Edit + Beta: Minh An
Tay Khương Lâm Quyện đặt trên bàn phím nhưng anh chẳng gõ được chữ nào hết.
Trước mắt anh hiện ra dáng vẻ Ôn Tố mặc đồ của anh nằm trên giường. Anh im lặng ba giây rồi đầu hàng, tắt máy tính đi, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước lạnh chảy xuống theo cơ bắp rắn chắc, hơi nóng ở ngực Khương Lâm Quyện mới vơi đi một chút.
Bên kia, Ôn Tố đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng ở phòng ngủ cách đó không xa, Khương Lâm Quyện làm thế nào cũng không nhắm nổi mắt. Anh trở mình mấy lần, cuối cùng vẫn thấy mình quá tỉnh táo nên lại ngồi dậy chỉnh cho điều hòa thấp xuống thêm vài độ.
...
Sáng sớm, không khí mang theo sự mát mẻ. Ôn Tố đứng ở ban công một lát.
Căn phòng to như vậy mà vô cùng yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào. Cô nhìn thoáng qua phòng của Khương Lâm Quyện, không phải anh vẫn còn đang ngủ nướng đó chứ? Cô chậm rãi đi đến cửa phòng anh, giơ tay gõ cửa, "Dậy thôi nào!"
Trong phòng không ai đáp lời. Ôn Tố nổi lên ý xấu, cô định mở cửa phòng anh ra, trực tiếp sử dụng "phương pháp vật lý" để đánh thức anh dậy. Nhưng tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì ở phía cửa phòng khách vang lên giọng nói của người đàn ông, "Em làm gì thế?"
"......" Ôn Tố xoay người thì thấy Khương Lâm Quyện đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn mình.
Cô cảm thấy hơi ngượng, nhìn anh cười trừ, "Em chỉ định gọi anh dậy thôi!"
Khương Lâm Quyện mặc đồ thể dục màu đen, trên cổ anh có một chiếc khăn lông màu trắng, mồ hôi chảy xuống xương quai xanh gợi cảm của anh, thấm vào quần áo làm người ta cảm thấy say đắm. Cả tóc cả mặt anh toàn là mồ hôi. Anh giơ tay vuốt tóc mái ra đằng sau, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ôn Tố.
Ôn Tố không khỏi thưởng thức cảnh đẹp thêm vài giây, bởi Khương Lâm Quyện như này trông quá đẹp trai!
Anh không đeo kính, thiếu đi một chút sự thanh cao, trên người anh tràn ngập hơi thở hormone.
Ôn Tố đi qua duỗi tay định ôm anh nhưng Khương Lâm Quyện lại tránh đi. Yết hầu anh lên xuống, "Trên người anh có mồ hôi."
Nhưng không khó ngửi chút nào nha!
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Khương Lâm Quyện vào trong bếp nhanh chóng làm bữa sáng rồi mang ra bàn để Ôn Tố không đói. Còn anh thì vào phòng tắm trước, cởi quần áo ra tắm nước lạnh.
Ôn Tố cắn bánh mì, cô ăn gần xong thì Khương Lâm Quyện mới ra ngoài. Anh mở cửa ra vào trong bếp làm một cái sandwich đơn giản, tay còn lại thì bưng một ly cà phê ra.
"Phòng bếp như nhà anh trông như chẳng bao giờ nấu ý."
"Đúng là không có thời gian nấu thật." Khương Lâm Quyện nhìn cô một cái, "Nhưng sau này nếu em muốn ăn thì anh sẽ dành thời gian nấu cho em."
Ôn Tố chẳng khách sáo chút nào, "Anh nhớ đấy. Đến lúc ý em sẽ viết sẵn thực đơn cho anh."
Khóe môi Khương Lâm Quyện mang theo ý cười. Anh nâng mắt nhìn về phía Ôn Tố, sau khi đụng phải ánh mắt cô, anh lại từ từ thu ánh mắt mình lại.
Dường như giữa hai người chẳng cần ai nói câu gì bầu không khí cũng vô cùng ngọt ngào.
Cơm nước xong, Ôn Tố lấy quần áo hôm qua giặt xong và đã phơi khô. Cô ngồi lên ghế phụ xe của Khương Lâm Quyện. Cô giơ tay bẻ cái gương bên trên xuống, lấy một cây son từ trong túi ra sau đó bôi một lớp nhẹ lên môi, nhìn mặt cô trông tươi tắn hơn nhiều.
Một lát sau, xe từ từ dừng lại. Ôn Tố bỏ dây an toàn ra định xuống xe. Không biết nghĩ tới gì, cô lại quay lại hôn một cái lên mặt Khương Lâm Quyện.
Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa xe. Khương Lâm Quyện giật mình, một lúc lâu sau anh mới giơ tay lên chạm mặt mình.
Chờ khi bóng dáng cô gái biến mất nơi xa, anh mới chậm rãi quay xe chạy theo hướng khác. Vẫn chưa tới lúc tắc đường, đường đi vẫn còn được coi là thông thoáng.
Sau khi đến công ty, Khương Lâm Quyện đi vào thang máy. Tới nơi, các nhân viên thấy anh đều thi nhau chào hỏi, nhưng ánh mắt của ai cũng rất lạ. Khương Lâm Quyện chẳng nhận ra có gì đó sai sai, một tay anh đút túi quần đi vào phòng làm việc của mình.
Cửa vừa đóng, mấy nhân viên bên ngoài cầm tài liệu nở nụ cười với nhau.
"Trên mặt sếp có dấu son."
"Cộng thêm cái vẻ nghiêm túc, trông anh ấy hề thật đấy!"
"Đi suốt đường mà anh ấy chẳng phát hiện ra hả?"
Cuối cùng là Giản Hân vào trong phòng làm việc của Khương Lâm Quyện đưa tài liệu cho anh. Lúc chuẩn bị ra ngoài, cô nàng cố ý quay lại, cố nhịn cười, "Ông chủ à, không ngờ anh bị vợ quản chặt đó. Có phải chị dâu cho anh dấu ấn trên mặt để khẳng định chủ quyền không?"
Lúc này Khương Lâm Quyện mới nhận ra có cái gì đó sai sai, anh mở cam trước điện thoại ra soi thì mới nhận ra có dấu vết trên mặt mình. Môi anh mím lại, "Còn chuyện gì à?"
"......"
Có vệt màu đỏ đáng ngờ nổi lên bên tai anh, mãi mới đuổi được người ra ngoài.
Ở một diễn biến khác, Ôn Tố không hề biết Khương Lâm Quyện ngốc vậy, đến cả dấu son trên mặt cũng không biết lau. Khoa lại có một đống sinh viên thực tập mới tới, có một bạn trai là đàn em ở đại học của Ôn Tố, trước đó hai người từng gặp nhau. Có lẽ đối phương cảm thấy thân thiết với cô hơn nên có vấn đề gì cũng tới hỏi cô.
Sau khi tan làm, đối phương muốn mời Ôn Tố ăn cơm. Ôn Tố ngáp một cái, "Không được, chị muốn về nhà ngủ."
Úc Trạch hơi thất vọng, "Thế chị Ôn Tố nghỉ ngơi đầy đủ nhé!"
"Ừ."
Ôn Tố vừa ra ngoài vừa lấy điện thoại xem tin nhắn Khương Lâm Quyện nhắn cho cô. Cô gửi cho anh rất nhiều nhãn dán hôn gió, rất giống như đang đi quấy rối người ta, "Mau hôn em đi!"
Khương Lâm Quyện không trả lời không được. Dường như Ôn Tố có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, hẳn là anh đang mất tự nhiên mà đáp, "Ừ."
"Anh trả lời lấy lệ thật đó!"
"......"
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Một lúc lâu sau đầu kia vẫn không trả lời, chờ Ôn Tố về gần đến nhà thì nhận được tin nhắn giọng nói Khương Lâm Quyện gửi tới, "Lần sau gặp nhau anh nhất định sẽ nghiêm túc."
Trong giọng anh mang theo chút sự hứa hẹn cứ như là làm gì lớn.
Mấy ngày nay, khoa ngoại thần kinh có thêm nhiều bệnh nhân, không ít người gặp tai nạn giao thông sau đó phải tới viện phẫu thuật. Có một bà lão 70 tuổi, mấy hôm trước vừa làm phẫu thuật sọ não, vốn dĩ bệnh đã chuyển biến tích cực, không ngờ tới rạng sáng lại qua đời.
Ôn Tố nghe tiếng khóc đau khổ của người nhà bệnh nhân. Vốn dĩ cô nghĩ rằng chứng kiến nhiều cảnh ly biệt trái tim sẽ trở nên chai lì, nhưng không ngờ khi chứng kiến nó vẫn vô cùng đau đớn. Cô nghĩ tới bà nội mình, cô nhìn người nhà bệnh nhân, trông họ cũng như cô lúc trước làm cô không khỏi nhớ lại lần trước khi bà mình vào viện.
Ôn Tố gọi điện thoại cho bà, bà nhận điện, "Alo."
"Bà ơi bà đang làm gì thế?"
"Bà còn làm gì được? Ăn cơm chứ còn gì nữa? Cháu ăn chưa đấy?"
Ôn Tố còn chưa kịp ăn nhưng cô vẫn gật đầu, "Cháu ăn rồi."
Bà hỏi tiếp, "Ăn món gì?"
"......" Ôn Tố ậm ờ, "Cháu ăn linh tinh mấy thứ thôi. Có phải đợt này ở nhà nắng lắm không bà? Bà ở nhà nhớ chú ý sức khỏe, đừng để mình bị cảm nắng, cũng đừng tiếc tiền mà không bật điều hòa!"
"Cái gì mà tiếc không bật điều hòa cơ chứ? Bà là người như vậy à?"
Nói chuyện một lát, Ôn Tố cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất hiều. Ước nguyện ban đầu của cô khi làm bác sĩ là cứu người bệnh khỏi nguy hiểm, nhưng rất nhiều lúc mọi chuyện bất khả kháng, không thể tránh khỏi việc bệnh nhân tử vong, cảm giác đau đớn, dằn vặt chỉ ngăn cản các bác sĩ làm tốt công việc của mình. Các bác sĩ chỉ có thể làm tận chức trách, khả năng của mình để giúp các bệnh nhân khỏi bệnh.
Ôn Tố nghĩ, cô vẫn cần trưởng thành nhiều hơn.
Vốn tưởng chuyện kia sẽ trôi qua, không ngờ tới buổi chiều, người nhà bệnh nhân mới qua đời ấy lại tới bệnh viện làm loạn, nghi ngờ do bác sĩ, hộ sĩ thiếu trách nhiệm nên mới dẫn tới kết quả như vậy. Ôn Tố đi qua thấy một người đàn ông trung niên chỉ vào bác sĩ mà mắng, "Không phải trước đó vừa mới phẫu thuật sao? Người chết ở bệnh viện mấy người, không phải trách nhiệm mấy người thì là trách nhiệm của ai cơ chứ?"
Ôn Tố định qua nói lý với người kia, "Không ai có thể bảo đảm chuyện ngoài ý muốn không xảy ra..."
Còn chưa nói xong cô đã bị người đàn ông kia đẩy ra. Những người gần đó lập tức ra ngăn cản anh ta để tránh anh ta động tay động chân, "Đừng đánh người."
"Sao thế? Mấy người là bác sĩ không phải vì phục vụ người bệnh sao? Tôi có đánh có mắng thì các người cũng phải chịu!"
Mãi mới tan làm, đầu Ôn Tố vẫn ong lên. Cô vốn định ăn cơm rồi về nghỉ ngơi một lát, lúc cô ngồi lên xe về nhà thì nhận được điện thoại của Khương Lâm Quyện, "Alo, em như nào?"
Giọng cô hơi yếu ớt. Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ hỏi, "Có phải anh nhớ em không?"
"Có chuyện gì thế?" Anh hỏi.
"Không có gì." Vừa nói xong, Ôn Tố lại cảm thấy vậy không hay, rõ ràng trước đó cô đã bảo sẽ phải thật lòng hết với anh, "À... Là do hôm qua có bệnh nhân qua đời, em thấy hơi khó chịu, hơn nữa hôm nay còn có người nhà bệnh nhân làm loạn..."
Thật ra Ôn Tố không muốn kể lại những chuyện không vui, cô sợ lan tỏa năng lượng tiêu cực đến người khác, cũng sợ bản thân sẽ có những cảm xúc tiêu cực khi kể lại câu chuyện. Nhưng bất ngờ là khi có thể dốc bầu tâm sự với Khương Lâm Quyện cô lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cứ như có chỗ để trút hết khó chịu vậy.
Cô không nhịn được mà kể hết cả câu chuyện, sau đó hừ một tiếng, "Nếu là em trước kia thì em đã đánh cho ra một hai với anh ta rồi đấy!"
Nói rồi cô lại tiếp lời, "Thôi thôi, không được giận mà hỏng người."
Giọng Khương Lâm Quyện rất dịu dàng cứ như tiếng suối chảy róc rách, "Đừng nhịn cái giận trong lòng."
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, "Chờ anh nửa tiếng, em muốn ăn gì?"
"Hả?" Ôn Tố chưa lấy lại tinh thần.
"Em chưa ăn đúng không? Anh qua nấu cơm cho em."
Anh đang định tới an ủi cô à?
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.
Sau khi ngắt điện thoại, Ôn Tố mở ứng dụng trong máy lên đặt một ít rau dưa. Tí nữa Khương Lâm Quyện tới thì đồ cũng tới. Cô hơi mệt, vốn chỉ định dựa vào ghế sô pha một lát, ai ngờ cô ngủ luôn nửa tiếng.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ôn Tố chạy qua mở cửa ra. Thấy người đàn ông đứng cửa, cô vươn tay choàng lên cổ anh, cả người bám lên người anh.
Có Khương Lâm Quyện đúng là thích thật đấy!
Hai chân cô trực tiếp vòng qua eo anh, Khương Lâm Quyện vừa nghe cô lẩm bẩm vừa bế cô đi vào.
Ôn Tố ôm một lúc lâu cũng không buông tay, cứ ôm như con gấu koala vậy. Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Khương Lâm Quyện thấy hơi bất đắc dĩ, "Có phải đồ ăn em đặt đến rồi không? Bỏ anh ra nhé?"
Ôn Tố buông anh ra một cách không tình nguyện.
Khương Lâm Quyện ra lấy đồ ăn, ống tay áo anh xắn lên vài nấc, "Em đi ngủ một lát đi, chờ anh làm xong rồi anh gọi em dậy."
Đúng là Ôn Tố mệt thật nên cô đi nghỉ ngơi. Chờ lúc được đánh thức, suýt nữa cô không nhận ra phòng mình. Căn phòng vốn bừa bộn được thu dọn sạch sẽ. Rõ ràng thói ở sạch của người nào đó lại tái phát, trên bàn còn có đồ ăn nóng hôi hổi.
Ôn Tố vươn tay làm nũng, "Chàng tiên ốc bế em đi!"
Khương Lâm Quyện hơi bất đắc dĩ bế Ôn Tố đến trước bàn, đặt bát canh trứng cà chua mà cô thích tới trước mặt cô. Ôn Tố dừng một lát. Cô ngơ ngác vài giây rồi mới tỉnh hẳn. Cô thấy áo Khương Lâm Quyện như bị dầu mỡ bắn vào, "Áo sơ mi này của anh..."
Ngày thường Ôn Tố không nấu cơm nên đúng là trong nhà cô không có mấy thứ như tạp dề. Mà Khương Lâm Quyện tới vội nên anh cũng quên thay quần áo, anh thuận miệng hỏi, "Thế em định đền như nào?"
Ôn Tố cố ý trêu anh, "Sao lại là vấn đề của em cơ chứ? Anh xem, không phải người chủ động muốn nấu cơm là anh sao? Người không mặc tạp dề cũng là anh mà? Vả lại nếu sợ bẩn sao anh không cởi luôn quần áo ra ý, thế thì quần áo không bẩn rồi!"
Khương Lâm Quyện: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Không mặc quần áo là nấu cơm hay là làm...?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...