10 giờ tối, ký túc xá đều đã tắt hết đèn.
Úc Hỉ sớm đã ngủ say giấc, đến nửa đêm, mơ mơ màng màng lại tỉnh dậy.
Tiếng động phát ra từ điều hòa rõ rệt, cứ thế đập vào tai, Úc Hỉ ngủ đến mức đổ cả mồ hôi.
Cô lục đục ngồi dậy, định xuống giường lấy điều khiển điều hòa hạ thấp nhiệt độ xuống. Vừa mới vén màn ra thì một giọng nói đè thấp lọt vào trong tai: "Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"
Úc Hỉ ngẩn người, rồi sau đó với tay lấy di động nhìn một chút, 3 giờ sáng.
Trên giường vẫn còn đang treo màn, giường của Úc Hỉ ở sát tường gần ban công, hướng tay trái có một khung cửa sổ nhỏ.
Úc Hỉ sợ ban đêm đóng chặt cửa sổ không khí sẽ không lưu thông được, vậy nên mỗi tối trước lúc đi ngủ đều mở hé cửa ra.
Ban công không to lắm, Tề Dục đang ngồi xổm ở ngoài đó.
Dáng người của cô ấy vốn dĩ thuộc dạng cao mảnh, vậy mà bây giờ ngồi xổm ở đó lại trong nhỏ bé đến đáng thương.
Úc Hỉ cũng chỉ vô tình nghe trộm, rồi sau đó lại quay về giường nằm xuống.
Tiếp sau đó là tiếng chửi mắng được đè nén hết cỡ của Tề Dục truyền đến: "Vương Minh Hiên, anh đúng là thằng chó khốn khiếp."
Giọng nói từ đầu đến cuối đều kèm theo tiếng khóc nấc nghẹn.
Sau đó là một sự yên tĩnh kéo dài, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng khóc nức nở được kìm nén bắt đầu vang lên.
Úc Hỉ thấp giọng thở dài một hơi, nhưng cũng không đi xuống dưới an ủi.
Đã hơn ba năm sống chung, Úc Hỉ cũng hiểu rõ những lúc như thế này, Tề Dục không hề muốn cô nhìn thấy dáng vẻ thảm hại hiện giờ của bản thân, vậy nên cô trước nay đều rất biết ý.
Úc Hỉ nhắm chặt mắt nằm trên giường, nhưng vẫn để ý động tĩnh ở bên ngoài.
Mãi cho đến khi Tề Dục từ ngoài ban công đi vào, rồi lên trên giường.
Phòng ký túc lại khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Ngày hôm sau thức dậy.
Úc Hỉ xuống giường đi đánh răng rửa mặt, Tề Dục vẫn mang một dáng vẻ vui tươi hớn hở như mọi khi, giống như người tối hôm qua còn vừa khóc nức nở không phải cô ấy mà là một người khác.
Úc Hỉ cũng giả vờ tỏ ra như không biết chuyện gì.
Ngày báo danh, Chung Thanh với Trình Sầm cũng quay về rồi. Ngày tháng lại khôi phục lại như xưa: trường học, nhà ăn, ký túc xá.
Gần nửa tháng nay, Tề Dục rất hiếm khi ra ngoài, cả ngày đều ở lỳ trong ký túc xem phim truyền hình. Còn Úc Hỉ thì lại trở thành người thường xuyên vắng mặt nhất trong phòng.
Buổi sáng hôm nay sau khi học xong tiết tự học thì Tề Dục hào hứng thương lượng với cô về chuyện buổi tối đi đâu ăn cơm?
Úc Hỉ thu dọn sách vở, nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn cô ấy, lời nói có chút ngại ngùng: "Tề Tề, buổi tối mình phải ra ngoài rồi."
Tề Dục mặt mày khó nén nổi thất vọng, lẩm bẩm: "Sao mà cái vị Ôn tiên sinh này suốt ngày tranh giành cậu với mình thế hả, đúng là đáng ghét!"
Sáng sớm nay Ôn Thuần Chi gửi tin nhắn đến, nói anh ấy hôm nay sẽ đến thành phố B mở một cuộc họp.
Úc Hỉ khi ấy vừa mới ngủ dậy, đem gối đặt xuống dưới cánh tay, giả bộ không hiểu trả lời lại tin nhắn của anh một câu "Ồ".
Ngay sau đó người đàn ông đã gọi điện thoại đến: "Buổi tối đến chung cư chứ?"
"Anh tới đây có việc mà, em không đến làm phiền anh sẽ tốt hơn." Cô cố tình hạ thấp ngữ khí xuống, hệt như đang lo nghĩ cho anh.
Lời nói đó của cô quả thật như vẻ tự nhiên vốn có, một chút giả dối cũng không hề nhìn ra được.
Người đàn ông ở đầu bên kia cười cười: "Em giả ngốc đấy à?"
Úc Hỉ không trả lời, nhưng cổ họng lại khó nén được mà bật cười khanh khách.
Anh dẫn dụ từng chút một: "Ngoan, nghe lời. Qua đây với anh, hmm?"
Trong lòng Úc Hỉ như ngậm một viên đường ngọt lịm, lúc cô nói chuyện cũng có thể cảm nhận được mấy phần ngọt ngào đó: "Ừm."
Úc Hỉ ngồi xe buýt khoảng nửa tiếng đồng hồ đi đến chung cư.
Cô mở cửa đi vào trong thì nhận được tin nhắn của Ôn Thuần Chi nói sẽ quay về muộn một chút, nói cô nếu buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi.
Trong căn phòng này đã đặt không ít đồ đạc của cô.
Úc Hỉ đi tắm, sau đó gọi đồ ăn nhanh, rồi ngồi trên sofa xem phim.
Bộ phim chiếu đến tận đoạn cuối thì Ôn Thuần Chi lúc này mới trở về.
Anh được Giang Tứ đưa về, tối này hình như anh đã uống không ít rượu, Úc Hỉ vừa mở cửa đã ngửi ngay được mùi rượu ở trên người anh.
Cô lập tức nhíu chặt mày, còn Ôn Thuần Chi thì không hề phát giác ra.
Anh uống đến mức hai tai đỏ ửng, có lẽ là thật sự say rồi, vừa vào trong đã đổ rụp người lên trên người cô.
Úc Hỉ ngại vì Giang Tứ vẫn còn ở đây nên sắc mặt không được tự nhiên cho lắm. Giang Tứ thì ngược lại, miệng cười tủm tỉm, giống như một màn trước mắt đây đã chẳng còn gì lạ nữa, vậy nên anh ấy đã nhanh chóng rời đi, còn tiện tay giúp cô đóng cửa.
Úc Hỉ bị Ôn Thuần Chi đè lên trên tủ đựng giày.
Một tay của anh ôm lấy eo Úc Hỉ, đôi môi liên tục làm loạn ở giữa hõm cổ của cô. Mùi rượu nồng nặc trực tiếp sộc thẳng vào khoang mũi, Úc Hỉ nhíu chặt mày, ghét bỏ nói: "Anh đi tắm trước đi đã."
Cô vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn vương lại mùi thơm thanh mát của sữa tắm.
Ôn Thuần Chi chạm tới chiếc váy ngủ hai dây của cô, đai váy buông lơi trên bờ vai, tạo nên một cảm giác cám dỗ vô hình. Giọng của Ôn Thuần Chi khàn khàn, cắn lên vai cô: "Giúp ông chú này giải tỏa cơn khát đã, thế nào? Hmm?"
Úc Hỉ lập tức đỏ mặt: "Không muốn, không muốn."
Ôn Thuần Chi cũng thật sự không muốn trong lúc bản thân hồ đồ không tỉnh táo giải quyết chuyện ấy như thế này.
Anh cởi cúc áo sơ mi rồi ném lên trên tủ đựng giày, sau đó giơ tay bẹo má của cô, như cười như không: "Đợi anh."
Dứt lời, anh lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Đợi tới lúc Ôn Thuần Chi tắm xong đi ra thì cô đã sớm ôm lấy gối ôm, ngủ một cách ngon lành.
Tắm xong thì cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Ôn Thuần Chi giờ phút này cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng chẳng còn sức lực nữa. Anh nằm thẳng xuống, sau đó kéo cô ôm chặt vào trong lòng.
Cô hình như bị tiếng động nhỏ đánh thức, đôi mắt lim dim mở ra, hỏi: "Anh tắm xong rồi à?"
Ôn Thuần Chi thấp mắt, nói khẽ: "Ngủ thôi."
Giấc ngủ này ngủ rất ngon, thẳng một mạch đến ngày hôm sau.
Buổi sáng Úc Hỉ có hai tiết học. Cô vừa tỉnh dậy thì đã không thấy Ôn Thuần Chi đâu.
