Trình Nặc đỏ bừng mặt, tức giận trợn mắt nhìn anh, “Anh nói nhăng nói cuội gì đấy!” Lại sợ làm phiền tới người khác nên giọng rất thấp. Rõ ràng là lời chỉ trích đầy tức giận, nhưng khi thốt lên lại nghe như nũng nịu, ngay đến chính nàng cũng giật mình. Cô vội đẩy anh ra, mở cửa phòng rồi đóng lại cái sầm ngay trước mặt anh. Tựa lưng vào cửa, ôm lấy gương mặt đang nóng lên, cô tự nhủ phải bình tĩnh.
Đây không phải là thật, cô nói với mình, anh cũng chính miệng nói cô không phải là tuýp của anh, sao có thể có ý gì với cô được, dẫu có thật thì cũng không phải nghiêm túc.
Mà cho dù là tình cảm nghiêm túc thì cô cũng không dám tiếp nhận nữa là. Nhưng nghĩ đến ánh mắt anh lúc nói chuyện không giống giả, mặt lại đỏ bừng. Không biết mình làm sao nữa, buồn bực lăn tới lăn lui ở trên giường.
Mà lúc này Tông Lãng ở ngoài cửa cũng không khá hơn là bao, câu nói kia chỉ là anh nghĩ trong lòng mà thôi, không biết sao lại buột miệng nói ra.
Nhất thời có phần căng thẳng. Muốn gõ cửa giải thích cho cô, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Cuối cùng cả hai không ai ngủ ngon, buổi sáng thức dậy, mắt ai cũng có quầng thâm.
Bà lão dậy sớm đi nấu cơm, đã ăn sáng trước rồi, giờ đang đi bộ trong sân. Bố mẹ Bạch Nguyên cũng đã đến trong tiệm buôn bán từ sớm,cho nên lúc ăn sáng thì trên bàn cũng chỉ có ba người Bạch Nguyên với Tông Lãng, Trình Nặc.
Bạch Nguyên luân phiên nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ quái, “Anh chị không quen giường, ngủ không ngon hả, sao mắt thâm vậy?”
Trình Nặc thuận thế gật đầu, “Chắc thế, chị không quen ngủ giường lạ.”
Còn Tông Lãng lại bảo, “Không phải, anh có tâm sự, trằn trọc cả đêm nên ngủ không ngon.” Lúc nói chuyện mắt cứ nhìn Trình Nặc, cô cứ cúi đầu, húp muỗng cháo này đến muỗng cháo khác.
Bạch Nguyên nhiều chuyện, “Hiếm thấy anh Lãng cũng có tâm sự đấy, là tâm sự gì mà có thể khiến anhh mất ngủ một đêm vậy, không biết… không biết có phải là yêu không!”
Tông Lãng nhấp một hớp cháo, ừ một tiếng, giọng rất nhỏ nhưng vẫn bị Bạch Nguyên nghe thấy. Trong nháy mắt cậu ta như nổ tung, nhảy cẫng lên: “Cái gì, anh yêu thật rồi hả?! Là ai đấy? Em biết không? Có đẹp không? Có phải là người làm trong quán cơm của anh không, cái chị đó đó, tên là gì nhỉ?” Bạch Nguyên nghẹo đầu, không nhớ nổi.
Tông Lãng vội nói: “Cậu nói bậy gì đấy, không phải ở quán cơm!” Rồi căng thẳng nhìn Trình Nặc, cô vẫn đang ăn cháo, chỉ là tốc độ đã chậm đi rất nhiều.
Anh nhìn vào mắt Trình Nặc bảo: “Không nói, là đơn phương tương tư.”
Bạch Nguyên cười ha hả không hề nể mặt, “Anh cũng có ngày hôm nay cơ đấy, đợi sau này hai người đến với nhau, em nhất định phải nói cho chị dâu kia biết vụ xấu hổ hôm nay của anh!”
Tông Lãng nghĩ bụng cần gì cậu nói, người ta còn đang ở đây chính tai nghe đây này.
Lòng dạ Trình Nặc rối bời, một hơi ăn hết số cháo còn dư rồi bỏ lại một câu: “Chị ra chơi với bà cụ đây.” rồi chạy mất.
Tông Lãng nhìn bóng lưng cô, im lặng thở dài, đã chọc phá lớp cửa giấy rồi, bước tiếp theo anh cũng không biết phải đi thế nào, có điều anh rất khẳng định, đó chính là, nhất định không thể cho cô cơ hội từ chối.
Trình Nặc nói chuyện cùng bà lão mà lòng không yên, cứ nhớ mãi đến những lời Tông Lãng mới nói. Cô biết cách làm chuẩn xác nhất bây giờ, chính là từ chối anh ngay trước mặt. Đợi sau khi sửa nhà xong thì cũng không cần qua lại nữa. Nhưng lý trí đã bị cô ném đi rồi, mãi chẳng tìm về được. Tim đập thình thịch, nghĩ tới nghĩ lui mà loạn hết cả lên.
Cũng sắp đến tám giờ rồi, Tông Lãng nhận được một cuộc gọi, nói xe của cô đã đến, đang chờ ở giao lộ trước mặt.
Trình Nặc cố bình tĩnh hết mức, nói biết rồi rồi đi tạm biệt bà lão với Bạch Nguyên. Lúc sắp đi thì Bạch Nguyên gọi cô lại.
“Đúng rồi chị Trình Nặc, em đã tìm bạn em hỏi qua rồi, cậu ta bảo gạch nhà cậu ta mua ở chợ vật liệu xây dựng, còn cho em số điện thoại của cửa hàng đó, lát nữa em gửi Wechat cho chị!”
Trình Nặc lại cám ơn cậu rồi mới cùng Tông Lãng rời đi.
Xe dừng ở giao lộ cách đó không xa, là chiếc xe hàng nhỏ màu xanh lam. Ở buồng lái ngoài vị trí tài xế ra thì cũng chỉ có một hai người rồi. Một người ngồi rất rộng, nhưng hai người thì lại chật.
Trình Nặc lại nhìn buồng xe trống trơn đằng sau, cô tính lên đó ngồi.
Nhưng Tông Lãng đã lên xe trước, chìa tay ra với cô, “Lên đây đi, đằng sau gió lớn, không ngồi được.”
Trình Nặc không biết sao anh có thể thấy được tâm tư của mình, có điều cô cũng chỉ suy nghĩ vậy mà thôi, nếu ngồi sau hóng gió thật thì lúc về nhất định sẽ bị bệnh, không đáng.
Phớt lờ bàn tay anh, cô vịn lấy nắm tay ở cửa xe mà leo lên. Vừa đóng cửa xe lại, Tông Lãng và cô liền ngồi sát vào nhau, không có một khe hở nào.
Cô cố gắng dịch qua ngồi sát cửa, Tông Lãng cũng dời qua phía kia, cố không chen chỗ với cô.
Tài xế và Tông Lãng là người quen, dọc đường đi hai người nói chuyện với nhau, còn Trình Nặc thì ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đi đến con dốc lần trước, cô chợt nhớ đến tà niệm lúc ấy, bỗng mặt đỏ lên.
Tông Lãng hỏi cô: “Nóng à?”
Cô vội lắc đầu. Anh lại cầm chai nước đưa cho cô.
Trình Nặc nhận lấy, bàn tay ướt đẫm mồ hôi nên mở mãi không ra. Anh đưa tay qua mở giúp cô.
“Cám ơn.”
Xe chở hàng chạy nhanh hơn xe máy nhiều, không hổ là xe nhiều bánh, chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi.
Lúc đến nhà máy, anh Lâm không có ở đây, một nữ nhân viên tầm bốn mươi tuổi ở trong văn phòng tiếp đón bọn họ, nói giám đốc Lâm đã dặn dò rồi.
Cửa sổ đã được làm xong, Trình Nặc đi kiểm tra. Hình dáng và màu sắc giả cổ rất hợp với thủy tinh, lúc về có thể gắn thẳng vào. Rất hợp ý cô, không ngờ một nhà máy nhỏ như thế này mà lại có công nghệ đáng khen đến vậy.
Vui vẻ thanh toán tiền, các công nhân liền chất cửa sổ lên xe. Vì sợ bị va đập làm hỏng nên lại dùng xốp bong bóng bọc lại nhiều lớp.
Trên đường trở về, Trình Nặc không còn để ý đến Tông Lãng nữa, nghĩ đến kiểu dáng của căn nhà sau khi lắp cửa sổ mà mong mỏi. Có lẽ vì thả lỏng tâm tình, cộng thêm tối qua không ngủ tròn giấc, trên xe lại lắc lư đong đưa mà cô thiêm thiếp ngủ mất, tựa vào tay Tông Lãng.
Tông Lãng cố kiểm soát nhịp tim, không để nó đập quá nhanh. Lại không dám lộn xộn, sợ đánh thức cô. Thấy đầu cô trượt xuống thì lại đỡ lấy. Tài xế nhìn thấy, cười hỏi: “Bạn gái?”
Tông Lãng bất giác cong môi, “Ừ, là bạn gái.” Nhưng trong lòng lại căng thẳng, sợ bị cô nghe thấy.
Trình Nặc ngủ một đường, đến khi xe lên phà xóc nảy dữ dội thì cô mới tỉnh dậy, mơ màng nhìn ra ngoài cửa, “A, qua sông rồi à.”
Tông Lãng nhìn dấu vết mặt cô in trên tay mình, cười thấp, “Qua sông rồi.”
Trình Nặc nghe thấy giọng anh thì hoàn toàn tỉnh táo, bấy giờ mới phát hiện mình gần như dựa cả vào người anh, thế là rối rít ngồi thẳng dậy. Cảm thấy cổ họng khô khốc, cô mở nắp chai nước uống hết gần nửa cai.
Qua sông rồi, vì đường đến nhà rất ẹp, chỉ đủ cho một xe đi nên lái rất chậm. Trình Nặc dứt khoát bảo tài xế dừng xe, cô xuống xe đi bộ về.
Lái xe còn không nhan bằng cô đi bộ.
Đến nhà, xe không vào được cổng nên dừng ở ngoài tường. Nghe thấy động tĩnh, mấy người chú Lưu đã sớm chờ cả rồi, tài xế cũng giúp sức, cùng mọi người đem cửa sổ xuống đặt trong gian nhà chính.
Dỡ xuống xong, Trình Nặc trả tiền xe cho tài xế nhưng anh ta không nhận, “Tôi là bạn của Tông Lãng, giúp có chút việc cỏn con này thì lấy tiền làm gì, cô đang xem thường tôi đấy à.”
Tông Lãng nói: “Vậy tôi nhận ơn này củ cậu, hôm khác lên trấn trên sẽ mời cậu uống rượu!”
Tài xế nói: “Thế thì được, mọi người cứ làm tiếp đi, tôi đi đã!” Tông Lãng tiễn anh ta ra xe.
Trình Nặc cầm hai trăm đồng trong tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi kín đáo đưa cho Tông Lãng.
“Cô đưa cho tôi làm gì?”
Trình Nặc nói: “Không phải anh muốn mời tài xế uống rượu à, coi như đây là tiền rượu đi. Tôi không thể nhận không nợ anh chuyện này, để anh phải tốn kém được.” Nói rồi cũng xoay người vào nhà.
Tông Lãng cầm hai trăm đồng mà lòng khó chịu. Đây là muốn rạch rõ ranh giới với anh sao?
Chú La mở xốp bong bóng ra xem cửa sổ, xem xong liền bĩu môi, “Đồ làm máy cũng không bằng người làm. Nhìn là thấy không tỉ mỉ rồi.”
Chú Lưu nói: “Sao có thể so được, nhiều cửa sổ như thế, làm máy chỉ mấy ngày là xong. Nếu là trước kia, một người thợ mộc phải làm mất nửa năm đấy.”
Vừa nói vừa gọi Tông Lãng vẫn đang đứng ở trong sân vào: “Ngày mai bắt đầu xây tường được không?”
Tông Lãng nói được.
Trình Nặc thấy đã gần mười một giờ, không kịp nấu cơm, bèn đến tiệm nhỏ lấy chút thịt còn dư lại về, buổi trưa tạm làm mì thịt bằm. Một nồi sáu người ăn sạch sẽ.
