Phong Ức cầm lấy tấm ảnh bị ném lên bàn, nhìn xong lập tức ngẩng đầu nói: “Đây là do camera chụp lại, tôi và Cửu Ca trong lúc đó không có gì …..”
“Bịch.”
Phong Ức “A” một tiếng rồi che hai mắt của mình.
“Cửu Ca là tên mà anh có thể gọi sao?” Hoa Vô Ý vơ lấy ảnh chụp rồi xé nát: “Về sau không được đi tìm vợ tôi, nếu không tôi nhìn thấy một lần sẽ đánh anh một lần.”
“Tôi chỉ đi hỏi cô ấy….”
“Bịch.”
Phong Ức đau đến mức chảy nước mắt, hai hốc mắt của anh ta đã bị đánh đến tím đen.
“Dám châm ngòi li gián tình cảm vợ chồng chúng tôi? Muốn đùa giỡn chuyện gì!” Hoa Vô Ý túm lấy áo của Phong Ức, nhắm ngay mũi của anh ta đấm thêm một cú.
Phong Ức bị đánh đến đần người, người này không phải dân làm kỹ thuật sao? Sao lại giống y như lưu manh hở ra là đánh người vậy?
Hoa Vô Ý đấm ba đấm vẫn chưa hết tức, bèn kéo người từ chỗ ngồi dậy, nhắm ngay bụng, đấm thêm một cái!
“Á!” Phong Ức muốn đánh trả, lại bị đánh thêm một cái lên mặt.
“Nói ông nội anh và tôi có liên quan? Ông nội anh là loại cà thối nát nào mà lại có quan hệ với tôi chứ?” Trái một câu, đánh một cú!
“Cửu Ca tuy rằng không nói rõ, nhưng tôi có thể đoán được anh nói gì với cô ấy, dụ dỗ phụ nữ có chồng, anh còn có thể hèn kém hơn nữa không?” Phải một câu, lại đánh một cú!
TMD, dám dụ dỗ vợ ông đây! Chưa hết giận, lại đạp thêm hai cái!
“Dừng tay! Anh đánh đủ chưa hả! Nếu còn động thủ nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ!” Phong Ức vừa bảo vệ khuôn mặt vừa kêu to.
Hoa Vô Ý giật lấy điện thoại trên bàn đưa đến trước mặt anh ta: “Đây, vừa lúc tôi muốn cho mọi người trong trường này biết anh là cái loại giáo sư bên ngoài thì đạo mạo, bên trong thì thối nát như thế nào, dụ dỗ vợ người khác như thế nào, bị chồng người ta tới tận trường hành hung, tôi tin học sinh trong trường của anh nhất định sẽ thích nghe những lời đồn đại như thế này lắm.”
Phong Ức nào dám gọi điện thoại, chỉ cầu hôm nay Hoa Vô Ý không đánh chết mình, anh ta tuyệt đối không dám gọi người đến chỗ này, nếu chỉ vì chuyện anh ta đi tìm Cửu Ca để hỏi một chút chuyện về kỹ nghệ gia truyền của Tô gia thì thôi, nhưng anh ta lại động tâm, nói những lời không nên nói, còn bị người khác chụp lại cảnh ám muội như vậy, bị chồng người ta tìm đến cửa, anh ta có nói như thế nào cũng đều không có lý.
Đúng rồi, ảnh chụp!
Phong Ức kêu to: “Từ từ, ảnh này là do ai chụp? Đây là âm mưu! Đây rõ ràng là có người muốn hại tôi cùng Cửu….Mục Cửu Ca!”
Hoa Vô Ý rút tờ khăn giấy xoa xoa mu bàn tay có dính một ít máu tươi, chỉ tay lên mặt Phong Ức, lạnh lùng nói: “Đi mà hỏi ông nội điên khùng nhà anh.”
Ông nội? Phong Ức không tin, ông nội anh làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế này?
Nghĩ kỹ lại, ông nội nửa điên nửa khùng kia của anh ta vì giúp đỡ anh ta đến được với Cửu Ca, nói không chừng ông có thể làm ra loại chuyện này thật. Dù sao một người đàn ông bình thường sao có thể chịu được vợ mình cùng với người đàn ông khác mờ ám như vậy, cho dù biết đây là giả, nhưng trong lòng cũng sẽ lưu lại vướng mắc.
Mà chỉ cần giữa vợ chồng có khúc mắc, dần dần sẽ biến thành mâu thuẫn, chờ đến khi mâu thuẫn phát triển thành khắc khẩu, thậm chí là chia tay, thì không phải cơ hội của anh ta đến rồi hay sao?
Phong Ức trong lòng vô cùng xin lỗi Cửu Ca, mặc kệ trong lòng anh ta đối với Cửu Ca có ý tưởng gì, nhưng anh cũng không mong muốn cuộc sống của Cửu Ca bị ảnh hưởng, lại càng không muốn cô bị chính chồng mình oán giận và trách cứ.
Phong Ức bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trái tim phút chốc đau xót. Anh ta nghĩ nếu Hoa Vô Ý là con người bạo lực như vậy, có thể đánh anh như vậy, liệu người có liên quan là Cửu Ca thì sao?
Hoa Vô Ý có đánh Cửu Ca hay không?
Trong lòng Phong Ức cực kỳ đau, vội nói lớn: “Anh đánh tôi là được rồi, chuyện này là do tôi không đúng, nhưng Cửu Ca không làm gì sai, anh, anh tuyệt đối đừng đánh cô ấy!”
“Mẹ kiếp!” Vốn đã đi đến cửa, định rời đi, Hoa Vô Ý bỗng quay lại đạp Phong Ức một cái bay đến giá sách.
“Vợ tôi, tôi yêu thương còn không đủ, anh là cái thá gì, đáng để tôi vì anh mà đánh cô ấy sao?” Càng nghĩ càng tức, xuống tay càng không lưu tình.
Phong Ức bị đánh đến thảm thiết, ôm lấy khuôn mặt mình trốn tránh, máu mũi chảy tùm lum, giày đều bị tuột mất.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa kịch liệt: “Giáo sư Phong! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Giáo sư Phong, ngài không sao chứ?”
Cửa bị phá ra, Hoa Vô Ý liếc nhìn những người ngoài cửa rồi lạnh lùng bỏ đi.
Những người ngoài cửa không biết tình hình cụ thể như thế nào, cũng không dám cản trở Hoa Vô Ý rời đi, chờ đến khi anh đi rồi mới như ong vỡ tổ tràn vào văn phòng của Phong Ức, lập tức trong văn phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ: “Giáo sư Phong thầy bị làm sao vậy….Trời ơi! Mau gọi xe cứu thương!”
Tôn Thiếu phát hiện gần đây sự nghiệp phát triển của mình gặp không ít đả kích mãnh liệt khó có thể tưởng tượng được.
Đầu tiên là mạng internet của toàn công ty bị hacker công kích, hoàn toàn tê liệt.
Tiếp theo là hai sòng bạc do thuộc hạ của anh ta quản lý đột nhiên xuất hiện rất nhiều dân cờ bạc cực kỳ cao siêu, mỗi đêm đều thắng sòng bạc của anh ta một số tiền lớn.
Lúc đầu anh ta không để ý, những người khách siêu sao như vậy không nhiều, nhưng đến khi sự tình phát sinh liên tục trong ba ngày, hai sòng bạc đều xuất hiện tình huống giống nhau, người phụ trách sòng bạc mới nôn nóng, điện thoại cho anh ta, còn nói bọn họ đã phái người theo dõi hành tung của những vị khách đánh bạc này, nhưng tất cả đều bị đánh ngất.
Đáng sợ nhất là vào ngày thứ tư, máy đánh bạc đột nhiên bị chập, liên tục xuất hiện giải thưởng lớn, khiến cho nhóm khách đánh bạc cực kỳ cao hứng, chỉ có anh ta là khóc không ra nước mắt. Tuy lúc đó đã dừng những máy bị trục trặc lại, nhưng không lâu sau đó, đĩa quay lại xuất hiện vấn đề, liên tục quay vào những số giống nhau, nhóm khách đánh bạc tinh ý nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, liên tục thắng đậm.
Hai sòng bạc của Tôn Thiếu không lớn, lại xảy ra vấn đề liên tiếp trong bốn ngày khiến tài chính của anh ta lâm vào khủng hoảng.
Tiếp đó lại xuất hiện một xui xẻo khác, anh cùng với ba, bốn nhân tình đi du lịch bị người ta chụp ảnh được, thậm chí còn có một clip ngắn được tung ra, mặc dù đã có người phụ trách xóa clip đi, nhưng cao thủ phía sau lại cao hơn một bậc, khiến cho những ảnh chụp và clip đó phát tán mạnh mẽ trên mạng như nấm mọc sau mưa, xóa không hết.
Càng khiến cho anh không thể tưởng tượng được chính là, khi anh ta muốn lấy tài khoản tiết kiệm bí mật được gửi ở trong nước cũng như nước ngoài để cứu lấy tài chính của công ty và sòng bạc thì bỗng phát hiện những tài khoản bí mật này đều đã bị đóng băng một cách khó hiểu, anh khiếu nại với ngân hàng, ngân hàng tỏ thái độ phải điều tra trước, nhưng để điều tra rõ ràng thì cần một khoảng thời gian nhất định.
Có điều anh ta không có thời gian chờ đợi, nếu còn tiếp tục như vậy thì sự nghiệp của anh ta cũng đi đời nhà ma!
Anh ta buộc phải xin sự giúp đỡ của cha mình, nhưng lại bị cha anh ta trực tiếp nhốt anh ta lại. Con của ông đã ảnh hưởng đến ông không ít, ông tự nhận bản thân mình trong sạch, nhưng vợ ông, còn có đứa con không chịu thua kém này đã lợi dụng chức vị của ông, mở đèn xanh cho không ít người, cũng mưu lợi cho bản thân cùng những người thân thích. Chuyện này, đã có người đưa tư liệu tố cáo, hiện tại cấp trên đang có kế hoạch làm trong sạch hóa bộ máy chính trị của ngành, vì vậy lập tức lập án điều tra đối với ông.
Phong Phỉ Văn đã về hưu, chỉ lấy việc sưu tầm đồ cổ làm thú vui đột nhiên nhận được lệnh của tòa án, nói rằng dòng họ Tô tố cáo ông tội danh vì chính trị mà hãm hại, bức tử người Tô gia, mưu mô cướp đoạt mọi tài sản của Tô gia.
Phong Phỉ Văn cười lạnh, căn bản không thèm để tâm những điều này, chuyện đã qua nhiều năm, hơn nữa ông cũng đã hơn bảy mươi tuổi, cho dù tòa án có thực sự phán ông là người có tội thì chín phần cũng sẽ hoãn thi hành hình phạt, sẽ không để một người lớn tuổi như ông còn đi lao động cải tạo.
Nhưng sự tình lại không phát triển tốt đẹp như ông nghĩ, bởi vì người của bàng chi Tô đã gia trực tiếp tìm tới cửa.
Người nhà họ Tô tìm đến đều là những người rất rất già rồi, hàng ngày những người này đều đứng trước cửa Phong gia trách cứ, hoặc là khóc lóc kể lể với hàng xóm xung quanh về việc Phong Phỉ Văn đã làm hại Tô gia như thế nào.
Phong Phỉ Văn muốn cho người giúp việc đi ra ngoài mua đồ ăn đều cũng không được, chứ đừng nói đến chuyện ông muốn ra ngoài, chỉ cần ông vừa xuất hiện, những người già Tô gia này sẽ xông tới mắng ông xối xả.
Phong Phỉ Văn gọi cảnh sát đến, nhưng đối với loại chuyện này cảnh sát cũng bó tay. Những người già Tô gia kia nhìn thấy cảnh sát đến còn chạy tới khóc lóc kể lể, bộ dạng muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Hôm nay lúc Hàn Điềm Phương đến căn tin ăn cơm đột nhiên phát hiện ánh mắt của những người xung quanh nhìn cô ta có chút không thích hợp.
Nụ cười của những nhân viên nam bỗng có vẻ hạ lưu đáng khinh, còn có người cố ý nháy mắt với cô ta nữa.
Có chuyện gì vậy?
Hàn Điềm Phương tức đầy một bụng, miễn cưỡng ăn xong bữa cơm trưa rồi tính đi tìm một người hỏi thăm tình huống hiện tại, nhưng lúc cô ta đi trên đường, bỗng bị một gã trung niên đến lấy đồ ăn vỗ vào mông.
Hàn Điềm Phương rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giận tím mặt.
Tiếng khóc, tiếng mắng chửi, cùng với tiếng cười nhạo của đàn ông, tiếng hét phẫn nộ của phụ nữ vang lên. Không lâu sau bảo vệ lẫn thí sinh nhanh chóng chạy tới.
“Kêu la cái gì? Không phải chỉ sờ một cái thôi sao, đã làm đ* mà còn muốn dựng đền thờ trinh tiết à!” Gã trung niên đến lấy thức ăn nhìn thấy bảo vệ đến thì có chút sợ hãi, lúc này mới vội vàng biện hộ.
“Chuyện gì vậy?” Phụ trách Từ vừa nghe lại xảy ra chuyện, lập tức bỏ lại bát cơm, chạy tới hiện trường.
Bảo vệ bắt lấy gã đàn ông kia, còn nhân viên công tác thì tiến lên an ủi Hàn Điềm Phương.
Hàn Điềm Phương khóc đến lê hoa đái vũ, ấm ức vô cùng.
Gã đàn ông trung niên vô cùng sợ hãi, hét lớn: “Sao lại như vậy, sao lại như vậy! Không phải chỉ sờ cô ta một cái thôi sao, các người nghĩ cô ta là loại người đứng đắn hả? Ở trên mạng lan truyền clip cô ta ngủ cùng đàn ông, cơ thể cô ta đều bị người ta nhìn thấy hết rồi, lúc này còn giả vờ đứng đắn cái gì nữa!”
Gã đàn ông la hét vô cùng thô tục, đội trưởng Vương nghe không nổi nữa nên nói bảo vệ bịt miệng gã ta lại, rồi nhanh chóng đưa gã đến đồn công an.
“Mặc kệ là chuyện gì, hành vi của anh là phạm pháp, có gì thì anh giải trình với cảnh sát đi.”
Gã trung niên kêu ô ô, bị bảo vệ lôi đi.
Mọi người nhìn Hàn Điềm Phương.
Lúc này sắc mặt Hàn Điềm Phương đã trắng bệch như tượng.
Có người đồng tình với cô ta, có người rì rầm nói nhỏ, nhưng bất luận là ai thì ánh mắt lúc này nhìn Hàn Điềm Phương đều giống như lưỡi dao vậy.
Cửu Ca đứng xa xa nhìn lại chứ không tới hiện trường.
Bàn Tứ Muội tò mò muốn xem chuyện gì xảy ra, bị Tịch Hòa giữ lại, nhỏ giọng nói: “Vị Tôn thiếu kia có ham muốn vô cùng đặc biệt, thích chụp và quay những cảnh ân ái của mình và tình nhân lại, kết quả máy tính của anh ta bị vi rút xâm nhập, những ảnh chụp và clip quay lại kia đều bị phát tán lên mạng, mà Hàn Điềm Phương cũng là một trong số những tình nhân của anh ta, có một clip mà cô ta là nhân vật chính đang cùng với vị Tôn thiếu kia lăn lộn trên giường.”
“A…” Bàn Tứ Muội a một tiếng đầy hàm ý, cũng không phát biểu thêm ý kiến gì nữa.
Cửu Ca kéo Tứ Muội, ba người đi về hướng khác. Nếu là người bình thường gặp phải tình huống này, cô sẽ nhìn xem tình hình được giải quyết như thế nào, nhưng đối tượng là Hàn Điềm Phương, cô khinh thường chuyện bỏ đá xuống giếng, lại càng không muốn bình luận về hành vi của đối thủ của mình.
Cuộc sống của mỗi người đều do tự bản thân người ấy quyết định, dám làm thì dám chịu. Chẳng qua chỉ là một cái clip nho nhỏ mà thôi, lâu ngày rồi thì còn ai nhớ đến nữa, mà cho dù có nhớ thì có làm sao? Chỉ cần làm người chính trực thì người khác cũng chỉ dám nói đôi ba câu rồi thôi.
Cửu Ca tin việc nhỏ như vậy chưa đủ sức để đánh ngã Hàn Điềm Phương, nói không chừng người nào đó còn có thể nhân cơ hội đập nồi dìm thuyền, lợi dụng điểm yếu của bản thân, những điều có thể lợi dụng đều lợi dụng cho hết để đi dụ dỗ người khác cũng nên.
Những Cửu Ca phán đoán về Hàn Điềm Phương không hề sai.
Hàn Điềm Phương nhìn bề ngoài thì lung lay như sắp ngã, nhưng trong lòng lại như sóng biển qua cơn bão.
Cô ta nhìn ba người Cửu Ca ở phía xa xa chứ không lại đây, trong ánh mắt sự đố kỵ đã vượt qua hận ý.
Cô ta chắc chắn chuyện clip bị bại lộ nhất định có liên quan tới Mục Cửu Ca.
Để trả thù Mục Cửu Ca, cô ta đã lén nhờ thợ ảnh chụp trộm ảnh tình tứ của Phong Ức và Cửu Ca.
Đáng tiếc phim ảnh còn ở trong tay người thợ ảnh kia, file gửi qua mail cũng không thấy đâu, khiến cô ta muốn gửi những tấm ảnh chụp đó đến tổ tiết mục cũng không thành công. Thật đáng hận!
Vì sao đến bây giờ Mục Cửu Ca vẫn bình yên vô sự?
Vì sao cô ta lại có thể gả cho một người đàn ông có năng lực đến vậy, có bối cảnh đến vậy?
Vì sao cô ta còn được thừa kế kỹ nghệ gia truyền của Tô gia?
Vì sao Hàn Điềm Phương cô lại gặp nhiều chuyện không hay như vậy? Vì sao Mục Cửu Ca luôn may mắn hơn cô?
Vì sao cuối cùng người thân bại danh liệt lại là cô, đường đường là một thiên kim đại tiểu thư có địa vị, có học thức, có tướng mạo?
Nhất định là sai ở chỗ nào rồi, là ông trời bất công!
Không! Cô không cam lòng!
Cô sẽ không bị đánh bại như vậy, cô nhất định phải đoạt lại hết tất cả của Cửu Ca!
Ánh mắt của Hàn Điềm Phương liếc một vòng các nhân viên công tác, trong lòng đoán xem ai có giá trị lợi dụng nhất, khi nhìn thấy phụ trách Từ thì cô ta bỗng “Ưm” một tiếng, hợp thời ngất xỉu vào lòng anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...