Hành động không rõ ràng chỉ diễn ra trong chốc lát, vẻn vẹn trong nháy mắt, Giang Tự thu tay về, hờ hững nói: "Tóc cô rối tung rồi."
Diệp Tích Ngôn bối rối không biết phải làm sao, miệng mấp máy, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, lên xuống không được, cuối cùng chỉ "Ò" một chữ.
Giang Tự vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất việc cô vừa làm không có gì quan trọng, rất là bình thường.
Người giúp trông xe đã tới, Diệp Tích Ngôn nhanh chóng bình tĩnh lại, thông báo một tiếng cho đối phương, biểu thị lòng biết ơn và muốn lấy xe, sau khi đội mũ bảo hiểm, cột chắc đồ đạc rồi lên xe.
Người trông xe thật khách khí, còn cùng các cô tán gẫu một lúc.
Chuyến đi này có quá nhiều thứ phải mua, rượu có hai túi nhỏ, một túi thịt to, các loại rau và đồ ăn nhẹ, thượng vàng hạ cám đủ thứ, đồ ăn được buộc và treo trước sau xe, chỗ trống cho hai người không nhiều, nhất định phải chen chúc mới có thể ngồi.
Giang Tự không cách nào giữ khoảng cách như lúc đến, vừa lên xe liền phải dựa vào lưng Diệp Tích Ngôn, kề cận bên cô ấy.
Cô tiến tới ôm lấy eo Diệp Tích Ngôn, không sờ loạn gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, dùng một tay, một cái tay khác không nhúc nhích.
Diệp Tích Ngôn cúi đầu nhìn cánh tay quấn quanh eo mình, sau đó khởi động xe, không đến một phút đã lái xe ra khỏi thị trấn, rẽ vào đường núi.
Đường về vẫn là con đường lúc đầu, có điều về lâu hơn lúc đi, mất gần hai mươi phút đi xe máy mới đến thôn Miêu, tốc độ cực kỳ chậm.
Lúc đến nhà sàn vừa vặn đến lúc ăn trưa, Thiệu Vân Phong và những người khác vừa đi làm bên ngoài về, thấy hai cô đến thì liền đến phụ một tay.
Người hướng dẫn viên trẻ cũng có mặt ở đó, được mời tới ăn cơm.
Lúc trước siêu thị rượu xảy ra xung đột không lớn không nhỏ nhưng trên bàn cơm Diệp Tích Ngôn vẫn kể lại chuyện đó cho mọi người, kể lại một cách trung thực.
Cô cùng Giang Tự ngược lại không cảm thấy sợ hãi gì, nhưng Thiệu Vân Phong lại sợ hết hồn, người hướng dẫn trẻ cũng giật mình không thôi, những người khác chưa bao giờ trải qua vụ này nên nhất thời cũng sửng sốt.
Người hướng dẫn trẻ nói với mọi người rằng núi Đại Khâu có lãnh thổ rộng lớn, làng của người Miêu và thị trấn chỉ là một phần trong đó, còn có rất nhiều địa điểm tương tự khác, một số vấn đề phức tạp hơn nhiều so với mọi người nhận biết.
Cách đây vài năm, những sự việc như thế này đã xảy ra thường xuyên, thời điểm đó phát triển du lịch còn khó khăn, chính quyền dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được hiện trạng, sau đó đành phải thực hiện các biện pháp cứng rắn, thực hiện hàng loạt biện pháp, tình hình hỗn loạn mới dịu xuống.
Hai năm qua, tình hình ở núi Đại Khâu so với trước đây đã tốt hơn nhiều, đại đa số cư dân cũng thích ứng với sự phát triển mà sinh sống, tư tưởng mọi người cởi mở hơn, chuyện như vậy rất ít phát sinh nữa.
Bây giờ loại dấu hiệu này tro tàn lại cháy, người dẫn đường cảm thấy có chút áy náy, dù sao những gì xảy ra trong thị trấn đều tượng trưng cho hình ảnh của hình tượng của làng Miêu tộc.
Người hướng dẫn cho biết sau này sẽ đề cập việc này với trưởng thôn, trưởng thôn sẽ báo cáo cấp trên để họ ra tay xử lý.
Lừa đảo, vơ vét uôn là điều cấm kỵ trong quá trình phát triển du lịch, tác động tiêu cực mà chúng mang lại là quá nghiêm trọng.
Trước mặt hướng dẫn viên, Thiệu Vân Phong không nói gì, chờ cơm nước xong, anh ta liền gọi mọi người trong đội về phòng mình mở cuộc họp ngắn lâm thời, đồng thời liên tục cảnh báo mọi người phải đặt an toàn lên hàng đầu, sau này nếu ai lại va vào chuyện như vậy, ngàn vạn không thể kích động, hoặc là gọi điện thoại cho trong đội để được hỗ trợ, hoặc là nhờ người hướng dẫn thương lượng xử lý.
An toàn cá nhân khi ra ngoài là trên hết, sợ nhất gặp phải chuyện gì bất ngờ không rõ nguyên nhân, nếu thật xảy ra chuyện thì rất khó giải quyết.
Khoảng ba giờ chiều, trưởng thôn đã tới một lần, còn mang theo một cán bộ có liên quan đến hỏi thăm tình hình cụ thể.
Diệp Tích Ngôn lại giải thích đầu đuôi câu chuyện một lần, báo cho họ về chiều cao và ngoại hình của người đàn ông kia.
Cuối cùng, sự việc được giải quyết, cán bộ dẫn đồng chí công an từ đồn công an đến siêu thị rượu để tra camera, đáng tiếc lục soát cả thị trấn cũng không tìm thấy người đàn ông đó.
Mấy tên lừa đảo này chạy trốn nhanh, như con chuột vậy, mỗi ngày đào một lỗ, sau khi lừa được xong lại chuyển đi nơi khác.
Diệp Tích Ngôn đối với chuyện này không mấy để ý, thậm chí còn không có coi là chuyện to tát, lúc cô ở nước ngoài thi đấu còn gặp nhiều phiền toái hơn, so với cái này còn khó chịu hơn nhiều, đối với chuyện này cô cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Khi mặt trời lặn, cô đi ra ngoài để giúp mấy người blogger du lịch phát sóng trực tiếp, cô không xuất hiện trước ống kính mà đến đỡ phụ một tay thôi.
Tiệc BBQ mãi đến tối mới bắt đầu, mọi người phân công công việc, Hà Anh Chính cùng bọn tiểu Trần phụ trách bày biện chén đĩa, mấy người nam đang xiên thịt, Giang Tự cùng Thiệu Vân Phong ở một bên nhóm lửa.
Về phần Diệp Tích Ngôn, cô đang một mình rót rượu tại bàn, pha chế đồ uống, dự định làm một ít hương vị mới cho mọi người trong đội nếm thử.
Người này skill trông cũng rất gì và này nọ, rất ra dáng, rượu được pha chế ra nhìn rất đẹp, mùi vị cũng thật không tệ.
Diệp Tích Ngôn ở siêu thị rượu mua một chai rượu whisky trị giá bảy, tám ngàn tệ, tự bỏ tiền túi ra trả, tự thanh toán hóa đơn mà không yêu cầu Thiệu Vân Phong rả lại.
Cô mở chai rượu, một chữ cũng không nhắc đến giá bình Whisky, chỉ coi nó như một thức uống bình dân, rất hào phóng cực kỳ.
Giang Tự dưới sự khuyến khích của La Như Kỳ uống mấy ly, nồng độ cồn cũng không thấp.
Khi công việc gần xong, một nhóm người tụ tập quanh bếp nướng trò chuyện, vừa uống rượu vừa hưởng gió đêm.
Dến lúc sau, một người đàn ông cho rằng ngồi một chỗ như vây quá nhàm chán, đề nghị chơi game gì đó cho vui.
Vì trưởng thôn và người hướng dẫn vẫn còn ở đó, mọi người cũng không thể buông thả bừa bãi như tối hôm trước mà vẫn phải có phần chừng mực và quy củ.
Có người gợi ý chơi như thế này, thay phiên nói điều gì đó về việc mình đã làm hoặc có quan hệ tới bản thân.
Có người trải nghiệm tương tự thì thôi, ai không có thì uống một ly hoặc ăn một xiên thịt.
Trò chơi này các chơi cũng tốt, vừa có thể ăn ăn uống uống vừa có thể giải trí, xúc tiến sự giao tiếp và hiểu biết nhau giữa các thành viên trong nhóm.
Thiệu Vân Phong lập tức ủng hộ, cười nói: "Rất tốt, rất tốt, rất thích hợp!"
Các thành viên khác trong nhóm không phản đối, không nghĩ ra trò nào thú vị hơn.
Trò chơi bắt đầu, Thiệu Vân Phong chơi trước.
Anh ta thẳng thắn thoải mái, nói thẳng: "Tôi đã leo lên đỉnh Everest".
Các blogger du lịch buồn cười, vừa uống rượu vừa nói anh ta là đang khoe khoang.
Diệp Tích Ngôn cũng uống rượu, cô đã leo lên những ngọn núi khác, nhưng chưa leo đỉnh Everest.
Giang Tự không uống.
Thật thâm tàng bất lộ, hoàn toàn không nhìn ra được.
Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy bất ngờ, cho rằng cô trông giống loại người không bước chân ra khỏi cửa, La Như Kỳ càng kinh ngạc hơn, không biết phó viện trưởng của mình lợi hại như vậy.
Một số người nhiều chuyện, liên tục ý đồ xấu hỏi cô ấy đã leo đỉnh Everest khi nào, đi cùng ai.
Giang Tự cũng không che giấu, nói thẳng: "Hai mươi tuổi, cùng bạn bè leo thôi".
Thiệu Vân Phong giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh!"
Người tiếp theo lên tiếng là tiểu Trần, cô gái này là người quy củ, nói: "Tôi đã đến Bắc Kinh rồi".
Chỉ có trưởng thôn uống rượu.
Người tiếp theo là Hà Anh Chính, anh ta suy nghĩ một lát, nói theo cách tương tự: "Tôi đã đến Paris, Pháp."
Ngoại trừ Diệp Tích Ngôn cùng Giang Tự, những người khác đều uống rượu.
Blogger du lịch cho biết: "Tôi đã kết hôn".
Phần lớn đều uống rượu.
.................
"Tôi đã đến sòng bạc Macao".
Diệp Tích Ngôn không uống, những người còn lại đều uống.
"Lúc tôi còn học đại học đã đi làm tình nguyện viên tại một trường top, không chỉ đi một lần".
Giang Tự không uống, những người khác toàn bộ đều phải uống.
.............
"Tôi có người tôi thích rồi!"
Có lẽ là uống nhiều rồi, một anh chàng đột nhiên lớn tiếng nói.
Toàn trường im lặng một lúc rồi bắt đầu la ó ồn ào.
Thiệu Vân Phong lúc say cũng sẽ không thành thật như vậy, không để ý đến việc trưởng thôn tuổi tác lớn còn có mặt ở đó, thân thể và cánh tay lắc lư như con khỉ, trong miệng "hô hô hô hô", nháy mắt chế nhạo anh chàng.
Đến lúc uống rượu, hầu hết mọi người đều không nâng ly lên, dù sao trong đội phần lớn đều là người đã lập gia đình hoặc đã có đối tượng.
Diệp Tích Ngôn tự giác mình không có đối tượng, liền trực tiếp uống rượu.
La Như Kỳ nửa do dự nửa xoắn xuýt cầm lấy một xiên thịt nướng, hai ba người khác cũng do dự.
Diệp Tích Ngôn không dấu vết liếc mắt nhìn Giang Tự đối diện, người kia cũng giống mình, đang cầm một ly bia trên tay.
Vòng này chỉ có hai người uống rượu và ba người ăn thịt nướng.
Người ăn thịt không phải La Như Kỳ mà là hai nam một nữ.
Uống rượu nhưng là Diệp Tích Ngôn cùng Giang Tự, tửu lượng hai cô không phải rất tốt nhưng còn có thể uống được.
Có lẽ bởi vì đàn ông và phụ nữ luôn có sức hấp dẫn tự nhiên trong lúc nói chuyện, nên họ cứ quay đi quay lại chủ đề này.
Một người đàn ông nói: "Tôi hiện đang độc thân".
Hà Anh Chính bọn họ ý tứ sâu xa chế nhạo hắn, dài giọng chọc ghẹo.
Diệp Tích Ngôn không uống rượu, Giang Tự cũng không uống.
Có người tự nhủ: "Tôi chưa từng yêu".
Diệp Tích Ngôn vẫn không uống rượu.
Về phần Giang Tự, chiếc ly trước mặt cô đã thấy đáy.
...................
Bầu trời đêm nay đầy sao nhưng lại không có trăng.
Lúc tan cuộc đã là rạng sáng, ai uống quá nhiều sẽ được dìu lên lầu, ai còn có thể trụ được thì ở lại dọn dẹp.
Diệp Tích Ngôn không có đi lên giúp đỡ dọn dẹp, mà là đi đến sau một rặng tre cách đó không xa hút thuốc, đón gió cho tỉnh táo.
Rặng tre này cao lớn, lá rậm rạp, tạo thành một một bức tường, ngăn cách tiếng ồn phía sau.
Cô cắn điếu thuốc và hít một hơi thật sâu, sau đó kẹp điếu thuốc mảnh mai giữa hai ngón tay, dùng ngón giữa rẫy để rơi tàn thuốc, rồi từ từ thở ra luồng khói trắng.
Đang hút dở thì có người đến từ phía sau.
"Cô đang làm gì?"
Cô nhìn sang bên, khi nhìn thấy là Giang Tự, lúc này cô lập tức định dập điếu thuốc đi.
Nhưng mà Giang Tự mở miệng trước, thấp giọng nói: "Không cần dập đâu".
Cô dừng lại, có chút không phản ứng kịp, cảm thấy ngượng ngùng tại chỗ, hồi lâu mới nói khô khan: "Khói thuốc".
Giang Tự liếc nhìn chấm đỏ rực giữa ngón tay cô, hỏi: "Là nhãn hiệu gì?"
Cô nói: "Hắc tô".
Có lẽ là bởi vì đầu óc cô choáng váng, không tỉnh táo, nói xong cô lấy hộp thuốc lá màu đen viền mạ vàng ra, hỏi ngược lại: "Muốn hút không?"
Giang Tự e hèm, không đưa tay ra nhận.
Cô hiểu ý, lấy điếu thuốc trong hộp ra đưa cho cô.
Giang Tự môi và răng hơi hé ra, ngậm lấy điếu thuốc mỏng manh.
Diệp Tích Ngôn hí mắt, đầu ngón tay hơi cong.
Cô giúp cô ấy châm điếu thuốc nhưng đốt không nổi lửa, chiếc bật lửa Dupont trị giá hơn vạn tệ vào lúc này giở chứng, chỉ nhìn thấy những tia lửa chứ không quẹt ra lửa được.
Giang Tự ngậm điếu thuốc trong miệng, nói: "Quên đi."
Cô còn đang quẹt: "Có liền".
Giang Tự không đủ kiên nhẫn, liền nắm lấy tay cô đang kẹp điếu thuốc, giơ lên, bắt đầu mồi lửa từ điếu thuốc của cô.
Người này hơi cúi đầu, đầu lưỡi hơi cuộn đầu lọc, môi ẩm ướt chậm rãi rít một hơi, điếu thuốc có mùi bạc hà, vừa đưa vào miệng là có thể nếm được mùi vị mát lạnh sảng khoái.
Gió đêm đột nhiên nổi lên, trong ấm áp mang theo cảm giác xao động.
====================
Đôi lời:
Do dạo này công việc mình hơi bận nên chắc là sẽ up chương chậm và edit chương mới chậm.
Chắc chắn mình sẽ không drop, các bạn thông cảm giúp nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...