Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Edit: Tịnh Hảo

Sáng thứ Hai, bếp gas trong nhà có vấn đề, bận rộn nửa ngày cũng không sửa được, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh bị đẩy ra ngoài ăn.

6 giờ rưỡi trời vẫn còn chưa sáng bao lâu, trong sắc trời phảng phất còn giữ một chút bóng tối của trời đêm.

Hai người đạp xe ra ngoài tiểu khu đến cửa hàng ăn sáng, Phương huỳnh đã bỏ quên “sự tỉnh táo” ở nhà, không ngừng ngáp lên ngáp xuống.

Gọi hai chén bún gạo, lấy giấy lau bàn ghế trong tiệm một lần rồi một lần, Tưởng Tây Trì kéo Phương Huỳnh ngồi xuống.

Đầu Phương Huỳnh dựa vào vai anh, “Tớ ngủ tiếp một lát, có bún gạo rồi thì gọi tớ.”

Không đến năm phút đồng hồ, ông chủ nói: "Hai chén bún gạo đến rồi đây!"

Phương Huỳnh: "..."

Bún gạo đậu Hà Lan nóng hổi, Phương Huỳnh lại ngáp một cái.

“Hôm qua không phải 11 giờ là cậu đã ngủ rồi sao?”

Phương Huỳnh nhìn anh, "Không có ngủ."

Vừa vui mừng vừa ngọt ngào, nháy mắt đã là chuyện trôi qua được hai ngày. 


Tưởng Tây Trì: "... Tớ cũng không ngủ."

Hai người nhìn trong chén, sửng sốt một lát, Phương Huỳnh mới vội cầm đũa, "Mau ăn! Bị muộn rồi!"

Tiết tự học vào buổi sáng kết thúc vào bảy giờ bốn mươi, sau giờ học, trong phòng học liền tràn ngập mùi bánh bao, màn thầu, súp mì sợi, mỗi khi đến lúc này, lớp trưởng sẽ phải gào lên: “Ai ngồi bên cạnh cửa sổ thì mở cửa!”

Phương Huỳnh kéo Tưởng Tây Trì đến căn tin trường học mua một đống đồ ăn vặt, lúc về lớp học, phát hiện có năm sáu bạn học vây quanh nhau, đang hưng phấn bàn tán chuyện bát quái gì đấy.

Không biết ai cao giọng ho khan một tiếng, mấy người kia lập tức tản ra.

Phương Huỳnh nhíu mày, mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt Tưởng Tây Trì cũng lạnh nhạt.

Phương Huỳnh ngồi xuống chỗ bên cạnh Tưởng Tây Trì, ăn miếng khoai tây, “… Tớ muốn giúp cậu làm sáng tỏ mọi chuyện.”

"Không cần, không phải rất tốt sao?" Tưởng Tây Trì ngồi dựa vào tường, cười nhìn cô, "Không có nữ sinh viết thư tình cho tớ nữa."

Phương Huỳnh: "... Vậy nếu có nam sinh viết thư tình cho cậu thì sao?"

Tưởng Tây Trì: "..."

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, “Ai muốn viết thư tình cho Tưởng Tây Trì vậy?”

Lương Yến Thu khinh bỉ ngậm một hộp sữa, đang đứng bên cạnh cậu ta cắn bánh bao hấp là Mẫn Gia Sênh.

Phương Huỳnh: "... Các cậu có thể khách khí một chút được không, đến lớp của tụi tớ mà giống như đi vào phòng khách của nhà mình vậy.” 

Mẫn Gia Sênh cười. Lương Yến Thu ngồi xuống bàn bên cạnh, nhìn Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì, “Hai cậu làm hòa rồi à?”

"Mắc mớ gì đến cậu."

“Ơ… Phản ứng này là đúng rồi! Làm hòa rồi sao?” Ánh mắt Lương Yến Thu quét tới quét lui giữa hai người, “Cấu kết với nhau làm việc xấu?"

