Editor: Dâu Tây
_______
Phòng của Chu Việt là phòng Lâm Ỷ chuyển ra nhường cho cậu ở.
Ngoại trừ phòng ngủ chính thì đây là phòng rộng và đầy đủ tiện nghi nhất.
Trước kia, lúc ba mẹ gửi gắm cậu cho nhà Lâm Ỷ, mặc dù cậu từ chối nhưng mẹ Lâm vẫn nhẫn tâm bảo cô chuyển sang phòng khác, nhường phòng cho Chu Việt.
Tuy nhiên Lâm Ỷ vẫn để khá nhiều đồ ở đây, ví dụ như mấy quyển sách tham khảo trên giá sách, mấy chậu cây nhỏ trên bệ cửa sổ, ga trải giường và chiếc chăn mỏng….
Giường ở phòng này rộng hơn phòng Lâm Ỷ nhiều, kích thước và xúc cảm của tấm chăn vẫn quen thuộc như ngày nào.
Hai người xô đẩy nhau, không lâu sau chăn cũng bị cuốn thành một quả bóng.
Mồ hôi chảy dọc theo làn da ửng hồng kết hợp với mái tóc đen, làm nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Thấy mọi chuyện chưa thể kết thúc, Chu Việt dùng thắt lưng cố định cả chăn lẫn Lâm Ỷ thành hình chữ “Đại” [*] trên giường, điện thoại di động tuột khỏi tay rơi xuống đệm.
[*] Chữ Đại: 大
Lâm Ỷ: “…”
Tư thế này trông không khác gì một con rùa.
Chiếc đèn ngủ duy nhất trong phòng tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Lâm Ỷ nhìn khuôn mặt lạnh nhạt, không rõ cảm xúc, dường như hơi ảm đạm ẩn trong bóng tối của Chu Việt mà không khỏi rùng mình.
“Cậu đi xuống cho tôi.” Lần này đến lượt Lâm Ỷ nói câu này, cô đạp chân vào chăn.
Sau khi cảm nhận được sự thoải mái của nó, cô nghĩ thầm: “Quả nhiên giường và chăn ở đây vẫn là êm ái nhất.”
Chu Việt không quậy phá cùng cô nữa, lật người mở chăn, nằm cạnh Lâm Ỷ.
Cậu cầm điện thoại, bực tức lên tiếng: “Được rồi, không nói thì không nói.”
“Tôi không muốn giám sát cậu, cậu không giống Kim Lộ Lộ, lúc nào cũng có ba mẹ ở bên chăm sóc, chúng ta có khi mười ngày nửa tháng cũng chưa gặp được ba mẹ.”
Chu Việt không thích nói đạo lý, cũng chưa bao giờ nói đạo lý, cậu nghiêng đầu, do dự một lúc nhưng vẫn quyết định nói với Lâm Ỷ: “Cậu là con gái, lại ra ngoài chơi với một nhóm con trai, cậu đừng lườm tôi… Tôi nghe thấy một loạt giọng nam qua điện thoại.
Với cả muộn hơn khó bắt được xe, gần đây mạng xã hội đã đưa rất nhiều tin xấu.”
Chu Việt hiếm khi nói nhiều như vậy, tất nhiên Lâm Ỷ cũng hiểu được ý cậu, cô rụt người vào chăn, ngập ngừng nói: “Tôi quên để ý thời gian…”
Chu Việt kéo chăn khỏi người Lâm Ỷ, đá vào bắp chân cô, “Lần sau đừng tái phạm nữa, ngủ đi.”
Lâm Ỷ dụi mắt, “Đêm nay cậu ngủ ở phòng tôi nhé, tôi muốn chơi game.”
Thi thoảng hai người sẽ đổi phòng ngủ, chính xác hơn là Lâm Ỷ chiếm phòng của Chu Việt để chơi game, vì vậy cậu buộc phải qua đêm ở phòng cô.
Lâm Ỷ vẫn có gì đó lưu luyến, không nỡ rời xa căn phòng này.
Chu Việt đồng ý, điều kiện là Lâm Ỷ không được dùng tài khoản game của cậu.
Lâm Ỷ vô cùng đau đớn: “Nhất trí.”
Cuối cùng Lâm Ỷ chỉ có thể vào tài khoản game đã lâu chưa đăng nhập của mình.
Trước tiên cần thực hiện một số bước xác minh, sau hơn nửa tiếng mày mò, dự định chơi game của cô cũng bị dập tắt.
Cô tắt máy tính rồi ngả người lên giường Chu Việt, trong bóng tối đen kịt, hồi hộp mong chờ đại hội thể thao diễn ra.
****
Đêm trước đại hội thể thao, Chu Việt ngủ không ngon giấc, chỉ cần nghĩ đến chạy 5000m là đầu cậu lại đau như búa bổ.
Không có một ai tự nguyện tham gia chạy 5000m, vì vậy nhà trường yêu cầu mỗi lớp bắt buộc phải cử ra ít nhất một thành viên, chỉ cần hoàn tất phần thi là sẽ nhận được huy chương.
Mỗi tội gần như không có người nào cam lòng chịu khổ, trong lớp cũng chỉ có mình Chu Việt chạy được 5000m.
Giáo viên chủ nhiệm khổ sở nài nỉ, lớp phó thể thao ngày nào cũng mua đồ ăn cho cậu, Chu Việt vừa mất tập trung đã bị ghi tên vào danh sách.
Nếu cậu không làm được, cả lớp sẽ bị mất mặt.
Đổng Hạo Thâm hỏi kĩ: “Chu Việt, chiều nay cậu chạy 5000m à?”
Chu Việt uống hai ngụm nước lạnh rồi mới trả lời: “Ừ”
Họ cùng nhau đi về phía sân thi đấu, Đổng Hạo Thâm nói muốn xem nhảy xa.
Đúng lúc đó, mấy bạn nữ trong lớp đi ngang qua chào hỏi họ, Chu Việt lịch sự gật đầu.
“Các cậu muốn xem phần thi nào?”
Đồng Hạo Thâm chỉ vào hố cát phía xa: “Xem nhảy xa.”
Mấy nữ sinh vừa đi từ chỗ nhảy xa tới, cứ tưởng họ muốn đến xem các bạn nam, “Bây giờ các bạn nữ đang nhảy, nam nhảy xong rồi, Nghiêm Húc Húc về thứ ba.”
Nghiêm Húc Húc cũng bị lớp phó thể thao cưỡng ép tham gia, không ngờ thành tích thi đấu khá tốt.
Đổng Hạo Thâm thở dài ngưỡng mộ sâu sắc: “Húc Húc lớp mình giỏi quá!”
“Đúng vậy, Chu Việt, chiều nay cậu thi chạy 5000m hả? Bọn mình sẽ tới cổ vũ cho cậu.”
Chu Việt không nói gì thêm, hờ hững đáp lại: “Cảm ơn”
Hai người không muốn nói chuyện phiếm với mấy bạn nữ, chào hỏi xong bèn tới hố cát, Đổng Hạo Thâm có vẻ sốt ruột muốn xem gì đó.
Lúc này Chu Việt mới nhận ra có điều không đúng, quay đầu hỏi Đổng Hạo Thâm: “Cậu muốn đến xem các bạn nữ nhảy xa?”
Đổng Hạo Thâm cười nhăn nhở: “Ừ, vừa rồi Húc Húc gửi ảnh, gọi bọn mình tới thưởng thức mấy đôi chân đẹp.”
Phần thi nhảy xa dành cho nam của Nghiêm Húc Húc không đến, hóa ra là muốn xem các bạn nữ nhảy.
Do tham gia thi nhảy xa nên đa phần các bạn nữ đều mặc quần đùi, đây chắc chắn là thời cơ thích hợp nhất để ngắm nhìn mấy đôi chân đẹp.
Cậu quan sát một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy một dáng người xinh xắn, chân vừa gầy vừa trắng nõn, mịn màng.
Nghiêm Húc Húc tuân thủ quy tắc có cái đẹp phải chia sẻ, tiện tay chụp cho họ xem.
[Các anh em, ngoài hố cát có đùi đẹp, mau đến đây đi!”
[Cái chân này, chẹp chẹp, tuyệt!]
[Hôm nay không khác gì ngày hội ca múa biểu diễn nghệ thuật.]
[Đi cả giày thể thao, cảm giác rất chuyên nghiệp.]
Con gái thích buôn chuyện, con trai cũng thích buôn chuyện ở một mức độ nào đó.
Nhóm người bên trong ríu rít bàn luận, có người nhận ra đó là Trần Văn Thiến – thành viên của lớp A8.
Chu Việt không có hứng thú với việc này, cậu xóa tin nhắn nhóm rồi kick vào Wechat của Lâm Ỷ, báo cho đối phương biết chiều mình thi chạy 5000m.
Bên kia trả lời rất nhanh, cũng rất thẳng thắn.
[Giỏi lắm, cố lên.]
Một cơn gió mát thổi ngang mặt, mang theo vài hạt cát tròn, Lâm Ỷ không chịu được, híp mắt ho khan.
Cô chân thành đề nghị Kim Lộ Lộ và Ngô An Tập: “Hay là bọn mình đổi chỗ đi.”
Nhưng cả hai người họ đều lắc đầu: “Bên đó không nhìn thấy được.”
Lâm Ỷ đành nói: “Vậy mình sang bên kia trước.”
Ngô An Tập được giáo viên chủ nhiệm cử đến cổ vũ cho các thành viên của lớp A8, Kim Lộ Lộ lấy việc hành hiệp trượng nghĩa làm tôn chỉ, còn Lâm Ỷ thì vì buồn chán nên mới đi theo Kim Lộ Lộ.
Đến nơi, Lâm Ỷ nhận ra ở đây toàn học sinh lớp A8 đã từng gặp qua trong buổi liên hoan, cô chào hỏi họ, tập trung nhìn kĩ, hóa ra tất cả đều tới cổ vũ cho Trần Văn Thiến.
Quả nhiên người đẹp lúc nào cũng được chào đón.
Lâm Ỷ nhìn tin nhắn Chu Việt gửi, nhẫn tâm trả lời:
[Tinh thần của tôi sẽ đồng hành cùng cậu.]
Lâm Ỷ đổi hướng, chuyển sang đứng cạnh hố cát, bên này có nhiều người hơn, phần lớn đều đến vì hâm mộ Trần Văn Thiến.
Cô đứng sau đám đông, miễn cưỡng nhìn qua khe hở.
Tiếng la hét vang lên, chắc hẳn trước mắt vừa có một vận động viên xuất sắc, Lâm Ỷ kiễng chân nhìn, quả nhiên vẫn là Trần Văn Thiến.
Cô ấy phủi cát bám ở đầu gối, hai chân thon dài tinh tế, Lâm Ỷ vô cùng ngưỡng mộ.
Trần Văn Thiến đi từ hố cát ra ngoài đột nhiên sửng sốt, mọi người nhìn theo thì thấy Chu Việt và Đổng Hạo Thâm.
Trên đời này hiếm có cô gái nào là không thích trai đẹp, nói là không thích, nhưng mắt lại vô thức nhìn sang.
Lâm Ỷ tinh ý nhận ra rất nhiều cô gái đã chuyển ánh mắt từ hố cát sang hai người vừa đến.
Lâm Ỷ lùi về sau vài bước và di chuyển tới bóng cây, đoàn người liên tục chen chúc.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đến đây, cô là người sợ nóng, nhiệt độ này làm người và đầu tóc cô ướt sũng.
Hô hấp của cô tỏa ra hơi nóng, lá cây tươi tốt che hết ánh nắng, chỉ có vài tia len lỏi qua khe hở chiếu vào người Lâm Ỷ.
Cô khó chịu tháo kính xuống, lau qua mồ hôi trên mặt rồi dùng vạt áo lau mắt kính.
“Này, Lâm Ỷ.”
Một giọng nam truyền tới, Lâm Ỷ đeo kính lên, nhìn kĩ mới nhận ra đó là bạn nam đã giải vây cho cô ở Karaoke.
“À, xin chào, ừ….” Lâm Ỷ lúng túng nhận ra mình không biết tên đối phương.
“Kỷ Lý Khoa.” Cậu ta giới thiệu.
“Chào cậu.” Cái tên này nghe hơi quen tai, có thể cô đã nghe giáo viên chủ nhiệm hoặc bạn cùng lớp nhắc tới.
Có điều Lâm Ỷ không quá thân quen nên cũng không biết phải nói gì tiếp.
Kỷ Lý Khoa tỏ vẻ thoải mái, chủ động tìm chủ đề: “Lớp A7 cũng có bạn thi nhảy xa hả, mình thấy các cậu đều đến xem.” Cậu ta vừa gặp Kim Lộ Lộ và vài người khác.
Lâm Ỷ giải thích: “Không có, giáo viên chủ nhiệm bảo bọn tôi đến cổ vũ cho lớp cậu.”
Kỷ Lý Khoa bỗng hiểu ra: “Hóa ra là vậy, hình như đều đến cổ vũ cho Trần Văn Thiến.”
Lâm Ỷ tán thành: “Đây chính là đãi ngộ dành cho người đẹp.”
Kỷ Lý Khoa nói tương đối nhiều, Lâm Ỷ nói thêm hai ba câu, sau đó nghe thấy có người gọi tên cô.
“Lâm Ỷ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...