Edit + Beta: Minh An
"......"
Ôn Tố có thể khẳng định là Khương Lâm Quyện đang trả thù cô. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỷ Phán Phán theo bản năng thì thấy cô nàng đang dùng vẻ mặt hóng chuyện để nhìn hai người. Sao cái cảnh này trông quen thế nhỉ?
Mắt Kỷ Phán Phán mở to, cô nàng hận hai người kia không kể chi tiết hơn nữa, "Có phải tớ không nên ngồi trong xe mà nên ngồi cốp xe không?"
Ôn Tố giở trò cũ, "Anh ấy vu oan tớ!"
Tiếc là trước mặt Ôn Tố chính là người bạn hiểu cô nhất, trong mắt Kỷ Phán Phán viết mấy chữ "Cậu nghĩ tớ tin à?", "Nếu có vu oan thì cũng là cậu vu oan, lớp trưởng sẽ không bao giờ nói dối" to đùng.
"?" Đây chính là thành kiến, là thành kiến không gì thay đổi được.
Kỷ Phán Phán chưa tới Ninh Xuyên, Ôn Tố cố ý đưa cô nàng tới ăn ở một quán có món đặc sản rất ngon. Hai cô gái đi trước nắm tay nhau, lúc ngồi vào bàn, Kỷ Phán Phán tri kỷ nhường chỗ bên cạnh Ôn Tố cho Khương Lâm Quyện. Tiếc là Ôn Tố thù dai không cho anh ngồi.
"Cậu muốn ăn gì?" Ôn Tố đưa thực đơn cho Kỷ Phán Phán, "Tớ mời khách."
"Thế thì tớ không khách sáo nữa!"
Gọi xong món, Ôn Tố lấy nước đá bên cạnh lên định uống. Cô còn chưa đưa tới miệng đã bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng cướp cốc đi, "Em quên thời gian này em không được uống lạnh rồi à?"
Tính ra đúng là Ôn Tố sắp đến ngày thật, nếu giờ cô uống lạnh thì chắc chắn hai hôm sau sẽ phải đau lên trời xuống biển trên giường.
Khương Lâm Quyện rót một cốc nước ấm đầy cho Ôn Tố, "Em uống cái này đi."
Kỷ Phán Phán nhìn Ôn Tố lại nhìn Khương Lâm Quyện, đột nhiên cô nàng thấy mình chẳng cần ăn bữa cơm này nữa, ăn cơm chó cũng đủ no rồi. Cuối cùng, chờ hai người kia anh anh em em cơm nước xong, Kỷ Phán Phán không chịu nổi nữa, "Hai người có thể tôn trọng tớ một chút được không?"
Vẻ mặt Ôn Tố vô tội, "Tớ làm gì sai?"
Trong mắt đôi chim chuột kia thì mấy hành động ngược người độc thân của họ là chuyện thường hơn cơm bữa. Kỷ Phán Phán vừa giận vừa mừng, cô nàng không thèm chấp hai người họ.
Chơi nửa ngày, lúc Kỷ Phán Phán theo Ôn Tố về nhà, cô nàng cố ý nói với Khương Lâm Quyện, "Cậu không để ý việc tớ theo vợ cậu về nhà đó chứ?"
Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, thế mà anh lại không phản đối cách gọi này của cô nàng, "Không để ý."
Kỷ Phán Phán liếc mắt ra hiệu cho Ôn Tố, dáng vẻ khá hài hước.
Ôn Tố túm cánh tay cô nàng, "Được rồi, đi thôi."
Phòng Ôn Tố thuê khá nhỏ, vì phần lớn thời gian Ôn Tố đều ở bệnh viện nên trong nhà cô chỉ bày biện đơn giản. Kỷ Phán Phán nhìn mà thấy bất ngờ, "Sao cậu lại ở chỗ như này?"
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Phòng Kỷ Phán Phán ở bên Bắc Thành lớn hơn chỗ này. Ôn Tố hừ một tiếng, nghĩ thầm: Đến cả Khương Lâm Quyện cũng còn chưa chê đâu, "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, cậu thích ở thì ở."
"Ở, tớ ở mà đại tiểu thư!"
Kỷ Phán Phán cầm cái gối trên giường nằm dài lên ghế sô pha. Cô nàng cầm vé vào cửa khu tham quan gần đó, "Mai cậu có phải đi làm không? Tớ tìm được một chỗ chơi hay lắm."