“Cậu mới là người cấu kết làm việc xấu!”

"Cùng một giuộc? Tình cảm âm thầm? Yêu đương vụng trộm…”

Phương Huỳnh chộp lấy cuốn “từ điển Oxford cao cấp” ném qua.

Hai người không phải chỉ đơn thuần qua đây “tán chuyện”, Mẫn Gia Sênh hạ giọng hỏi Phương Huỳnh: “Cậu có nghe nói gì không?”


"Nghe nói cái gì?"

Mẫn Gia Sanh liếc nhìn trái phải, để sát vào một chút, "Cậu còn nhớ rõ Vạn Tử Lâm không?"

Phương Huỳnh nhíu mày, "Nhớ rõ, làm sao vậy?"

"Mấy ngày nay, học sinh trong lớp nghệ thuật truyền tai nhau, nói vào kỳ nghỉ dài hạn ngày một tháng năm, Vạn Tử Lâm…” Mẫn Gia Sênh có chút khó khăn mở miệng, “Đi phá thai…”

Phương Huỳnh cả kinh, "Thiệt hay giả?"

“Mấy người bạn tốt của cậu ấy nói, là thật hay giả thì cụ thể cũng không biết… Dù sao nói sau ngày một tháng năm, cậu ấy cũng không học lớp thể dục suốt một tháng.”

“Cậu ấy quen ai? Ở trường của chúng ta à?”

Mẫn Gia Sênh lắc đầu, "Hình như không phải, trong xã hội đen hay sao ý."

Tin tức này, không hiểu sao làm mọi người có một tầng bóng ma bịt kín trong lòng.

Trong trường học cũng không phải không có người ngầm truyền tin ai đó “không còn trinh”, ai đó cùng ai đó ngủ qua, nhưng gây ra chuyện phá thai, mà lại là người quen biết, không khỏi làm người người khác cảm thấy kích động lại bất ổn.

Vạn Tử Lâm và Khổng Trinh Trinh cùng sống ngoài Mặc Thành, Phương Huỳnh đều biết. Hai cô ấy đều học nghệ thuật, có đôi khi gặp nhau trong sân trường, đôi bên cũng cho là không nhìn thấy nhau.

Tám chuyện được một nửa, Lương Yến Thu giương mắt nhìn, chợt nói: “Các cậu tán gẫu trước nha.” Nhảy xuống từ trên bàn, ngậm hộp sữa tươi đi đến phía trước.

Phương Huỳnh ngẩng đầu nhìn, cậu ấy đi đến chỗ ngồi của Cố Vũ La.

Cố Vũ La vừa ngồi xuống trên ghế, ánh sáng trước mắt liền bị người khác che đi hơn phân nửa.


Ngẩng đầu nhìn, Lương Yến Thu đang nhìn cô, muốn cười nhưng không cười.

"Làm gì hả?"

"Tâm tình khá hơn chút nào không?"

Giọng nói Cố Vũ La nhàn nhạt, "Tâm tình tớ vẫn luôn tốt."

Lương Yến Thu nhìn cô một lát, cười một cái nói: "Cậu lo lắng Tưởng Tây Trì hiểu lầm, thì đi giải thích cho cậu ấy, không phải cậu truyền tin đồn.”

Cố Vũ La cúi đầu tìm bài thi số học trong ngăn kéo, “Không có gì để giải thích.”

"Này." Lương Yến Thu kéo dài giọng nói, “Cậu vẫn luôn căng thẳng như vậy, không mệt sao?”

Tay Cố Vũ La khựng lại, một lát, dùng sức kéo bài thi từ trong ngăn kéo ra, “Có thể tránh ra không, tớ phải làm bài tập.”

Lương Yến Thu đứng đó một lúc lâu, móc móc túi, ném một món đồ lên bàn của cô, cầm hộp sữa bò đã rỗng bỏ đi.

Cố Vũ La nhìn trên bàn.

Là chocolate Ferrero. (mị thích chocolate này lắm >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui