một lựa chọn làm vợ vô cùng thích hợp với Hàn Gia Duệ anh.

Nhưng đáng tiếc, cô không những không có gia thế tốt đẹp, lại vướng phải khiếm khuyết lớn nhất của người phụ nữ – không thể sinh con, còn có mấy người họ hàng nghèo kiết xác luôn bám dính liên lụy đến cô nữa chứ, bằng không việc lấy cô về làm vợ cũng không phải không có khả năng.

“Hay ăn chút đồ đã nhé?” Hàn Gia Duệ càng thấp giọng nhẹ nhàng hỏi cô.

“Không cần đâu. Em chỉ muốn về nhà đi ngủ thôi.” Mục Cửu Ca thành thật nói.

“Được rồi, anh đưa em về nhà.”

“Không cần đâu, em gọi xe là được.” Mục Cửu Ca cầm lấy cái túi da tinh xảo được đặt biệt mua để dành cho những dịp cần thể diện như thế này đứng dậy.

Hàn Gia Duệ cũng đứng dậy.

Mục Cửu Ca có chút chóng mặt, Hàn Gia Duệ cười nhẹ một tiếng, tiến lên đỡ người cô.

Mục Cửu Ca làu bàu nói: “Hình như em có chút say rồi, quái lạ, em mới uống có một ly sâm banh, em không thích uống rượu, nhưng tửu lượng của em rất tốt, cho dù uống hẳn nửa chai rượu trắng 51 độ cũng không thể say được.”

“Không phải em nói đêm qua em ngủ không ngon sao? Ngủ không ngon, lại uống rượu, rất dễ say.” Hàn Gia Duệ một tay đỡ cô, một tay rút ví tiền ra để cho người phục vụ rút thẻ ATM thanh toán tiền.

“Thế à…”

Mục Cửu Ca cố gắng mở to đôi mắt, nắm lấy cái cà vạt của Hàn Gia Duệ nói: “Hàn Gia Duệ, lần cuối cùng em nói cho anh biết, chúng ta không hợp nhau, anh có hiểu không? Em rất vui vì anh bằng lòng giúp đỡ em, nhưng càng như vậy em lại càng không muốn thiệu nợ ân tình với anh. Giữa hai chúng ta không bình đẳng, tim của em cũng vì vậy mà không bình đẳng theo, em sẽ luôn cảm thấy thiếu nợ anh, mà một khi em nghĩ như vậy thì coi như em xong đời rồi. Ngày xưa mẹ em cũng chỉ vì cảm thấy thiếu nợ bà nội nên mới đồng ý gả cho con người khốn nạn ấy, sau đó cuộc đời của bà coi như bị phá hủy… cứ mỗi lần bà muốn rời bỏ con người khốn nạn kia là lại cảm thấy thiếu nợ bà nội… Em không muốn giống mẹ em như thế, anh có hiểu không?”

“Cửu Ca, em say rồi.”

“Em rất tỉnh táo. Thật đấy. Hàn Gia Duệ, hay là chúng ta làm một cuộc mua bán đi, em gái anh không phải rất hứng thú với thêu thùa hay sao. Em có thể…”

“Cửu Ca, người đàn ông này là ai?” Một giọng nói trầm thấp chen vào giữa hai người.

Hàn Gia Duệ và Mục Cửu Ca cùng ngẩng đầu lên.

Đứng trước mặt với hai người là một người đàn ông vẻ mặt thờ ơ, người đàn ông không biểu hiện gì, nhưng người ngoài nhìn vào đều có thể cảm thấy anh ta đang tức giận.

Người phục vụ nhà hàng nhìn thấy không khí không tốt, vội vàng tiến lại phía bên này.

Thực khách xung quanh cũng đều trộm nhìn – Đây không phải là tình thế tới đánh ghen đấy chứ.

“Anh là ai?” Hàn Gia Duệ sa sầm nét mặt hỏi.

Hoa Vô Ý giơ tay một cái, cũng không biết là ấn vào chỗ nào cổ tay của Hàn Gia Duệ, Hàn Gia Duệ liền cảm thấy một trận đau nhức ở cổ tay mình, làm cho cả bả vai và cánh tay lập tức vô lực, Mục Cửu Ca vốn được tay của Hàn Gia Duệ đỡ lại được chuyển sang cánh tay của người đối diện.

Mục Cửu Ca say choáng váng, mặt ngốc nghếch ngẩng đầu lên hỏi Hoa Vô Ý: “Anh, sao anh lại tới đây?”

“Anh là chồng chưa cưới của em, em muốn đến gặp mặt bạn trai cũ, anh đương nhiên phải tới xem thế nào rồi.” Hoa Vô Ý nói như kiểu lẽ đương nhiên.

“…” Mục Cửu Ca nghĩ, hay là mình hôn mê chết luôn cho rồi.

“Chồng chưa cưới?” Sắc mặt Hàn Gia Duệ thắt cái biến đổi: “Cửu Ca, chuyện gì thế này? Tự nhiên sao lại chạy ra một ông chồng chưa cưới của em thế này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui