Ding dong.”
Hoa Vô Ý cầm điện thoại, Văn Chim Câu gửi một tin nhắn cho anh.
Có người gửi vài thứ đến hòm thư điện tử chung của công ty, nói muốn cho anh hiểu rõ hơn về người vợ của mình, đã chuyển tiếp và xóa thư.
Hoa Vô Ý mở email của mình ra, xem mail đầu tiên.
Vừa mở mail đã thấy một câu cực lớn: Anh có biết vợ anh đang vụng trộm làm những gì sau lưng anh không?
Hoa Vô Ý nhìn không chớp mắt.
Trong thư có một tệp đính kèm, thư được Văn Chim Câu chuyển tiếp chắc chắn không chứa mã độc, anh trực tiếp mở ra.
Trong tệp có hai tấm ảnh chụp.
Con đường hoa viên âm u, trong đêm tối, một đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau.
Trong bức ảnh, Phong Ức kéo tay Mục Cửu Ca, người dướn về phía trước, cúi đầu, Cửu Ca ngẩng đầu lên, bóng tối phủ lên khuôn mặt hai người, từ góc độ người xem thì hai người đó như thể đang hôn nhau.
Còn một bức ảnh khác là hình Phong Ức kéo tay Cửu Ca, tay kia như thể đang vuốt ve lòng bàn tay cô, Cửu Ca cúi đầu nhìn xuống tay mình, vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa bất đắc dĩ. Mà ánh mắt Phong Ức nhìn Cửu Ca thì dịu dàng như nước, dù ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác anh ta đang ngắm nhìn người yêu của mình.
Ánh mắt Hoa Vô Ý trở nên lạnh lùng băng giá, khuôn mặt cứng đờ không hơi ấm, ba giây sau anh gửi cho Văn Chim Câu một tin nhắn: Có thể tra ra địa chỉ gửi tới không?
Văn Chim Câu: Đang điều tra, đối phương rất gian manh.
Hoa Vô Ý: Có bao nhiêu người đọc được thư rồi?
Văn Chim Câu: Chỉ có mình tôi thôi. Thấy thư chỉ đích danh là gửi cho anh nên tôi gửi sang luôn, còn bức thư trong hòm thư chung đã xóa rồi. Anh không tin sao?
Hoa Vô Ý không trả lời.
Cuộc thi vẫn còn tiếp diễn, trong khu vực thi vắng đi rất nhiều người, hai mươi mốt thí sinh bị loại, sáng nay tất cả mọi người đều đã rời đi, cho đến khi cuộc thi kết thúc, khi các tác phẩm được mang ra đấu giá thì bọn họ mới quay trở lại.
“Ở vòng thi thứ nhất, vì vấn đề thời gian nên tác phẩm của mọi người đều tương đối nhỏ, khán giả cũng không có ý kiến với việc này. Tiếp thu kinh nghiệm từ những lần trước, tại vòng thi thứ ba, chúng tôi cho phép thí sinh được sử dụng những sản phẩm cũ chưa hoàn thành để gia công thêm, nhưng có ba yêu cầu sau đây.”
Hôm nay Tổ tiết mục gọi mười hai thí sinh còn lại tới tập trung để nói sơ qua về hai vòng thi tiếp.
“Thứ nhất, chỉ được sử dụng tác phẩm cũ có độ hoàn thành không vượt quá 70%. Thứ hai, diện tích tác phẩm không được nhỏ hơn một mét rưỡi.Thứ ba, đến khi hoàn thành, nếu chất lượng thấp hơn những phần đã hoàn thành trước đó, thì dù tác phẩm có được thêu hoàn chỉnh cũng không nhận được số điểm cao.”
Đối với yêu cầu của vòng thi thứ ba, lúc trước mọi người cũng nghe được không ít lời đồn thổi, nghe nói có thể sử dụng những tác phẩm cũ để gia công thêm nên mọi người cũng không lấy làm lạ.
“Chủ đề vòng thi thứ hai là cách tân, những yêu cầu vẫn giống như vòng trước, nếu mọi người cần dùng dụng cụ hay tài liệu nào mà trong phòng riêng không có, thì có thể yêu cầu Tiểu Liễu phụ trách cung cấp tài liệu đưa cho. Nếu Tiểu Liễu không cung cấp được thì chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp đáp ứng yêu cầu của mọi người, nhưng nếu không đáp ứng được nữa thì cũng mong mọi người lượng thứ, đương nhiên nếu ai có thể tự mình giải quyết được thì càng tốt.”