"Thôi, cậu cứ đi đi, có gì gọi điện cho tớ."
Buổi tối hai người cùng nằm trên một chiếc giường. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, hai người quen nhau lâu vậy còn chưa cùng ngủ trên một chiếc giường đâu! Cứ như sau khi cùng nhau nằm chung một chiếc giường, tình hữu nghị giữa hai người thăng hoa lên một tầm cao mới.
Thuộc tính bà tám của Kỷ Phán Phán trỗi dậy, cô nàng nhỏ giọng hỏi, "Khai thật cho tớ, cậu với Khương Lâm Quyện làm đến bước nào rồi?"
Lúc nào người này cũng vậy, chẳng quan tâm tới cái gì mà toàn quan tâm đến mấy cái linh ta linh tinh.
"Đến bước người yêu, còn bước gì nữa?"
"Nhiều loại bước lắm." Kỷ Phán Phán nghiêng người ôm lấy eo Ôn Tố làm cô run lên.
"Cậu làm gì thế?"
Cô gái dán sát vào Ôn Tố, cắn vào tai cô, giọng nói mờ ám vang lên, "Có loại là nắm tay kiểu người yêu, có cái là hòa thành một thể với người yêu. Cậu với Khương Lâm Quyện... thuộc loại nào?"
Ôn Tố giơ tay lấy gối ôm bên cạnh nện lên người Kỷ Phán Phán, "Cậu ngủ phần cậu đi!"
Ôn Tố không thể làm loạn với Kỷ Phán Phán được, dù sao ngày mai cô cũng còn phải đến trực ca sáng. Buổi sáng, Ôn Tố ra thẳng cửa, cô vốn định mang luôn chìa khóa đi nhưng lại sợ người nào đó ra ngoài ăn bữa sáng xong lại khóa mình bên ngoài, vì thế cô nhắn tin cho Kỷ Phán Phán, "Đi thì nhớ đưa chìa khóa cho tớ!"
Mãi đến buổi chiều Ôn Tố mới thấy Kỷ Phán Phán. Cả đêm qua cô nàng thức đêm chơi game, đến giữa trưa mới rời giường. Ôn Tố nhận chìa khóa, "Còn bảo ra ngoài chơi cơ mà? Thức đêm hại thận đấy!"
"Được rồi bác sĩ Ôn, mãi tớ mới có kỳ nghỉ phép, không thức đêm thì còn nghĩa lý gì nữa?"
"?" Nghe cũng có lý phết nhỉ?
Kỷ Phán Phán đi xuống tầng một. Cô đi vòng quanh vòng tới khu cấp cứu, đang định đi bằng cửa ấy ra ngoài thì thấy đằng xa có một xe cứu thương, có một người mặc đồng phục cứu hỏa màu cam nằm ở trên cáng. Giày cao gót của Kỷ Phán Phán đứng yên tại chỗ, đột nhiên cô nghĩ tới gì đó mà dừng lại vài giây.
Không biết bây giờ người kia như nào?
Sau đó lại có thêm một lính cứu hỏa được đưa vào. Kỷ Phán Phán vốn chỉ nhìn thoáng qua, sau khi thấy rõ mặt mũi người kia, cô ngẩn ra.
Thời Tây Sầm.
Trên đầu anh còn chảy máu, quần áo trên người đen thui, nhìn trông khá lôi thôi. Hốc mắt Kỷ Phán Phán lập tức đỏ lên, chân không nghe theo lệnh mà lập tức đi theo.
"Thời Tây Sầm!"
Lúc Ôn Tố biết chuyện này thì trời đã tối. Khi gọi điện cho Kỷ Phán Phán, cô còn nghe thấy tiếng cô nàng nghẹn ngào. Ôn Tố cởi áo blouse trắng ra, trên đường đi cô gọi cho Khương Lâm Quyện nói cho anh biết chút tình hình. Chờ đến khi cô thấy Kỷ Phán Phán ngồi trên ghế dài bên ngoài thì thấy mắt cô nàng đỏ hết cả lên, rõ ràng Kỷ Phán Phán đã khóc rất lâu rồi, "Thời Tây Sầm không sao chứ?"
"Gãy xương."
