Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Edit & beta: Tịnh Hảo

Trước kỳ thi đại học một tuần, thời gian tự học dần dần rút ngắn lại, nhưng thời gian nghỉ ngơi vẫn duy trì như cũ.

Mỗi ngày Phương Huỳnh làm một đề thi vật lý duy trì cảm xúc, vả lại khi xem hai đề thi sai, sẽ phải học thuộc các từ đơn, công thức, tuy vẫn trong trạng thái tích cực chiến đấu, nhưng sẽ không chọn vấn đề khó tăng áp lực cho bản thân mình.

Tưởng Tây Trì đi theo hỗ trợ, toàn bộ quá trình đều phối hợp. Sau khi cởi bỏ được nút thắt trong lòng, Phương Huỳnh cũng bình tĩnh, trạng thái ổn định, Tưởng Tây Trì chắc chắn sẽ không vấn đề gì rất lớn.

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, Mẫn Gia Sênh cầm hai cái bánh bao tìm Phương Huỳnh tán gẫu. Tưởng Tây Trì lại bị giáo viên kêu làm chuyện vặt, Phương Huỳnh đang nhàm chán, bảo cô ấy ngồi ở chỗ bên cạnh mình, cằm tựa trên vai cô ấy, hỏi cô ấy chuẩn bị thế nào rồi.

“Rất tốt.” Mẫn Gia Sênh cười cười, “Thành tích của tớ không ổn định lắm, không biết sự phát huy thất thường của tớ có ảnh hưởng tớ thi đại học C không?”

Phương Huỳnh kinh ngạc, “Cậu cũng muốn thi đại học C à?”

“Đúng rồi, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao?”

“Vậy thì tốt quá, cùng nhau thi, cùng nhau thi.”

Mẫn Gia Sênh cười, đưa bánh bao chỉ còn lại một cái trong tay cho Phương Huỳnh, “Ăn không?”

“Không ăn, tớ ăn rồi, muốn ăn đồ ăn vặt không?”

Mẫn Gia Sênh còn chưa kịp nói “Không cần”, Phương Huỳnh đã đến chỗ ngồi của Tưởng Tây Trì, lấy ra một đống đồ ăn vặt từ trong hộp giấy bên cạnh chia đều trên bàn.

“Cứ chọn đi.”

Mẫn Gia Sênh tùy tiện chọn màn thầu nhỏ Vượng Tử, cười nói, “Đều là Tưởng Tây Trì chuẩn bị cho cậu à?”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy còn cung cấp đúng giờ ấy.”

Mẫn Gia Sênh nhìn cô, “Có béo không?”

“Cậu thấy sao?”

Mẫn Gia Sênh nghiêm túc đánh giá, “Cậu còn có thể béo thêm một chút nữa, quá gầy.”

“Rất thích nói chuyện với cậu, quá chuẩn rồi…”

Mẫn Gia Sênh hé miệng cười.

Một lát, cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Tớ nghe nói Cố Vũ La bỏ chuyện được cử đi học, muốn tự mình tham gia thi đại học?”

“Ừ.” Phương Huỳnh cũng không nhịn được trầm mặc một lát, “… Cậu ấy được cử đi học ở khoa hóa học của đại học D, được tuyển chọn miễn thi sẽ không thể thay đổi ngành học, cho nên cậu ấy chuẩn bị tự thi, cậu ấy muốn thi khoa y đại học D.”

Mẫn Gia Sênh kinh ngạc, “Vì Lương Yến Thu?

Phương Huỳnh cũng không nghĩ ra lý do khác.

Thành tích của bọn họ rất tốt nên muốn làm gì thì làm còn hơn người tùy hứng.

Thoáng chốc, Tưởng Tây Trì từ văn phòng đã trở lại.

Mẫn Gia Sênh tự giác rời đi, đi lên cười nói với Phương Huỳnh: “Cố lên.”

“Cậu cũng cố lên.”

Thời kỳ này, căng thẳng nhất không phải là Phương Huỳnh, mà lại là Đinh Vũ Liên. Nhưng bà lại không thể biểu hiện vẻ căng thẳng này ra ngoài, chỉ có làm tăng gánh nặng thêm cho Phương Huỳnh, liền ngầm hỏi Tưởng Tây Trì tình hình ôn tập.

Tưởng Tây Trì luôn nói: “Không thành vấn đề.”

Trên bàn cơm buổi trưa, Đinh Vũ Liên hỏi Phương Huỳnh có biết chỗ thi chưa, có phải gần ở đây không.”

“Chuyện này cũng không chính xác ạ, năm rồi là ở Nhị Trung, cũng có thi ở Tam Trung.”


“Có phải chúng ta cũng phải tìm một khách sạn gần chỗ thi không?”

“Mẹ, không cần phô trương đâu ạ, chỗ lạ con sẽ không ngủ ngon giấc.”

Đinh Vũ Liên nghĩ một chút thấy cũng có lý, một lát còn nói: “Nếu như mình có xe thì tốt rồi, mẹ lo lắng buổi sáng xe buýt xa, bị kẹt đường…”

“Hai ngày thi đại học sẽ có cảnh sát giao thông duy trì trật tự.” Phương Huỳnh nhìn Đinh Vũ Liên, cười nói, “Sao mẹ còn căng thẳng hơn con vậy.”

“Ồ, không căng thẳng, không căng thẳng, ăn thơm chút cơm nhé?”

Chờ ăn cơm xong, lúc Đinh Vũ Liên dọn dẹp phòng bếp, lại nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng gọi Tưởng Tây Trì đến.

“Dì à, có chuyện gì ạ?”

“Gần đây con đều cùng Huỳnh Huỳnh đi học, tan học không?”

“Dạ.”

“Chỉ còn có một tuần cuối cùng, dì có thể phiền con buổi tối nhất định phải đi về chung với Huỳnh Huỳnh không?”

“Vâng ạ, buổi tối không an toàn.”

Đinh Vũ Liên gật đầu, nhưng dường như có chút chuyện muốn nói lại thôi.

Tưởng Tây Trì đã nhìn ra, vội hỏi: “Dì à, làm sao vậy? Có phải còn có chuyện gì không?”

Đinh Vũ Liên nhìn ra bên ngoài, kéo Tưởng Tây Trì lại gần cửa sổ, hạ giọng nói với anh: “Chuyện này, nhất định đừng nói cho Huỳnh Huỳnh, con cũng biết tình tính của con bé.”

Tưởng Tây Trì gật đầu.

“... Gần đây dì ra ngoài mua đồ ăn, luôn cảm thấy có người lén lút đi theo dì. Hàng xóm cũng nói với dì, nói ở dưới lầu của chúng ta có một người đàn ông thường xuyên đi loanh quanh ở đây, dì sợ là…”

Phương Chí Cường.

Trong lòng Tưởng Tây Trì rùng mình, “... Con hiểu rồi ạ.”

“Chỉ còn một tuần cuối, bất cứ thế nào cũng phải để Huỳnh Huỳnh thi đại học này trước, con bé đã nhịn nhiều năm thế này, không dễ dàng… Chờ tụi con đi đại học hết, tất cả đều tốt rồi.” Đinh Vũ Liên không khỏi có chút chua xót.

Đi theo ba năm, Đinh Vũ Liên đối với Tưởng Tây Trì mà nói, cũng đương nhiên không phải người thân hơn hẳn người thân, thêm vào đó còn có quan hệ với Phương Huỳnh. Ký ức của anh về Nguyễn Lăng Phàm rất mỏng manh, cũng chưa hiểu thế nào là đúng chuẩn một người mẹ, nhưng ở chung với Đinh Vũ Liên, anh thường có thể cảm nhận được vài thứ đã thiếu sót trong quá trình trưởng thành của mình, nhất là lần trước khi ngã bệnh.

Tưởng Tây Trì trịnh trọng nói: “Dì à, dì yên tâm, con nhất định một tấc cũng không rời, luôn đi theo A Huỳnh.”

Rất nhanh, phân bố trường thi đã được thông báo, Phương Huỳnh ở Thất Trung, tương đối may mắn là, cách nơi này không xa lắm, chỉ mất nửa tiếng đi xe buýt.

Hai ngày cuối cùng, tất cả chương trình học đều đổi thành tự học, để học sinh tự mình bổ sung. Đối với chuyện học sinh trong lớp tự đổi chỗ ngồi, giáo viên bộ môn cũng đều nhắm một mắt, mở một mắt.

Phương Huỳnh chưa hề buông lỏng, ngồi bên cạnh Tưởng Tây Trì, vẫn nắm chặt tất cả thời gian nhờ anh chỉ hướng giải quyết câu hỏi.

Rốt cục đã đến đêm trước kỳ thi đại học.

Buổi chiều trường học cho học sinh đến xem trường thi, buổi tối không có tiết tự học, chủ nhiệm lớp không nhịn được dặn dò đủ thứ, dặn dò xong rồi thì cho học sinh về nhà, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt.