Buổi chiều chú La tiếp tục làm công việc thợ mộc củ mình, chú Lưu và bác Ngô đi về làm vườn. Trình Nặc lại suy tính phải lên trấn trên mua xi măng với cát. Nhưng Tông Lãng đã sớm chuẩn bị cho cô rồi, nói đã gọi điện cho bạn, sáng mai sẽ đưa tới.
Trình Nặc chỉ có thể cám ơn anh lần nữa, hình như từ lúc biết anh cho đến nay, cô cứ luôn nói cám ơn hoài.
Lại nghĩ đến chuyện buổi tối phải mời anh ăn cơm mà trong nhà không còn món gì, ngoài mầm non mới nhú trong vườn rau. Cô quyết định tiếp tục giả ngốc, đợi đến tối lấy cớ không có đồ ăn mà thoát khỏi bữa này.
Nhưng Tông Lãng không cho cô cơ hội, đến chiều làm việc xong thì hỏi cô: “Khong có đồ ăn nhỉ, bằng không lại vườn tôi hái đi?”
Trình Nặc không muốn đi, anh lại nói: “Buổi trưa tôi cũng không được ăn no.”
Trình Nặc ngẫm nghĩ rồi nói: “Được.” Nhân lúc chỉ có hai người họ, nói rõ ràng ra cũng tốt.
Tông Lãng về lái xe ba bánh đến, chở Trình Nặc đến lều lớn. Dọc đường đi Trình Nặc cũng không lên tiếng, không biết phải nói gì. Đến lều lớn rồi, cô cũng không còn hưng phấn như lần trước, tùy tiện hái mấy bó rau rồi về. Trên đường về vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Vì cô im lặng mà Tông Lãng có phần nản chí. Lần đầu tiên trong đời anh rung động trước một cô gái, nhưng vấp phải cây đinh mềm là Trình Nặc đây, thì đến một đầu mối cũng chẳng có.
Về đến nhà, Trình Nặc đi nấu cơm ngay, Tông Lãng rửa rau giúp cô. Lúc xào rau, vì dùng thiết bị gas lỏng nên không cần anh thêm củi nữa, thế là Tông Lãng đứng tựa vào cửa nhìn cô.
“Đợi đến lúc nhà sửa xong, thuận tiện cũng sửa lại phòng bếp đi. Mặt tường ốp gạch men, lại lắp thêm máy hút khói, đến khi nấu cơm cũng không còn sặc khói nữa.” Anh nói.
Đúng là Trình Nặc có ý này, nhưng tiền trong tay không còn nhiều, không dám chi tiêu mạnh. “Để sau hẵng tính.” Cô nói.
Sửa nhà xong còn phải sửa cả phòng vệ sinh, lại mất một khoản lớn. Cô vẫn nên mau chóng tìm nguồn thu nhập mới mới được. Nhưng trên cù lao vốn không có việc gì cô có thể làm. Lên trấn trên lại không có phương tiện.
Trong một thoáng, đột nhiên cô có phần hối hận, có khi ở lại đây là một quyết định sai lầm.
Tông Lãng nhận ra Trình Nặc đang lo lắng vì tiền, bèn nói: “Một mình tôi có thể sửa được phòng bếp, không cần mấy người chú Lưu.” Ý nói là, có thể tiết kiệm tiền nhân công.
Trình Nặc nói không cần, “Tôi không trả nổi tiền công cho anh.”
Tông Lãng cười đáp: “Tôi nói cần tiền công bao giờ?” Nói xong mới nhớ hình như mình có nói thật, thế là bảo: “Trước kia giỡn cô thôi, tôi đã đồng ý với bà lão là không thu tiền thì chắc chắn sẽ không thu.”
“Vì sao?” Trình Nặc dừng động tác trong tay lại, “Mặc dù anh đã đồng ý với bà lão, nhưng bây giờ căn nhà này đã không còn là của bà ấy nữa rồi. Vì sao anh không thu tiền? Tôi với anh cùng lắm chỉ là hàng xóm trong thôn, anh làm việc giúp tôi, tôi trả tiền cho anh, không phải là lẽ bất di bất dịch sao?”
Tông Lãng phát giác thái độ của cô đã trở nên cứng rắn, trong lòng đột nhiên thít đi, lại gần mấy bước, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em nói vì sao ư, anh thích em em không nhận ra sao?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...