Nhưng dù nó lăn lộn như thế nào cũng không thể thoát khỏi màn nước đang bao bọc nó lại. Nhiệt độ của màng nước lúc này cao gấp ngàn lần nhiệt độ đun sôi, chỉ có như thế mới có thể gây ảnh hưởng đến lớp giáp siêu cứng của nó, tuy hơi tiếc là làm hỏng giáp nhưng còn hơn để nó tiếp tục phá hoại tòa nhà đã sắp lung lay đổ nát này.
Thảo Nguyên chống kiếm xuống đất nhìn con Cuốn Chiếu đang tự lăn qua lộn lại. Cô chưa từng giết một con Cuốn Chiếu nào trước đây, sử dụng cách này xem như là cách tốt nhất mà hai người có thể nghĩ đến. Vì đối với lớp giáp siêu cứng của nó thì chí ít cũng phải ngang cấp mới có thể cắt đứt được.
Hiển nhiên có thể nhìn thấy thực lực của cô và Hà còn không bằng con Cuốn Chiếu này.
Con Cuốn Chiếu giãy dụa kêu gào được năm phút thì bắt đầu nấc người run rẩy, thịt trên cơ thể nó bắt đầu bốc khói trắng loang ra từng mảng lớn, sau đó triệt để gục xuống không cử động nữa.
Thảo Nguyên thở phào một hơi, vừa định quay lại xem Ngân Hà thế nào thì đột nhiên dưới chân chấn động mãnh liệt. Cô ngay lập tức tin tưởng trực giác của bản thân dùng hết sức chạy nhanh sang đầu kia sân thượng, trong tích tắc cô vừa rời đi thì một cái bóng to lớn đầy gai nhọn đập thẳng xuống vị trí cô từng đứng.
Thảo Nguyên toát cả mồ hôi hột nhìn con Cuốn Chiếu cả người bốc đầy khói trắng, da thịt nham nhở vì bị nướng chín kia phát điên gào lên một tiếng, sau đấy nhắm thẳng cô mà lao đến.
“Má nó hôm nay đúng là ra đường không xem lịch mà!” Cô vắt chân lên cổ búng người thoát khỏi một cái ôm ấp đầy tình hữu nghị của con sâu nửa chín nửa sống đó, vừa chạy vừa gào thét ỏm tỏi lên.
Ngân Hà đứng phía trên liên tiếp tạo ra những tường nước chắn đường con quái vật, Thảo Nguyên chạy tới chỗ nào cô lập tường ở chỗ đó. Tuy cách này có thể tạm thời ổn định được tình hình nhưng cứ mãi như thế này không phải là cách. Nếu như sức mạnh của hai người kết hợp cũng không thể gây cho con quái vật này một kích trí mạng thì sức riêng của từng người không thể nào ảnh hưởng được tới nó.
Đúng lúc đang không biết xử lý thế nào thì đột nhiên cửa sân thượng mở toang, Mộc Dao từ bên trong ló đầu ra thấy tình cảnh Thảo Nguyên đang nhảy choi choi giữa cái thân hình to mọng của con Cuốn Chiếu thì ngây cả người.
“Còn nhìn cái gì hả! Mau tới đây giúp tôi!” Thảo Nguyên gào lên.
Nghe thế Mộc Dao mới phì cười chạy đến dưới chân Ngân Hà, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Hấp, chiên, nướng gì đều không có tác dụng sao? “
Ngân Hà vừa bận rộn dựng tường nước cho Thảo Nguyên vừa trả lời: “Vừa nãy chúng tôi đã thử rồi, lớp giáp bên ngoài của con sâu này quá dày, nước sôi cũng chỉ có thể luộc chín được phần thịt lộ ra bên dưới bụng mà thôi.”
Mộc Dao nghe thế bỗng nuốt nước miếng một cái, cô vẫn đang đói bụng đây.
“Ê đằng kia! Mau nghĩ cách giúp tôi coi! Cô đứng đờ ra đó làm gì!”Thảo Nguyên vẫn gào thét trong vô vọng.
Con Cuốn Chiếu vì quá đau đớn nên đã dồn hết sức mạnh bắt cho bằng được con người đáng chết dám tấn công nó.
Nó gào lớn, dùng hết sức nâng cái đuôi to sụ của mình lên quất vào người Thảo Nguyên, may mắn là có Ngân Hà bên trên nhìn thấy nên đã kịp dùng nước biến thành một cây cột to chống cho Thảo Nguyên chạy sang chỗ khác.
Mộc Dao thấy tình hình con Cuốn Chiếu đã tới mức sắp bùng nổ, nếu nó bị bức đến mức phải tự sát thì chẳng vui vẻ gì. Kết giới của cô có thể ngăn uy lực bùng phát khi tự bạo của nó lan tràn ra bên ngoài, nhưng những người đứng bên trong kết giới như cô, Ngân Hà hay Thảo Nguyên đều có thể sẽ bị ảnh hưởng rất nặng, có khi chết cũng không chừng.
“Nguyên! Khi nào tôi gọi thì chạy đến chỗ tôi ngay lập tức, nghe rõ không?” Mộc Dao gào lên.
Thảo Nguyên tranh thủ chút thời gian hướng về phía Mộc Dao đáp lại: “Nghe rõ!” Sau đấy lại tiếp tục chạy qua chạy lại liên tục.
Mộc Dao hướng lên trên nói với Ngân Hà: “Bảo vệ cô ấy.” Rồi cúi đầu xuống, chập hai tay lại với nhau theo chiều thẳng đứng, kế tiếp xoay ngang hai bàn tay đang chập lại, từ từ đưa bàn tay phải lên cao, hạ bàn tay trái xuống thấp, giữa hai tay bắt đầu xuất hiện những tia chớp nhỏ màu đỏ.
Những tia chớp này dần dần tụ lại với nhau thành hình một bông hoa sen màu đỏ rực như lửa, những cánh hoa mỏng trong như cánh ve, không đậm màu và to như bông hoa vừa nãy Mộc Dao dùng để thiết lập kết giới.
Bông hoa dựng thẳng trong không trung, sắc đỏ phản quang dưới ánh nắng càng khiến nó trở nên rực rỡ diễm lệ như bảo thạch. Mộc Dao thả hai tay xuống, sau đó nhanh chóng giơ lên hai ngón trỏ và ngón giữa kéo một cánh hoa ra, lại liên tục kéo tiếp một cánh hoa khác, kéo cho đến khi toàn bộ các cánh hoa sen đã rời khỏi nhụy hoa.
Trước mặt Mộc Dao bây giờ là hai vòng tròn được hình thành bởi những cánh hoa đỏ trong suốt, ở tâm vòng tròn là một đài hoa xoay tròn phát ra ánh sáng đỏ tinh khiết. Giữa những cánh hoa xuất hiện những khe nứt đen kéo dài thành những lưỡi kiếm sáng bén đầy nguy hiểm.
“Nguyên!”
Cùng lúc giọng Mộc Dao vang lên thì Thảo Nguyên ngay lập tức xoay người chạy về phía cô, đằng sau lưng là một con Cuốn Chiếu đang giận dữ gào thét lao tới như một cơn lốc.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, gần đến mức như Thảo Nguyên đã có thể chạm tới trung tâm nhị họa rồi thì từ trên không một vòi nước thả xuống cuốn người cô bay lên. Chân của Thảo Nguyên vừa cong lên thì con Cuốn Chiếu ngay lập tức lao tới đập thẳng vào mặt Mộc Dao.
Con sâu to tướng ngoác cái miệng lởm chởm đầy răng nhọn nhào tới như chựt cắn vào mặt Mộc Dao, nhưng chưa kịp cắn được một miếng thịt nào thì trận pháp tròn đột ngột dừng chuyển động. Con Cuốn Chiếu to xác cứ thế theo đà lao thẳng vào giữa trung tâm trận pháp.
Mộc Dao gọi trận pháp này là Máy Cắt Thịt Công Suất Lớn.
Ngân Hà và Thảo Nguyên trợn mắt nhìn con Cuốn Chiếu vừa nãy còn giễu võ giương oai bị cắt thành từng miếng thịt nhỏ rơi lả tả xuống sàn khi cả thân thể to tướng của nó lao xuyên qua trận pháp. Mộc Dao đứng yên giữa những miếng thịt cắt lát và máu tươi văng tung tóe, mắt không chớp lấy một cái, khóe miệng chỉ hơi trề xuống tỏ vẻ ghét bỏ.
“Hà à, nhớ nhắc tớ sau này đừng chọc con mắm này nhé…” Thảo Nguyên thều thào.
Ngân Hà vốn dĩ một bộ chuyện không liên quan mình không cần phản ứng đến, chuyện liên quan mình cũng không cần phản ứng nay lại vô cùng đồng ý gật đầu lia lịa với Thảo Nguyên.
Qủa thật là quá hung tàn mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...