Edit: Chu
Mưa gió triền miên.
Tiếng mưa rơi tích tắc như một bài thơ mộng ảo, lá rụng về cội, thanh bình yên ả.
Tháng 11 An thành, nói mưa là mưa.
Đường Dữu đứng ở dưới khu dạy học, cô không mang theo ô, còn Trình Chi thì ngược lại, trong cặp cô nàng lúc nào chuẩn bị sẵn một chiếc ô, nhưng hôm nay cô này bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi.
Nhóm học sinh lục tục mà rời đi, sân trường rất nhanh đã trở nên yên tĩnh.
Cô nhìn bầu trời tối đen mù mịt, trận mưa này chắc chắn sẽ không tạnh trông lát.
Hơi thở lành lạnh, tràn ngập ở trong không khí.
Bỗng dưng, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu vai cô, đánh vỡ bầu không khí.
Đường Dữu hoảng sợ, quay đầu thì nhìn thấy Bùi Viễn.
“Sao không mở ô trở về đi?” Bùi Viễn thắc mắc mà nhìn cô.
“Vậy anh đoán xem tại sao em lại không mở ô?” Đường Dữu hỏi lại.
“Chẳng lẽ là em muốn cùng anh che chung một chiếc ô?” Bùi Viễn cúi thấp người xuống, tiếng mưa rơi che giấu tiếng tim đang đập badababum của Đường Dữu.
“Vậy anh đành thoả mãn em thôi.” Anh đem chiếc ô màu đen trong tay bung ra, ôm lấy Đường Dữu.
Thân thể Đường Dữu run lên, bọn họ đứng rất gần nhau, dường như cô có thể nghe được tiếng đập của tim anh.
Mùi hương trên người Bùi Viễn một lần xông vào mũi cô.
Lại là hương bưởi.
“Là do em không mang theo ô, em có thể tự đi về.” Đường Dữu nói xong liền muốn đẩy anh ra.
Ai ngờ Bùi Viễn không những không muốn buông cô ra mà còn ôm chặt cả người cô vào lòng.
“Làm vậy sao được, lỡ như em sinh bệnh thì sao.” Bùi Viễn quay đầu, đem ô nghiêng về phía cô, “Em mà sinh bệnh thì anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Đường Dữu không nói chuyện, nhưng lại thấy được lúc anh nghiêng ô về phía mình, còn bả vai của anh thì đã bị mưa to làm cho ướt đẫm.
Đôi mắt của cô run rẩy một chút.
Bọn họ đi trong mưa, đi trong bầu không khí ái muội.
Vào những ngày mưa thế này, trên đường có rất nhiều người đi bộ phải dừng lại bước chân, giống như cơn mưa này đến rất đúng lúc, đem thế giới rửa sạch đến mức trong lành, làm cho thế giới này rực rỡ hẳn lên.
Đường Dữu thấy một cặp tình nhân vứt bỏ chiếc ô, đứng hôn trong mưa, có lẽ trong mắt mọi người, hai người họ chỉ là một cặp đôi cùng nhau đứng hôn trong cơn mưa, nhưng trong mắt của hai người đó, có lẽ là họ cảm thấy mình đang chìm sâu vào tình ái.
“Bùi Viễn, anh có từng che chung một chiếc ô với người con gái nào khác không?” Đường Dữu nói không hề báo trước mà nói một câu.
Bùi Viễn trả lời không chút do dự: “Có.”
Trong lòng Đường Dữu phịch một tiếng, trái tim dường như ngừng đập trong một giây.
“Là mẹ anh đấy.” Bùi Viễn bổ sung, “Lần trước anh cùng mẹ đi chợ mua đồ ăn thì đột nhiên mưa xuống, mẹ không cho anh xách túi đồ ăn nên anh nhận lấy việc cầm ô.”
“Bùi Viễn, trong lòng anh đã có ai chưa?”
Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, che mất nửa câu sau của cô.
“Em vừa mới nói gì?” Bùi Viễn hỏi lại.
Đường Dữu mím môi, không dám hỏi lại lần thứ hai, vì cô không chắc rằng tình cảm anh dành cho mình có giống như lời mà Trình Chi đã từng nói hay không.
Người trong cuộc u mê, nhưng người đứng ngoài có thể nhìn rõ.
Cô tiếp thêm dũng khí cho mình, muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề nan giải trong lòng.
Cô lại hỏi một lần nữa:
“Bùi Viễn, anh có thích ai chưa?”
Bùi Viễn ngừng lại, không khí xung quanh anh lúc này dường như yên lặng, trừ tiếng mưa ra thì không còn nghe thấy một tạp âm nào khác.
Anh không biết Đường Dữu hỏi câu này là có ý gì, là vì thích anh sao? Là muốn nói cho anh biết sao? Hay chỉ do tò mò? Kia vì cái gì muốn ở như vậy tình huống tới hỏi hắn?
Bùi Viễn chần chờ thật lâu.
Trừ bỏ tiếng mưa rơi, lúc này bọn họ chỉ có thể nghe thấy được tiếng hít thở của đối phương, và cảm nhận được hơi thở đang giao nhau của hai người.
“Bùi Viễn, người anh thích là ai?” Đường Dữu thật sự là không nhịn được, lại hỏi thêm một lần.
“Em.”
Giọng nói của Bùi Viễn rất bình tĩnh, cảm giác không giống với một người đang thổ lộ tình cảm tí nào.
“Đoán thử xem.”
Trong lòng Đường Dữu vừa mới tung tăng nhảy nhót chưa được bao lâu thì đã bình tĩnh trở lại.
Nhảy nhót là bởi vì vừa mới nghe được một chữ kia, trở lại bình tĩnh là bởi vì ba chữ phía sau.
Bùi Viễn quá giảo hoạt, dễ dàng khơi dậy suy nghĩ trong đầu người khác.
“Đoán không ra ư?” Bùi Viễn cười hì hì, làm ra dáng vẻ vô tội.
“Bùi Viễn.”
“Ừm?”
Đường Dữu nghiến răng nghiến lợi: “Anh giỡn mặt với em đấy à.”
Bùi Viễn nhướng mày: “Là do em muốn hỏi, chứ đâu phải là anh muốn nói đúng không? Anh chỉ ngắt hai câu hơi lâu một tí thôi mà, em sẽ không trách anh chứ?”
“……”
Hiện tại cô thật sự rất muốn tát cho anh một cái.
“Xem như anh lợi hại.” Cô cắn răng nói.
Lúc này một chiếc xe bất ngờ chạy như bay ngang qua hai người, làm cho nước bắn lên tung toé.
Bánh xe đè lên vũng nước đọng ven đường, lưu lại một cái ấn ký khá nông.
“Kẽo kẹt!” Lốp xe cọ xát mặt đường phát ra tiếng vang bén nhọn chói tai.
Chiếc xe lướt qua mặt nước tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trong mưa.
Đường Dữu bị tình huống đầy nguy hiểm này doạ sợ đến mức thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Cũng may là người bên cạnh kịp thời ôm lấy cô.
Bùi Viễn nhẹ nhàng vỗ về Đường Dữu, ôn nhu dỗ dành cô: “Không sao, không có việc gì, em đừng sợ.”
Đường Dữu lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh, vỗ vỗ bộ ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhìn sườn mặt Bùi Viễn, trong lòng thầm than, làn da của anh như một quả trứng gà luộc chín đã được lột vỏ, vô cùng mịn màng.
Trên người hắn tản ra hương thơm, là mùi quả bưởi tươi mát.
“Sao anh lại không né?”
“Bởi vì anh phải bảo vệ em.”
Đường Dữu ngước mắt nhìn lên, phát hiện chủ nhân của chiếc xe kia thò đầu ra từ cửa sổ.
“Hai người bạn trẻ, không có việc gì chứ?” Chủ xe quan tâm mà dò hỏi.
“Không có việc gì.” Hai người trăm miệng một lời.
“Vậy là tốt rồi, mưa đang dần nặng hột, hai đứa cẩn thận một chút.”
Bùi Viễn nhìn theo hướng người đó rời đi, sau đó mới kéo Đường Dữu đi.
Mưa vẫn còn chưa ngừng, quần áo hai người đều bị nước tạt ướt.
Đường Dữu vừa đi vừa oán giận nói: “Thôi xong rồi, chỗ nào trên người cũng đều ướt hết.”
“Có thể làm sao bây giờ? Đợi về mà giặt sạch nó thôi.”
*
Đường Dữu về đến nhà tắm rửa một cái, sau đó chuẩn bị đi ra cửa đổ rác.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Bùi Viễn, cả người của anh ướt đẫm đang đứng tựa cạnh cửa.
“Sao anh còn chưa về nha?” Đường Dữu thắc mắc hỏi.
“Bố mẹ anh đi ra ngoài nhưng không để lại chìa khoá mở cửa.” Bùi Viễn ngẩng đầu nhìn nhìn trời, “Phải làm sao đây, anh không có chỗ để đi rồi.”
“……” Đường Dữu mắt trợn trắng, “Anh vào nhà đi, đừng để bản thân bị cảm lạnh.”
“Có thể chứ? Chú dì ở nhà sao?”
“Không có, nhưng thường ngày chẳng phải anh cũng hay tới nhà em sao?”
Đường Dữu đem bọc rác vứt bỏ, sau đó trở lại trong nhà.
“Anh lên lầu tắm nước nóng đi, trên đó có sẵn khăn lông cùng quần áo dùng một lần.”
“Ừm, được.”
Trong lòng Đường Dữu rất khẩn trương, làm thế nào để dụ được anh nói thật đây nhỉ
*
Sau khi Bùi Viễn tắm rửa xong, anh đến ngồi ở sofa cùng Đường Dữu.
“Bùi Viễn, có phải anh thích em hay không?”
“Sao em lại hỏi như vậy?”
Bùi Viễn đương nhiên là thích cô rồi, từ lần đầu gặp nhau đã thích.
“Anh đối xử với em bằng nhiều hành động khác nhau như vậy chẳng lẽ không vì thích em sao?”
“Khi còn nhỏ, bởi vì em thích ăn bánh kem chocolate bánh kem, còn anh thì lại ăn rất ít, dù rõ ràng là anh cũng rất thích món này.
Có phải vì em thích ăn nên anh mới nhường cho em nhiều hơn không?”
“Vào mùa đông anh đều rót nước ấm cho em, luôn tìm cách để gọi em vào nhà, nói cái gì mà trong nhà ấm áp hơn bên ngoài.
Thật ra là anh sợ em bị cảm lạnh đúng không?”
“Thời điểm mà em sinh bệnh, anh luôn cẩn thận mà chăm soc cho em.
Có phải là vì lo lắng cho em hay không?”
“Tại sao trên người của anh luôn có mùi bưởi? Từ lúc học tiết thể dục đầu tiên sau khai giảng em đã ngửi được, trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ.
Còn nữa, tại sao số áo bóng rổ của anh lại là 18?”
“Những việc này có phải đều là vì em hay không?”
Đường Dữu cẩn thận nhớ lại mười mấy năm ở cạnh nhau của họ, lục tìm ra những dấu vết vẫn đọng lại.
Cô nghĩ nghĩ rồi muốn nói thêm.
Nhưng Bùi Viễn đột nhiên dùng tay che miệng cô lại, dựa trán của mình lên trán của cô, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt cô.
“Anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Không xong rồi, không giấu được nữa rồi.” Bùi Viễn như một đứa trẻ lén ăn vụng quà vặt.
“Em thông minh thật đấy, khiến cho anh không biết phải làm sao.” Bùi Viễn dời ánh mắt lên trên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Dữu.
Trong ánh mắt của anh tràn ngập tình yêu.
Anh nhịn không nổi nữa, không muốn tiếp tục giấu đi tình cảm mà anh dành cho cô.
“Anh thích em.”
Anh không giấu nữa.
Thật lòng nói ra những lời mà đã giấu sâu trong lòng suốt mười ba năm nay.
“Anh thật sự rất thích em”
Đường Dữu gỡ tay anh ra, sau đó làm ra vẻ mặt bất lực rồi nâng khuôn mặt anh lên.
“Phải làm sao đây, dường như em cũng có chút thích rồi này.” Ngữ khí của cô không khác gì đang làm nũng với người mình thích.
“Không biết vì sao nhưng mỗi lần nhìn anh, em đều cảm thấy trong mắt của anh luôn có một mùa xuân.”
“Đôi mắt của anh tựa hồ muốn nói cho em biết rằng mùa xuân vẫn còn rất dài, cảnh xuân trong mắt dường như còn có một dòng suối, nó khiến cho lòng em gợn lên từng cơn sóng.”
Chúng ta thường cảm thấy thích một người thì nên nhìn vào đôi mắt của người đó, bởi vì đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn.
Chúng ta nhìn đôi mắt của đối phương, sẽ nhìn thấy được thế giới nội tâm của họ, sẽ nhìn ra được người mà họ thích rốt cuộc là ai.
Nhưng đôi khi nhìn vào đôi mắt của người đó, bạn sẽ thấy được rằng, trong mắt họ chỉ chứa duy nhất một người là bạn mà thôi.
“Quả bưởi, em biết trong mắt anh, em là như thế nào không?” Bùi Viễn đặt tay mình lên trên tay cô.
“Như thế nào?”
“Mỗi lần trông thấy cảnh sắc mùa xuân, anh đều cảm thấy khi đó hẳn là đang có em bên cạnh, vì em là mùa xuân tươi đẹp nhất đối với anh.
Nhưng anh lại cảm thấy mình đã sai rồi.
“
“So với vẻ đẹp của mùa xuân, anh nghĩ rằng em còn đẹp hơn thế nữa.”
“Em là mùa xuân duy nhất trong mắt anh.”
Ánh trăng cuối cùng xuất hiện là vào lúc gặp được bình mình.
Mùa xuân cuối cùng xuất hiện là vào lúc gặp được em.
HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...