"......" Ôn Tố nhìn thoáng qua phòng bệnh qua cửa kính pha lê, "Thế sao cậu không vào?"
Kỷ Phán Phán lắp bắp, "Tớ không muốn làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi."
Ôn Tố liếc mắt một cái là hiểu ý Kỷ Phán Phán, "Lần trước ai bảo tớ nhát ý nhỉ?"
Mấy chuyện như tình cảm, ai mà chẳng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường?
Kỷ Phán Phán dựa vào ghế ngây ngốc. Cô nàng không muốn vào trong nhưng cũng không muốn rời đi. Lúc này, đồng nghiệp tới chăm sóc Thời Tây Sầm mới chuẩn bị đủ quần áo đi tới. Thấy có một cô gái xinh đẹp ngồi trước cửa phòng bệnh, lúc cấp cứu cũng thấy cô nhưng anh ta không biết Kỷ Phán Phán là ai, "Hai người là?"
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Ôn Tố cười với anh ta, "Chúng tôi là bạn cấp ba của Thời Tây Sầm."
"À, ra là vậy." Người kia cúi đầu nhìn thoáng qua, mắt cô gái ngồi trên ghế đỏ bừng lên, rõ ràng có quan hệ không bình thường với người trong phòng bệnh, "Hai người không vào thăm anh ấy sao?"
"Để mai đi, nay muộn rồi."
Thời Tây Sầm trong phòng bệnh đã nghỉ ngơi. Trong mơ, anh thấy có một cô gái vẫn luôn khóc bên tai anh, tiếng khóc của cô làm người ta vô cùng đau lòng. Hôm sau, khi tỉnh dậy, anh đỡ trán, chỉ có chân là không động đậy được.
Từ Nam nhanh chóng chạy qua đỡ anh dậy, đầu tiên là bưng cốc nước ấm bên cạnh lên đưa đến bên miệng Thời Tây Sầm.
Mặt Thời Tây Sầm trắng bệch, trông anh khá yếu ớt. Trên trán anh còn quấn băng. Từ Nam hỏi anh có ổn không thì anh bình thản đáp, "Vết thương nhỏ thôi."
"Anh lại còn vết thương nhỏ nữa? Thế lần sau mất tay mất chân mới là vết thương lớn hả?"
Thời Tây Sầm không đáp.
"Đúng rồi, hôm qua có hai cô gái tới thăm anh, bảo là bạn cấp ba của anh. Có một người khóc kinh lắm, không phải trước đó cô ấy yêu thầm anh đó chứ?"
Mặt Thời Tây Sầm cứng lại, trong đầu anh hiện ra một cái tên. Nhưng đến bản thân anh cũng thấy chuyện đó vô lý, vẻ căng thẳng biến mất, anh cố ép cho bản thân bình tĩnh lại.
"Không phải."
"Thế á? Em còn tưởng đấy là chị dâu đó!"
Thời Tây Sầm vốn vứt những lời đó ra sau đầu. Buổi chiều, Ôn Tố và Khương Lâm Quyện cùng tới thăm anh, trong tay còn cầm theo một giỏ trái cây rất xấu, nhìn qua như được tiện tay mua dưới tầng. Thời Tây Sầm nhớ tới những lời Từ Nam nói, anh hơi ngắc ngứ, "Cậu ấy tới thăm tớ à?"
Ôn Tố trợn mắt nói dối, "Ừ... Hôm qua Phán Phán tới, nhưng vì muộn quá nên không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa."
Nếu không phải đang không động đậy được thì chắc chắn lúc này Thời Tây Sầm đã đi tìm Kỷ Phán Phán rồi.
Anh cố bình tĩnh lại, "Thế à? Thế cậu ấy còn đến nữa không?"
Cái này... Chắc cần phải dùng ít kế.
Ôn Tố đưa mắt nhìn Khương Lâm Quyện rồi lại nhìn Thời Tây Sầm. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Phán Phán, "Phán Phán, cậu có muốn qua đây chút không? Vừa rồi không biết Thời Tây Sầm bị sao ấy mà tự dưng lại ngất mất rồi!"
Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia nghe xong thì căng thẳng, nhanh chóng đáp lời rồi ngắt điện thoại.