Ban đêm, Tưởng Tây Trì muốn cùng Phương Huỳnh kiểm tra đồ đạc cho cuộc thi ngày mai. Giấy báo thi, bút chì 2B, thước thẳng, compa… vân vân, tất cả đều được đựng trong một túi văn phòng phẩm cỡ lớn.

Bảo đảm chắc chắn không sơ hở tí nào, Tưởng Tây Trì giục Phương Huỳnh mau đi tắm rửa ngủ.

Phương Huỳnh tắm xong, chợt đến phòng Tưởng Tây Trì.

Anh đã viết, vẽ cái gì đó, Phương Huỳnh nhìn sang, là thời gian biểu sắp xếp cho ngày mai.

Có nước rơi xuống, Tưởng Tây Trì quay đầu nhìn, mái tóc cô còn chưa lau kỹ, nhanh chóng lấy khăn trên vai cô vò trên đầu cô, “Mau đi sấy khô, đừng để bị cảm.”


Phương Huỳnh ngồi trên giường Tưởng Tây Trì, lắc đùi sấy tóc.

Một lát, cô đưa chân đụng vào Tưởng Tây Trì ngồi trước bàn, “Ngày mai cậu đưa tớ đi sao?”

“Nói thừa.”

“Cậu có thể đừng để mẹ tớ đi không, tớ không muốn mẹ ở bên ngoài chờ, trời nóng như vậy, huống hồ tớ thấy thật ra mẹ tớ còn căng thẳng hơn.”

“Tớ đã nói với dì rồi.”

Phương Huỳnh bật máy sấy, một lát, nói gì đó.

Tưởng Tây Trì không nghe rõ.

Phương Huỳnh tắt máy sấy, cười nói: “Tớ nói, thật sự rất nhanh.”

Năm đó ở đầu cầu, cô đồng ý với lời hứa của Tưởng Tây Trì, chỉ cảm thấy cách tốt nghiệp cấp ba rất xa, rời khỏi Mặc Thành giống như một giấc mơ không thể chạm vào.

Mà lúc này, đang ở trước mắt, chỉ còn vào ngày mai.

Tưởng Tây Trì “ừm” một tiếng, đi qua, chạm một cái lên mặt cô, “Thi tốt nhé.”

“Biết rồi.”

Ngày hôm sau, Tưởng Tây Trì đã vạch ra thời gian, kêu Phương Huỳnh rời giường, đẩy cô vào phòng tắm, “Tắm đi, lên tinh thần một chút.” diennnndannnleequydonn~

Chờ Phương Huỳnh đi ra, bữa sáng cũng đã dọn lên bàn.

Ăn bữa sáng xong, Tưởng Tây Trì đã giúp cô mang cặp da tới, nói xe đã chờ ở cửa tiểu khu.

Phương Huỳnh trợn mắt há hốc mồm: “... Thông đồng với nhau à?”

“Đi thôi, nói nhiều như vậy.”

Đinh Vũ Liên đưa người đến cửa tiểu khu, nhìn hai đứa nhỏ trên xe taxi mà Tưởng Tây Trì đã hẹn trước ngày hôm qua, không nhịn được lại dặn dò rất nhiều.

Tưởng Tây Trì nắm bắt thời gian, cắt ngang Đinh Vũ Liên, bảo bà yên tâm, nhất định đưa đến an toàn.

Trên đường có hơi kẹt xe, gần địa điểm thi đều nghiêm ngặt, nhiều đoạn đường còn cấm bóp còi.

Đến gần Thất Trung, vừa xuống xe, Phương Huỳnh lập tức bị cảnh tượng phụ huynh tấp nập đưa đi thi ngoài cổng trường dọa sợ.

“... Nhiều người như vậy?”

Tưởng Tây Trì kéo cô đến cổng, tìm vị trí ít người một chút, mở ô ra. Còn chưa đến thời gian đi vào trường thi, cũng không cần phải gấp.

Phương Huỳnh vặn mở chai nước, uống một ngụm nhỏ, không dám uống nhiều, sợ đến lúc đó muốn chạy đi toilet.

Môn đầu tiên là ngữ văn, cô cũng không lo lắng, đây là điểm mạnh từ trước đến nay của cô.

Phương Huỳnh nhìn thoáng qua khắp nơi, đến đưa đi thi tất cả đều là người lớn, thậm chí còn điều động cả gia đình, ngay cả mấy người lớn tuổi cũng chống gậy tới đây.

Cô tiến lên một bước, ôm Tưởng Tây Trì, cọ vào quần áo của anh, cười hỏi: “Bạn trai đưa đi thi, có phải chỉ có mình tớ không?”

“Không nóng sao?” Mặc dù nói như vậy, Tưởng Tây Trì cũng đưa một tay ra ôm lấy cô.

“Một lát cậu đến tiệm net gần đây đi, chơi game một lát, tớ rất nhanh sẽ thì xong.”


Tưởng Tây Trì bật cười, “Cậu còn tâm tình quản tớ à.”

Phương Huỳnh “ừm” một tiếng, “Không muốn nhìn cậu chờ lâu.”

Không lâu sau, cổng trường mở ra, thí sinh đã có thể vào rồi.

Chờ sau khi một đợt học sinh chen chúc đi vào, Phương Huỳnh đi đến cổng trường, bên trong có đường ngăn cách, trừ thí sinh ra thì không được ai tiến vào.

Phương Huỳnh đi vào, vẫy tay với Tưởng Tây Trì, cười nói: “Tớ vào nhé!”

“Ừm.”

Tay đặt vào túi, nhìn theo hình bóng của cô, hòa vào đám đông, không quay đầu lại.

Hai ngày thi đại học, cứ căng thẳng như vậy rồi lại bình thản kết thúc.

Đinh Vũ Liên đã sớm ở trong nhà đứng ngồi không yên, vừa nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, nhanh chóng xông lên mở cửa ra, nhìn Phương Huỳnh ra trận trở về, ngập ngừng nói: “Sao hả? Sao hả?”

Phương Huỳnh cười nói: “Chắc là được ạ, không có cảm giác gì.”

Đinh Vũ Liên thở phào nhẹ nhõm, “Thi xong thì tốt rồi, thi xong thì tốt rồi! Đói bụng không? Mau đi rửa tay, rửa xong thì ăn cơm.”

“Con đi tắm trước.” Phương Huỳnh cầm quần áo đến phòng tắm.

Đinh Vũ Liên nhìn về phía Tưởng Tây Trì.

Tưởng Tây Trì cười nói: “Chắc không có vấn đề gì ạ.”

Trên bàn cơm, Phương Huỳnh nói sơ về đề thi lần này: Ngữ văn và tiếng Anh thì nắm chắc, đề đại số cuối cùng của môn toán rất khó, làm thì có làm, nhưng không chắc được gì, lần này đề lý ngược lại không tính là quá khó, nhưng hóa học có một đề rất nâng cao.

Tưởng Tây Trì dựa theo lời cô nói, trong lòng tính toán một chút, dự đoán đại học C chắc không thành vấn đề.

Chiếm được chính sách ưu đãi, năm nay bọn họ vừa đúng gặp được lần đầu tiên Mực Thành thực hiện nguyện vọng song song, lần khai đầu tiên mỗi học sinh có thể điền được ba trường, điểm chuẩn đạt được đến đâu thì gửi đến trường đó, không giống như những năm trước, nếu như là nguyện vọng một, thì phải đi khai lần thứ hai, cho nên, mặc dù không trúng tuyển vào đại học C, nhưng điền được hai trường có điểm thấp hơn đại học C cùng thành phố, cũng rất có khả năng.

Ăn cơm xong, Mẫn Gia Sênh gọi điện thoại tới hỏi tình hình thi của Phương Huỳnh, còn nói trên mạng đã có đáp án tham khảo của cuộc thi lần này, bảo Phương Huỳnh có thể tự mình đánh giá điểm trước.

Tưởng Tây Trì bác bỏ: “Không đánh giá, chờ có thành tích đi.”

Phương Huỳnh nhìn anh, nở nụ cười: “Thi là tớ, cậu sợ cái gì?”

Đến giật lấy máy tính của anh, “Cậu yên tâm, ước lượng điểm gì đó, tớ đều có chuẩn bị tâm lý, tránh ra tránh ra, nhân lúc bây giờ tớ còn nhớ được mình viết đáp án gì, mau cho tớ xem một cái.”

Tưởng Tây Trì do dự một lát, vẫn giao máy tính chi Phương Huỳnh

Phương Huỳnh lướt màn hình, cùng với Tưởng Tây Trì, lướt từng mục từng mục xuống.

“Haizz, ngữ văn của tớ lại sai ngay đề tuyển chọn rồi, không thể tha thứ…”

“Quả nhiên đề cuối cùng của môn toán tớ tính sai rồi…”

“Đề hóa học này cũng quá khó, ra đề cho ai làm vậy…”

“Đề đọc hiểu Tiếng Anh làm đúng hết, ha ha.”

Cuối cùng, dò bốn môn xong, Phương Huỳnh kéo tờ giấy nháp qua, chuẩn bị tính điểm.

Tưởng Tây Trì: “675.”

Phương Huỳnh sửng sốt.

“Khác biệt dao động khoảng 10 điểm.”

Qua một lát, Phương Huỳnh mới có chút kích động hỏi: “Thật sự?”

“Nếu như cậu không nhớ sai đáp án.”

“Chuyện này sao có thể nhớ lầm chứ!”

Tưởng Tây Trì cười, “Vậy không sai được, 665~ 685.”

Đi đại học C nắm chắc.


Phương Huỳnh kích động bổ nhào qua Tưởng Tây Trì, ôm lấy anh, mới chạy sang chia sẻ tin tức tốt này với Đinh Vũ Liên.

Đinh Vũ Liên cũng cười, quay lưng lại, không nhịn được gạt nước mắt, “Thi gì cũng được, mẹ biết con đã nỗ lực lắm rồi.”

Con đã nỗ lực.

Phương Huỳnh sửng sốt, thoáng chốc bị những lời này chọc trúng, tự nhiên muốn khóc, kìm nén hồi lâu, trấn an Đinh Vũ Liên: “Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ là người lớn, không được mất mặt đấy.”

“Ừm...” Đinh Vũ Liên cười ra tiếng.

Khôi phục cảm xúc lại, Phương Huỳnh chuẩn bị cùng Tưởng Tây Trì ra ngoài đi dạo.

Đinh Vũ Liên dặn dò họ đừng đi đến bờ sông, cũng đừng đến chỗ ăn chơi gì, mấy năm nay trên báo toàn là tin tức như vậy, mấy đứa nhỏ thi đại học xong ra ngoài chơi điên cuồng, rớt xuống sông chết đuối, ngộ độc rượu bất ngờ chết, vân vân, vui quá hóa buồn.

Phương Huỳnh: “Tụi con không đi đâu cả, tụi con trở về trường đi dạo.”

Hai người không đạp xe, dọc theo khu phố vào ban đêm trong ngày hè, chậm rãi đi về phía trước.

Trong lòng Phương Huỳnh đang suy nghĩ rất nhiều, đến lúc này, một câu nói cũng không nói. Tưởng Tây Trì nắm tay cô, cũng không nói chuyện, hai người liền im lặng, thẳng đến trường học.

Trường học đã điên rồi.

Trên lầu lớp 12 đang ném bài thi xuống, trang giấy bay tán loạn, giống như tuyết rơi, không biết ai hắng giọng hát vang bài “Bạn cùng bàn”, lạc tông sai nhịp, lại làm người khác buồn bã.

Hai người né tránh trận điên cuồng này, đến sân thể dục.

Trên khán đài rộng lớn, không có một bóng người. Ở dãy chính giữa, tìm vị trí, cũng mặc kệ bậc thang có sạch sẽ hay không, trực tiếp ngồi xuống.

Phương Huỳnh ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn bần trời.

Chưa từng có khoảnh khắc, cô cảm thấy bóng đêm ở Mặc Thành dịu dàng như vậy, ngay cả gió cũng lơ đãng lưu luyến.

Giống như tất cả vết thương trước kia, đều có thể được bù đắp trong loại dịu dàng này.

“A Trì.”

“Hả.”

“... Thật tốt.”

“Ừm.”

“Cậu có mang MP3 không?”

“Không.”

“Tiếc quá.”

“Muốn nghe cái gì, tớ hát cho cậu.”

Phương Huỳnh cười, “Vậy... bài “Sao Sáng” đi.”

“Tay trong tay, một hai ba bốn bước, cùng hướng lên bầu trời.

Ngắm nhìn những vì sao, một hai ba bốn ngôi, bên nhau xếp thành hàng.

Tựa lưng vào nhau thì thầm lời nguyện ước, ngôi sao phương xa kia liệu rằng có nghe thấy không.”

Lưng đưa lưng, yên lặng ưng thuận tâm nguyện, xem phương xa tinh, hay không nghe thấy.

Tưởng Tây Trì nắm tay Phương Huỳnh kéo qua, nắm chặt tay vào bên trong.

“A Huỳnh.”

“Hả.”

“Cùng nhau rời khỏi Mặc Thành.”

“... Đi đâu?”

Nơi có thuyền và biển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui