Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Edit & Beta: Tịnh Hảo

Phương Huỳnh nhất thời đỏ từ gò má đến cổ, “… Cậu quá lưu manh.”

Tưởng Tây Trì nghiêm mặt: “Tớ đang nói lại sự thật.”

Nơi nào đó có “súng” đỡ ngay đùi, Phương Huỳnh tránh cũng tránh không khỏi, “... Cậu, vẫn, vẫn muốn sao?”

Tưởng Tây Trì lắc đầu, “Không. Nói chuyện với cậu một lát.”

Phương Huỳnh đang định nói là hai người đã lâu không gặp, nhưng một câu nói của Tưởng Tây Trì đã chặn cô lại, “… Sau này cơ hội còn nhiều mà.”

Phương Huỳnh: “... Cậu thay đổi rồi, Tưởng Tây Trì.”     

Tưởng Tây Trì: “...”

Không biết mưa ngừng vào lúc nào, tiếng máy điều hòa hoạt động lấn át tiếng mưa ngoài cửa sổ, bên trong ấm áp và sáng rực.

“A Trì, tớ cảm thấy giống như về tới trung học.”

“Ừm.”

Khi đó tan tiết tự học tối, Phương Huỳnh vẫn sẽ vào phòng Tưởng Tây Trì một lát, tuy rằng rất nhanh sẽ bị Đinh Vũ Liên tuần tra giám sát kêu đi ra.

Môi Tưởng Tây Trì chạm vào cô, khi định rút lui, cô lại lấy cánh tay đặt lên làm nụ hôn này càng thêm sâu.

Anh vừa mới nếm được mùi vị trước nay chưa từng có, lúc này bị trêu ghẹo, liền trướng lên đến khó chịu, một tay đỡ eo Phương Huỳnh, một tay tiến vào trong áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn nhẵn của cô.

Chuyện cô mặc quần áo của mình, cứ làm anh kích động mãnh liệt.

Vào lúc này, gần như rất khó dừng lại.

Ngồi dậy, Tưởng Tây Trì vùi đầu vào trước ngực Phương Huỳnh.

Ngón tay Phương Huỳnh khẽ vuốt tóc anh, giọng nói hơi run gọi anh “A Trì”, giống như một lời mời rất khó từ chối.

Vì thế, lại một lần nữa.

Dài lâu, cẩn thận, mà ôn nhu.

Đêm đã lặng lẽ qua mười hai giờ. Lại qua loa đi tắm, trở về nằm xuống trên ghế sofa.

Lúc này, đến phiên Tưởng Tây Trì chọc Phương Huỳnh, “... Lúc cuối cậu nói gì thế?”

Phương Huỳnh đá anh, “Cậu quan tâm tớ nói gì làm chi, cậu không làm theo thì được rồi!”

Tưởng Tây Trì cười ra tiếng, “Tớ không làm theo?”

Phương Huỳnh “Hừ” một tiếng, không nói chuyện, mặt lại nóng bừng.

Lúc cuối, ngón tay cô đặt trên lưng Tưởng Tây Trì, khó có thể chịu được cầu xin anh, “Mau một chút”, “Thêm lần nữa.”

“Xong đời.” Phương Huỳnh nằm nghiêng, lấy tay che mặt.

“Sao thế?”

“Sau này... cùng một chỗ với cậu, chúng ta không thể nào học tập đàng hoàng được.”


Tưởng Tây Trì nghiêm túc hứa hẹn: “Tớ sẽ kiềm chế.”

“Nhưng tớ không làm được.”

Tưởng Tây Trì: “...”

Phương Huỳnh cười nói: “Cậu có thể chống được mê hoặc, lục căn thanh tịnh sao tiểu sư phụ?”

Cô vươn tay, đi tới gần, quyến rũ liếm khóe môi Tưởng Tây Trì.

Tưởng Tây Trì: “...”

Cứng rắn.

Tưởng Tây Trì bất động, đưa tay đẩy cô ra, “Ngủ đi, rất trễ rồi.”

Chân Phương Huỳnh quấn đùi anh, “Không ngủ được. Cậu giảng vật lý cho tớ nhé?”

Tưởng Tây Trì hắng giọng, “Được.”

Phương Huỳnh trừng lớn mắt, “... Cậu chuẩn bị giảng thật à?”

“Quan tâm cậu nói cái gì làm chi, tớ làm theo là được rồi.”

Phương Huỳnh: “...”

Tưởng Tây Trì bắt lấy tay của cô đặt vào trong ngực, “Ngủ đi.”

“Cậu mệt à?”

“Tớ hơi mệt.”

Phương Huỳnh gật đầu, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ôm ngủ cùng nhau, mặt trời mọc vào ngày hôm sau rất có ý nghĩa chào đón đối với họ.

Nhưng mà sau khi mặt trời mọc, cảnh tượng gắn bó ôm nhau, đương nhiên đã thành một cảnh tượng khác.

Phương Huỳnh dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế sofa, chân để ngang trên người Tưởng Tây Trì. Tưởng Tây Trì cũng không ôm, trực tiếp nằm ngửa.

... Không biết là ngủ đến như thế nào mà thay đổi cả tư thế ngủ.

Tưởng Tây Trì thức trước, nhẹ nhàng đẩy đùi đặt trên người mình vào trong.

Thấy cô giống như muốn tỉnh, lập tức dừng động tác lại.

Nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay bắt lấy những sợi tóc của cô, nắm chặt trong tay.

Mái tóc cô đã qua vai, êm ái và mềm mại.

Anh chợt nhớ đến giao thừa năm kia, cô cầm kéo cắt tóc, nói tóc dài bị người ta nắm lấy đau.

Trong lúc nhất thời trong lòng phức tạp, cho dù qua nhiều năm như vậy, một cảnh kia vẫn làm trái tim anh co rút không ngớt.


Phương Huỳnh khẽ “ừm” một tiếng trong khoang mũi, mí mắt vừa động, nhăn mặt, chậm rãi mở to mắt, ngáp một cái.

Đờ đẫn ra một lát, ánh mắt mới chậm rãi nhìn rõ.

Cùng chống lại ánh mắt Tưởng Tây Trì.

Hình ảnh dây dưa tối hôm qua, trong khoảnh khắc ùa vào tới tấp trong đầu, hai người gần như cùng dời đi ánh mắt.

Lúng túng, và sau đó xen lẫn ngọt ngào và ngượng ngùng.

“... Chào buổi sáng.”

“... Chào buổi sáng.”

Khi nắng chiếu rực rỡ, sự xấu hổ trong lòng của con người lại trở về tất cả.

Hai người bạn nhìn trời tôi nhìn đất giằng co một lát, Tưởng Tây Trì đứng lên từ ghế sofa, “Tớ đi rửa mặt trước.”

Để lại một bóng dáng tự nhiên bình tĩnh cho Phương Huỳnh.

Mặt Phương Huỳnh nóng lên, đợi hồi lâu mới tốt lên. Đứng dậy đi đến giá phơi chỗ kia, lấy quần lót của mình đã được máy điều hòa sấy khô vào, liếc nhìn cửa phòng tắm khép chặt, mặc nhanh vào.

Lại theo thứ tự mặc quần áo của mình lại.

Tưởng Tây Trì rửa mặt đi ra, nhìn Phương Huỳnh quần áo chỉnh tề.

—— chỉ còn lại mình anh lúng túng.

Cũng may Phương Huỳnh vốn ngượng ngùng khẽ nhìn thoáng qua trên người anh, nói câu, “Tớ đi tắm đây”, liền cúi đầu đến phòng tắm.

Khi Tưởng Tây Trì đang mặc quần áo, ngây ra một lát.

Chờ biết mình lại nổi lên phản ứng, mới phát hiện không có ý nghĩ gì khác, chỉ có hai ý nghĩ cứ lặp lại đan xen vào nhau:

Quần lót là A Huỳnh giúp mình giặt.

T-shirt cũng là Phương Huỳnh mặc vào khi không có quần áo.

Anh lại cảm thấy xấu hổ, lại không thể nào kiềm chế, nghĩ về mùi vị mới được nếm trải kia.

Mà sau đó hướng về phía phòng tắm hô một tiếng: “Tớ đi xuống mua chút đồ nhé.”

Phương Huỳnh rửa mặt xong, Tưởng Tây Trì đã mua bữa sáng trở về.

Hai người vừa ăn bữa sáng, người thì nói câu “hôm nay thời tiết không tệ”, người kia thì nói câu “bài tập còn chưa làm xong”, sau đó lại không nhịn được liếc trộm đối phương.

Khi biết tầm mắt của đối phương định chuyển sang hướng khác, lại tranh thủ dời đi.

Hai người định trở về ký túc xá của từng người để dọn dẹp chút đồ đạc cơ bản thường dùng, chuyển qua đây sẽ chuẩn bị mua thêm.

Đương nhiên, việc cấp bách, là mua bộ drap giường.

Ăn sáng xong, hai người định ra kế hoạch giải quyết việc như vậy xong, Tưởng Tây Trì chia chìa khóa cửa lớn và cửa phòng cho Phương Huỳnh, chuẩn bị phân công nhau hành động.


Phương Huỳnh nghiêm túc nói: “Tớ trở về ký túc xá trước nhé.”

Tưởng Tây Trì càng nghiêm túc: “Tớ cũng trở về ký túc xá, buổi trưa gặp nhau ở chỗ này.”

Hai câu trả lời giống như đồng chí cách mệnh chấp hành nhiệm vụ.

Cùng nhau đi tới cửa, đổi giày.

Phương Huỳnh nhường, “Cậu đi trước đi.”

Tưởng Tây Trì: “Cậu đi trước đi.”

Hai người, yên lặng nhìn nhau.

Chỉ một lát, Tưởng Tây Trì cất chìa khóa vào trong túi, bắt lấy cánh tay Phương Huỳnh, đè lên cửa, cúi đầu hôn cô.

Lúng túng như vậy, cũng không phải chuyện to tác gì.

Phương Huỳnh khẽ nhón chân lên ôm lấy cổ anh, kịch liệt đáp lại.

Hồi lâu, mới rời đi.

“A Trì, chúng ta...”

Tưởng Tây Trì ấn đầu cô vào trong ngực, rất có khí thế của “hy sinh anh dũng”, “… Ngủ rồi.”

Khiến anh nói mấy lời này vào ban ngày, còn khó hơn việc kêu anh thi đứng hạng hai.

Phương Huỳnh cười ha ha.

“Cười cái gì.”

“Cậu quá văn minh.”

Tưởng Tây Trì vô cùng sợ hãi cô sẽ nhắc lại câu “ngủ rồi” một cách không văn minh, nên cúi đầu chặn miệng cô trước một bước.

Chờ lúc ra cửa, cuối cùng cũng không lúng túng như vậy.

Tưởng Tây Trì nắm tay cô, hai người đi tới chỗ giao lộ, mỗi người tách ra.

Tiểu khu ở giữa hai trường học, cách đại học C gần một chút, cách đại học A xa một chút, nhưng nhìn cung cũng không xa lắm.

Phương Huỳnh trở lại ký túc xá.

“A Huỳnh.”

Phương Huỳnh dừng bước chân, quay đầu nhìn, Mẫn Gia Sênh ló đầu ra từ ký túc xá bên cạnh.

Mẫn Gia Sênh cười nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Mẫn Gia Sênh quan sát cô, trên mặt vẫn mang theo ý cười, “Nếu sau này cậu không trở về ký túc xá, thì nhớ nói một tiếng với bạn cùng phòng nhé, để tránh các cậu ấy lo lắng.”

“Ùm... Sau này tớ sẽ chú ý.” Phương Huỳnh khựng lại, vẫn cảm thấy nên thẳng thắn với Mẫn Gia Sênh mình là đứa đáng ghét trọng sắc khinh bạn, “Chuyện đó, Gia Sênh… Sau này tớ sẽ không ở trường nữa.” 

Mẫn Gia Sênh sửng sốt.

“Tưởng Tây Trì, thuê phòng ở, cho nên...”

Mẫn Gia Sênh trầm mặc một lát, lại cười rộ lên, “Các cậu hóa giải được khúc mắc rồi à? Thật tốt quá.”

“Phòng ở đã dọn dẹp xong, mời cậu đi ăn cơm.”


“Được đấy.”

“Sau này.” Phương Huỳnh sờ mũi, “Sau này buổi sáng không thể cùng cậu lên lớp, nhưng mà cơm trưa tớ có thể ở ăn ở trường.”

“Không sao cả.” Mẫn Gia Senh cười cười, “Cậu và Tưởng Tây Trì không cãi nhau nữa, thì so với cái gì tốt.”

Phương Huỳnh thu dọn những đồ vật linh tinh, quần áo muốn mặc, vật dụng hằng ngày vào vali, còn có máy tính, sách giáo khoa… một số đồ tùm lum gì đó, một mình chuyển qua hơi khó khăn.

Mẫn Gia Sênh chủ động đề nghị qua đây giúp đỡ, Phương Huỳnh thấy dáng người cô ấy nhỏ, vai không thể gánh, tay không thể xách, chỉ nhờ cô ấy giúp xách vali có đồ kéo, và một cái laptop.

Đến cửa, Mẫn Gia Sênh lại không chịu đi vào.

“Uống ly nước rồi đi.”

Mẫn Gia Sênh đứng ở trước cửa, ánh mắt không hề nhìn vào bên trong, cười nói: “Chờ các cậu dọn dẹp xong thì tớ lại tới, tớ có hẹn với bạn cùng phòng đi ăn cơm trưa, tớ về trước nhé.”

Phương Huỳnh không thể giữ lại, “Vậy cậu có biết đường đi không? Có cần tớ đưa cậu về không.”

“Không cần, gần như vậy tớ không đến mức lạc đường.”

Sau khi Mẫn Gia Sanh rời đi không bao lâu, Tưởng Tây Trì cũng đã trở lại, hai cái vali, đều là màu tối.

Anh nhìn về phía phòng khách, “... Cậu tự chuyển qua một mình à?”

“Không, Gia Sênh giúp tớ.”

Phương Huỳnh mở vali ra thu dọn đồ đạc, “Vứt bỏ cậu ấy một mình, trong lòng có chút áy náy.”

Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì, “Đội trưởng gì đó của cậu, La Cẩm Trình có bạn gái chưa?”

“Học tỷ Nhiếp thích anh ấy, cậu không nhìn ra à?”

Phương Huỳnh nghĩ ngợi một chút, hình như là có chuyện như thế.

Một lát, lại lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ của mình đi, “Tính của Gia Sênh, chắc chắn không thích người khác khoa tay múa chân với chuyện của cậu ấy. Thôi, tớ chỉ có thể thẹn với cậu ấy, mời cậu ấy ăn một bữa tiệc lớn để bù đắp lại.”

Tưởng Tây Trì ở một bên buồn cười, “Tình bạn của nữ sinh các cậu thật là vi diệu.”

Hai người dọn sơ một chút, chuẩn bị ăn cơm trưa.

“Muốn ăn cái gì?”

Mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn bị vấn đề này gây khó khăn.

Tưởng Tây Trì đứng dậy, lấy chìa khóa ra, “Ra ngoài đi dạo nhé, nhìn xem gần đây có cái gì ăn không.”

Đến dưới lầu, Phương Huỳnh hỏi Tưởng Tây Trì, “Xe đạp cậu đâu đâu, ở trường học sao?”

“Ngày hôm qua đã đạp sang đây.”

“Đạp xe đi, chở tớ.”

Phương Huỳnh tự nhiên ngồi sau xe, tự nhiên ôm eo Tưởng Tây Trì.

“Ngồi cho chắc đó  —— “

Đạp một cái, xe đạp bay đi.

Trời mưa đã ngừng, bầu trời xanh thẳm không mây.

Gió lạnh lướt qua bên tai, giọng nói như bị thổi xa đi.

“A Trì, có phải chúng ta, chính thức ở chung không?”

“... Ừm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui