Nàng giận Chu Thiên Lăng đã hơn một ngày.
Buổi cơm tối của ngày hôm sau, Y Vân lại cố tình gây chuyện với hắn.
Chu Thiên Lăng đặt đũa vào món ăn nào mà định gắp lên thì y như rằng nàng lại dùng đũa làm nó rớt xuống.
Hắn không tức giận cũng không nói một lời nào, nhìn nàng rồi im lặng.
Gương mặt hắn chẳng chút biểu tình càng làm Y Vân giận lại càng thêm giận.
Nàng thỉnh thoảng lại hừ lạnh rồi liếc vương gia một cái.
Chu Thiên Lăng đáng ghét!
Hôm nay chính là ngày hoàng cung xuất phát đến vi trường, nghĩ đến đây thôi nàng lại nuốt không trôi thức ăn rồi.
Trực tiếp bỏ đũa xuống, buồn bực đứng dậy đi về nam viện của mình.
Nàng tức tối nằm lên giường được một lúc lại ngồi dậy.
Hậm hực đi đi lại lại ở trong phòng, Tú Linh đứng ở một bên thấy vậy chỉ biết cười trừ.
Công chúa của nàng chính là đã được vương gia chiều hư nên mới thành ra thế này.
-Tú Linh, ngươi cười cái gì?
Y Vân bắt gặp nụ cười trên môi của thị nữ thì thập phần không hài lòng.
Tú Linh ngay lập tức liền mím môi rồi lắc đầu.
Được một lúc sau, phía bên ngoài lại truyền đến tiếng nói của Lâm Doãn cô cô:
-Buổi tối vương phi đã chưa có gì bỏ bụng, vương gia căn dặn nô tì mang thức ăn đến cho người.
Nàng không nói, ngoe nguẩy ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Tiện tay với lấy chiếc lược, nhìn mình trong gương rồi chải chải lại tóc.
-Công chúa, muội ra mở cửa nhé?
Trước câu hỏi của Tú Linh, nàng vẫn im lặng không đáp.
Tú Linh tuy không nhận được câu trả lời từ Y Vân nhưng vẫn tiến về cánh cửa gỗ, mở nó ra.
Dù giận hắn thì giận nhưng nàng vẫn không thể để cái bụng bị đói.
Đợi sau khi Y Vân dùng xong, Lâm Doãn mới dọn dẹp bát đĩa, tự tay mang xuống.
Đặt chúng ở nhà bếp, bà bước ra ngoài thì lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của đám nô tỳ.
-Các ngươi nói xem khó khăn lắm vương gia với vương phi mới tốt hơn một chút.
Bây giờ vương phi lại giận vương gia, hai vị chủ tử của chúng ta đúng thật là rắc rối.
-Trấn Định vương thương vương phi như vậy, sớm muộn gì mà chẳng làm hòa.
...
Lúc này, Cát Tường bèn lên tiếng phủ nhận những lời của đám cung nữ kia, giọng điệu có đôi phần hống hách:
-Yêu thương cái gì chứ? Chẳng qua là vương gia nể mặt vương phi là công chúa Đông Hạ nên mới tôn trọng nàng ta thôi.
-Cả một ngày nay, vương phi cứ luôn gây chuyện khó dễ với vương gia nhưng ngài ấy lại không một chút tức giận hay trách phạt.
Cái đó chẳng phải là thương vương phi ư?
Trước câu nói của Cát Tường, lại có một thị nữ khác lên tiếng phản bác lại.
Thế nhưng, nàng ta lại không chịu thua, quyết đôi co đến cùng:
-Nếu là thương yêu thật vậy tại sao hai năm rồi mà vương phi vẫn chưa có thai?
-Cô nói thì tôi mới nhớ, vương gia ở đông viện, vương phi ở nam viện.
Trước lúc vương phi bị bệnh và sau khi hồi phục...hai vị chủ tử cũng chưa từng chung phòng lần nào.
Lâm Doãn nghe đến đây thì bèn đi về phía trước, hắng giọng giả vờ ho vài cái rồi lên tiếng thị uy:
-Chuyện của vương gia và vương phi cũng đến lượt đám nô tài như các ngươi ở đây nghị luận ư?
-Lâm Doãn cô cô.
Đám hạ nhân nghe được thanh giọng quen thuộc này thì hốt hoảng vô cùng, vội cúi đầu.
-Các ngươi đang chê ta giao cho ít việc quá phải không?
-Nô tỳ không dám!
-Nô tỳ không dám!
-Nô tỳ không dám!
Bọn họ sợ vị cô cô chưởng sự này cũng phải thôi bởi bà là người bên cạnh vương gia từ lúc ngài còn là bát hoàng tử cho đến khi có được vương vị, xuất cung khai phủ, rất được ngài ấy coi trọng.
-Cẩn thận cái miệng của các ngươi.
Nói rồi, Lâm Doãn cô cô quay người rời đi.
Trước khi cất bước vẫn không quên đưa một cái nhìn cảnh cáo dành cho Cát Tường.
Đến lúc nàng sắp đi ngủ thì cái tên đáng ghét kia lại lần sang.
-Cô ngủ chưa? Ta vào có được không?
Nghĩ ngợi một hồi, Y Vân mới hướng mắt ra cánh cửa, giọng nói có chút miễn cưỡng:
-Vào đi.
Vừa nhìn thấy Chu Thiên Lăng, nàng trao cho hắn một cái liếc mắt sau đó liền quay sang hướng khác.
Trấn Định vương tiến về phía bàn trang điểm nàng đang ngồi, trực tiếp khụy một chân xuống, cất giọng đầy chân thành:
-Công chúa nhỏ à, cô đừng giận tôi nữa được không?
-...
Nàng vẫn không trả lời, hắn bèn dùng ngón trỏ khều khều lên mu bàn tay vương phi.
Y Vân liền rút tay lại, không lạnh không nhạt lên tiếng:
-Ngươi đưa ta đến vi trường thì ta sẽ hết giận ngươi.
-Chuyện đó không được.
Không có mình ở đó, Chu Thiên Lăng không thể yên tâm chút nào.
Đợi đến lúc từ biên cương trở về, hắn sẽ đền bù cho nàng, nhưng tạm thời việc này vẫn phải giữ bí mật.
Lại là hai từ "không được" kia, Y Vân lườm hắn một cái.
Chẳng để tâm người phía trước là vương gia cao cao tại thượng của Đại Chu, nàng trực tiếp đánh mạnh vào người hắn rồi mở miệng mắng:
-Cút! Ngươi cút khỏi đây cho ta, mau biến khuất mắt ta đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...