Ôn Tố đưa mắt nhìn điện thoại, "Thời Tây Sầm, tớ làm cả cái này luôn rồi đấy, cậu cũng phải tự nỗ lực một chút. Với cả nếu về sau Kỷ Phán Phán muốn đánh tớ thì nhớ phải ra chắn đòn cho tớ!"
Gương mặt tái nhợt của Thời Tây Sầm hồng hào hơn một chút, "Cảm ơn cậu."
Không phải Thời Tây Sầm không nghĩ tới việc buông bỏ. Anh cho rằng mọi thứ cứ như bây giờ là tốt nhất. Mỗi người đều có cuộc sống tốt hơn, anh không nên quấy rầy cuộc sống bình thường của cô. Nhưng bây giờ là cô chủ động mang hy vọng tới trước mặt anh. Cứ như người đang đi trên sa mạc đột nhiên thấy ốc đảo, dù cho đó có thể là ảo ảnh thị giác nhưng người ta vẫn không khỏi hy vọng.
Không lâu sau, quả nhiên Kỷ Phán Phán tới. Tuy rằng không thấy Ôn Tố nhưng cô nàng cũng không nghĩ nhiều. Cô nàng căng thẳng đẩy cửa phòng bệnh của Thời Tây Sầm ra. Thấy mặt anh trắng bệnh nằm trên giường bệnh, mắt nhắm chặt lại, cô sốt ruột không biết làm như nào cho phải, "Sao không ai gọi bác sĩ hết vậy?"
Cô vừa định đi tìm bác sĩ thì cánh tay mảnh khảnh bị người đàn ông túm chặt.
"Úi... Thời Tây Sầm?"
Giọng Kỷ Phán Phán hoảng hốt, cô nàng muốn chạy nhưng tay lại bị nắm chặt. Lực của đối phương lớn đến nỗi cô không giãy ra được. Thời Tây Sầm nhìn thẳng vào mắt cô, "Lo cho anh à?"
"Ai lo cho anh? Em tới xem anh có gặp báo ứng hay không thôi."
"Ừ." Giọng anh nhẹ nhàng hơn ngày thường không ít, "Gặp báo ứng thật."
Thời Tây Sầm chỉ tỏ vẻ yếu đuối vài giây, sau đó trên mặt anh lại lộ ra vẻ ngông nghênh ngày thường, "Nghe nói có người nào đó khóc đỏ cả mắt vì anh?"
Kỷ Phán Phán vừa thẹn vừa bực, cô muốn tránh tay anh ra, trong lúc lôi kéo lại bất cẩn động tới miệng vết thương của Thời Tây Sầm. Anh kêu đau, Kỷ Phán Phán lập tức dừng tay, "Anh không sao chứ?"
Thời Tây Sầm ôm ngực, rõ ràng chỗ đó của anh không bị thương, "Đau."
"Chỗ nào?"
Anh cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái đặt lên ngực mình, không hề đứng đắn trả lời, "Chỗ này."
...
Sau đó Ôn Tố cảm nhận được rõ ràng quan hệ giữa hai người kia tốt hơn trước nhiều. Khương Lâm Quyện nghiêm túc nói, "Nếu trước đó biết chiêu này hữu dụng, chắc chắn lúc trước anh sẽ làm ra một vụ tai nạn, trực tiếp đưa tới khoa em."
Sao lại nói lời này ra khỏi miệng vậy?
Phản ứng đầu tiên của Ôn Tố là che miệng anh lại không cho anh tự nguyền rủa chính mình.
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Cánh tay mềm ấm đặt trên cánh môi Khương Lâm Quyện, không hiểu sao tạo bầu không khí mờ áp. Khương Lâm Quyện túm tay cô xuống đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa.
"Nếu anh bị tai nạn rồi thiếu chân thiếu tay, em sẽ lập tức bỏ anh để cho anh nếm thử sự tàn ác của xã hội này!" Ôn Tố hung dữ cảnh cáo Khương Lâm Quyện.
Vừa dứt lời, môi cô được người ta hôn lên. Đầu tiên anh chỉ chạm nhẹ, sau đó Khương Lâm Quyện làm nụ hôn này sâu hơn. Ôn Tố ngây ngốc, cô dùng ánh mắt hỏi anh đang làm gì thì con mắt sâu thẳm của Khương Lâm Quyện nhìn cô, "Nếm được rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...