Trên sân khấu, tổng giám đốc Từ còn đang trình bày một số công việc cần chú ý, dưới sân khấu Cửu Ca đã hoàn toàn thất thần rồi.
Sau khi họp xong, Bàn Tứ Muội nắm lấy tay cô, giữ chặt hỏi: “Chị làm sao vậy? Em thấy hình như chị không vui lắm.”
Cửu Ca quay đầu, khe khẽ thở dài.
“Chị Cửu Ca?”
“Chị thật khờ. Cho dù Tiểu Hoa gạt chị thì sao chứ? Cùng lắm thì sau này li hôn, chị còn có thể lấy được căn nhà. Hơn nữa với tài năng của Tiểu Hoa nhà chị, chị cũng chẳng thiệt thòi gì. Em nói xem, cả tối chị suy nghĩ rối rắm ngu ngốc như vậy để làm gì chứ?” Nếu anh ấy đến đây chỉ vì bí mật kia, vậy cô sẽ trói buộc anh suốt đời, đến chết cũng không nói cho anh, haha!
“Cho nên cô nghĩ thông suốt rồi?” Tịch Hòa ở phía sau chầm chậm đi lên.
Cửu Ca nghiêm túc gật đầu: “Năm phút trước tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi đói quá, đến bữa sáng cũng chưa ăn.”
“Từ từ, hôn nhân của Cửu Ca xuất hiện nguy cơ á? Chuyện từ khi nào vậy, sao em không hề biết gì thế?” Bàn Tứ Muội mờ mờ mịt mịt.
Tịch Hòa nhún vai: “Anh cũng vừa mới biết.”
Cửu Ca cũng nhún vai: “Tôi cũng vậy, tối qua mới nghi ngờ Tiểu Hoa lừa tôi kết hôn.”
Bàn Tứ Muội há to miệng: “Chị chị chị bị ông xã lừa kết hôn, vậy mà chị còn cười được?”
“Chỉ nghi ngờ thôi, hơn nữa là do kẻ thù của chị nói.” Cửu Ca giải thích.
Bàn Tứ Muội nghe vậy thì thở phào: “Ặc, nếu mà tin thật thì đúng là kẻ ngốc.”
Suýt chút nữa Cửu Ca đã tin là thật ….
Tịch Hòa lấy một gói kẹo dẻo đưa cho Bàn Tứ Muội, khen ngợi: “Cô bé ngoan.”
Cô bé ngoan Bàn Tứ Muội lập tức vui vẻ ra mặt, hào phóng chia ba phần kẹo dẻo cho Cửu Ca: “Cửa Ca, em mời chị ăn kẹo, chị dạy em phương pháp chế tạo chỉ thêu đuôi ngựa được không?”
Cửu Ca mắng yêu: “Nghĩ hay chưa! Ba cái kẹo đã muốn làm chị cảm động à? Ít nhất cũng phải phát cho chị một trăm tám mươi gói kẹo cưới thì chị mới suy nghĩ xem có nên dạy em hay không.”
Bàn Tứ Muội lập tức quay người nhìn Tịch Hòa: “Khi nào anh mới đến nhà em cầu hôn?”
Thiếu chút nữa Tịch Hòa bị chính nước bọt của mình sặc chết, mặt mũi đỏ bừng như son.
Ba người vừa nói vừa cười đi đến phòng riêng. Trên đường đi Cửu Ca đồng ý là sau khi cuộc thi kết thúc sẽ dạy Bàn Tứ Muội phương pháp chế tạo chỉ thêu từ đuôi ngựa, với điều kiện là Tứ Muội phải mời cô đến nhà cô ấy chơi một tháng.
Một nhân viên chương trình cúi đầu đi qua Cửu Ca, ngay khoảnh khắc anh ta đi lướt qua người Cửu Ca, Cửu Ca hoảng hốt túm chặt lấy cổ tay anh ta lại, hét lớn: “Anh làm cái gì vậy?”
Người nhân viên đó cũng hoảng hốt, vẻ mặt không tin nổi trừng mắt nhìn cô.
Chỉ thấy tay anh ta đặt trước ngực Cửu Ca, trong tay nắm thứ gì đó, nhưng cổ tay lại bị Cửu Ca túm chặt, muốn rút tay về cũng không rút được.
Bàn Tứ Muội còn chưa kịp phản ứng, Tịch Hòa đã bước sang, nhanh chóng bắt được cánh tay còn lại của tên nhân viên đó, bẻ ra sau, buộc anh ta phải khom người bất động.
Cửu Ca vẫn nắm lấy cổ tay anh ta, giữ tư thế cũ.
Một tay bị đưa cao, một tay bị bẻ quặt về sau, tư thế khó chịu khiến anh ta đau đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng hét lên: “Các người làm gì vậy hả! Mau thả tôi ra.”
“Tôi còn chưa hỏi anh đang làm cái gì đâu!” Cửu Ca nổi giận. Từ lúc bị cô bắt được, tên này vẫn không buông miếng đá thử máu trên cổ cô, nếu không phải cô và miếng đá thử máu này có cảm ứng huyết thống linh thông, khi bị người khác chạm phải sẽ nảy sinh một cảm giác bài xích mãnh liệt, thì kẻ trộm có lấy miếng đá thử máu này đi cô cũng không hay biết.
Bảo vệ và các thí sinh khác nghe thấy tiếng động đều nhanh chóng chạy lại đây.
Tên trộm lập tức buông tay phải ra, một khối đá ngọc thạch đỏ rực như máu, hình trụ, to bằng ngón tay cái rơi trước ngực Cửu Ca.
Cửu Ca không thể không buông tên trộm ra, cầm lấy viên đá thử máu, nhanh chóng nhét vào trong áo.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?” Bảo vệ chạy lại hỏi.
Cửu Ca lập tức nói: “Người này là ăn trộm, anh ta muốn trộm vòng cổ của tôi, bị tôi bắt quả tang.”
Tên đó còn muốn ngụy biện: “Tôi không ăn trộm, tôi chỉ đi đường không cẩn thận va phải cô ta, cô ta lại nổi điên túm lấy tôi nói tôi là ăn trộm.”
“Anh ta là ăn trộm, nhìn cổ của Mục Cửu Ca còn bị lưỡi dao của anh ta khứa vào là biết.” Tịch Hòa nhìn thấy bảo vệ đến đây thì hơi buông lỏng tay, để cho người kia có thể đứng thẳng người.
Cửu Ca sờ lên cổ, sờ thấy chất lỏng nhơn nhớt thì mới cảm thấy nhói đau, lưỡi dao quá nhanh, lúc nãy cô còn chưa cảm giác được gì. May mà dây đeo đá thử máu do tổ tiên để lại được làm từ sợi dây có chứa chín phần tơ tằm, dao kiếm bình thường không cắt đứt được nó.
Người kia nhìn cổ của Cửu Ca mà bực bội, anh ta không ngờ sợi dây đó lại khó đứt đến vậy, trong lúc vội vàng đã cắt lên cả cổ đối phương, ấy thế mà vẫn không lấy được món đồ. Ca này thảm rồi, nếu không trốn thoát được thì tội danh ăn trộm sẽ nâng cấp thành cố ý gây thương tích cho người khác, tính chất không giống nhau, thời gian ngồi tù cũng tăng gấp đôi.
Nhìn thấy cổ Cửu Ca chảy máu, mọi người đứng xem đều hoảng sợ, vội vàng đi tìm bác sĩ.
Bàn Tứ Muội tức điên, cô tiến lên phía trước đá cho tên trộm kia một cái: “Tôi ghét nhất là ăn trộm! Sao mấy người xấu xa quá vậy! Còn dám lấy dao làm người khác bị thương, nên bắt hết cho vào tù ngồi bóc lịch luôn đi.”
Bảo vệ nhìn cổ Cửu Ca, lại nhìn mặt kẻ kia, ép hỏi: “Anh là ai? Tại sao tôi chưa nhìn thấy anh bao giờ?”
Người nọ cười gượng: “Tôi vừa tới…” Nói còn chưa xong, tranh thủ lúc Tịch Hòa đang thả lỏng người không kịp bắt mình lại, anh ta liền xông ra ngoài, loạng choạng va vào một đám người rồi bỏ chạy ra ngoài vườn hoa.
Lúc này Hàn Điềm Phương đang đứng xem náo nhiệt cũng bị tên trộm va một cái làm người chao đảo, thiếu chút nữa là té ngã, khiến cô ta tức giận đến mức giậm chân mắng to.
Bảo vệ đang hỏi cũng vội vàng chạy đuổi theo, sau khi nhìn tình huống trước mặt thì lấy ra bộ đàm ra hét lớn: “Có kẻ trộm lẻn vào, giờ đang chạy ra vườn hoa, mặc quần áo nhân viên, mau bắt lấy hắn!”
Tịch Hòa, Bàn Tứ Muội và nhân viên công tác cùng nhau đưa Cửu Ca tới phòng y tế, lưỡi dao của kẻ trộm quá nhanh, tuy vết thương không sâu nhưng lại rất dài, vừa rồi máu chảy đầy ra ngoài, bây giờ chảy còn nhiều hơn.
Hàn Điềm Phương nhìn Cửu Ca bị thương chảy máu, miệng thì mắng tên trộm nhưng trong lòng lại vui mừng muốn chết. Cô ta còn đang nghĩ, sao tên trộm kia không khứa sâu thêm chút nữa, cắt đứt mạch máu luôn thì tốt!
Rất đông bảo vệ vây bắt chặn đường nhưng cuối cùng cũng không thể bắt được kẻ kia.
Đội trưởng đội bảo vệ rất giận dữ, chắc chắn có nội gián giúp đỡ tên trộm này, chứ làm gì có chuyện không thể bắt được hắn được.
Bởi vì hai cửa trước sau của khu nhà và tường bao đều được Hoa Vô Ý gắn thiết bị theo dõi, Đội trưởng Vương kiểm tra tất cả các thiết bị, không phát hiện thấy dấu hiệu bị người ta phá hỏng. Chỉ còn cách báo với công an, nhất định kẻ trộm đó vẫn còn ở trong khu vực thi đấu, chưa chạy thoát ra ngoài.
Đội trưởng Vương muốn lục soát lần lượt từng phòng để tìm kiếm, nhưng vì vấn đề cá nhân của từng người nên tổng giám đốc Từ không dám đồng ý.
Đội trưởng Vương tức giận, ông không tin tên trộm đó có thể trốn ở đây cả đời.
Cổ Cửu Ca bị thương nhưng cô không quay về phòng nghỉ ngơi, thời gian cho vòng thi thứ hai của họ không nhiều lắm, cô phải tranh thủ từng giây từng phút một.
Sau khi tiến hành lấy lời khai với công an để lập án điều tra, Cửu Ca lại tiếp tục công việc của mình.
Hòa Thượng liên lạc với Hoa Vô Ý: “Trên mạng xuất hiện một số tin tức và ảnh chụp bất lợi cho Cửu Ca, còn có một video, tôi đã nhờ Văn Chim Câu xóa đi, nhưng bởi vì hình ảnh mờ và nội dung không rõ ràng, không trực tiếp đề cập đến Cửu Ca, cho nên đến khi chúng ta điều tra ra thì nó đã được lưu truyền trên mạng rồi.”
“Chuyển cho tôi.”
Hoa Vô Ý nói đơn giản, nhưng Hòa Thượng lập tức hiểu được lời của anh, nhanh chóng giao tất cả các tài liệu liên quan qua cho anh.
Công việc sắp hoàn thành, thời gian vừa qua Hoa Vô Ý đã tập trung toàn bộ sức lực để đối phó với Phong gia. Thậm chí anh còn không đi tìm Cửu Ca để hỏi rõ vì sao Phong Ức lại muốn tìm cô.
Hiện giờ anh đã xác định được người cầm quyền lớn nhất của Phong gia là ông nội Phong Ức, một người đã lui về ở ẩn, một ông già cổ quái ham sưu tầm đồ cổ- Phong Phỉ Văn.
Anh cũng tra ra được việc năm đó Tô gia suy tàn có quan hệ rất lớn với ông già này, rất có thể đây chính là hung thủ đứng sau tất cả.
Hiện tại anh đang điều tra nguyên nhân vì sao Phong Phỉ Văn hãm hại Tô gia, liệu ông ta có cấu kết với Hàn gia hay không, anh nghi ngờ người đêm trước xông vào phòng Cửu Ca chính là người do Phong Phỉ Văn và Hàn Điềm Phương sai đến.
Nhìn những file mà Hòa Thượng gửi đến, anh mở đại một cái.
Xem nội dung bên trong, vẻ mặt Hoa Vô Ý đanh lại.
Quả nhiên mấy người này không chừa cho Cửu Ca một con đường sống. Nếu anh không chuyển đến ở đối diện với Cửu Ca, nếu Cửu Ca không ở lại bên anh, thì một cô gái không gia thế, không chỗ dựa phải làm thế nào khi bị hãm hại hết lần này đến lần khác, bị chửi bới, bị cô lập tập thể đây? Chứ đừng nói đến chuyện rửa sạch nỗi oan khôi phục lại thanh danh cho nhà mình.
Cho dù cuối cùng Cửu Ca có thể lật đổ được kẻ thù, thì cái giá cô phải trả sẽ lớn đến mức nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...