Cô vội vội vàng vàng nhảy ra khỏi giường, chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đợi cô đánh răng, thay quần áo xong xuôi thì lúc này Ôn Thuần Chi mới xuất hiện. Cô quỳ ở dưới đất, vơ vội mấy đồng đồ linh tinh bỏ vào trong túi: "Lát nữa em có tiết, anh đưa em về trường trước nhé."
Ôn Thuần Chi thì vẫn rất nhàn nhã, anh bỏ chìa khóa lên trên bàn uống trà: "Ăn sáng đã."
Úc Hỉ ngước mắt nhìn anh, trầm mặc không nói gì.
Cô với Ôn Thuần Chi ở bên nhau cũng đã được ba tháng hơn, anh hình như rất chú trọng đến một ngày ba bữa của cô. Thật ra nhìn Ôn Thuần Chi lúc nào cũng trong bộ dạng không để ý đến bất cứ thứ gì, thế nhưng lại rất chú ý đến vấn đề ăn uống của cô.
Úc Hỉ cực kỳ lười, buổi sáng còn nằm ì trên giường chán chê mới chịu dậy, thế nên bữa sáng cũng tự nhiên không quản nữa. Thế nhưng ba tháng nay, chỉ cần là thức dậy cùng với anh thì bữa sáng chắc chắn không thể bỏ qua. Lại nhớ tới một ngày nào đó cô còn bị anh gọi dậy để đi ăn sáng.
Úc Hỉ không thể lý giải nổi, vặn vẹo chân mày, giống như một học sinh nhỏ đang cầu đáp án từ giáo viên, hỏi anh: "Tại sao anh lại để ý đến việc em ăn hay không ăn bữa sáng quá mức đến thế hả?"
Lúc ấy, anh đang hút thuốc, một tay kẹp thuốc, tay còn lại thì nắm lấy cổ tay cô: "Cảm giác không được tốt lắm."
Úc Hỉ sững người, ngay sau đó mới phát giác ra được ý tứ trong lời nói của anh, cô cười cười ép sát lại gần, phóng khoáng nói: "Vậy thì anh có thể đi tìm người phụ nữ có cảm giác tốt ấy?"
Anh phì cười một tiếng, cánh tay ôm lấy eo cô, nửa thật nửa giả đáp: "Có lẽ là không được đâu, anh bây giờ chỉ muốn dính chặt lấy em mà thôi."
...
Úc Hỉ vẫn còn muốn phản kháng: "Sẽ đến muộn mất."
Anh dựa vào sofa, cười cười: "Sợ gì chứ?"
Úc Hỉ mím môi, anh lúc nào cũng luôn trong bộ dạng cho dù trời có sập xuống cũng không mảy may lo lắng. Ở trong mắt anh chuyện cô đến muộn chắc cũng chẳng tính là gì cũng nên.
Ôn Thuần Chi lái xe đưa cô đến một quán ăn sáng ở gần đó.
Hai người ăn xong thì anh đưa cô về trường, anh cho xe dừng xe lại dưới tòa nhà mà cô chuẩn bị có tiết học.
Úc Hỉ nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn khoảng hơn 20 phút nữa.
Vốn dĩ vẫn còn lo lắng thì bây giờ chẳng còn vội vàng gì nữa, vẫn còn tâm trạng lấy gương ra dặm lại lớp make up.
Ôn Thuần Chi hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc lên hút, yên lặng ngắm nhìn cô gái bé nhỏ của mình.
Cô cầm chiếc gương, nét mặt nghiêm túc kẻ chân mày.
Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc: "Đi học thôi mà em phải trang điểm đẹp như thế để làm gì?"
Úc Hỉ cất gương đi, ngữ khí nhẹ bẫng: "Đương nhiên là để khiến người khác cảm thấy em đẹp rồi."
Ôn Thuần Chi cười khẽ, dập tắt điếu thuốc. Anh giơ tay kéo cô đến phía trước, ngón tay xoa nắn lên đùi cô, nét mặt hiện vài phần vô lại: "Khiến người khác cảm thấy? Hmm, nói thử xem nào?"
Anh cọ sát lên môi cô, giọng nói khàn khàn.
Bấy giờ cũng đúng lúc là giờ tan học nên bên ngoài có rất nhiều người đi lại.
Úc Hỉ bất an nói: "Chúng ta đang ở trường học đấy."
Ôn Thuần Chi giả vờ nghe không hiểu: "Trường học thì sao?"
Úc Hỉ xấu hổ đến mức chỉ muốn cắn lưỡi tự tử ngay lập tức.
Ôn Thuần Chi thấy thế thì cũng không còn trêu ghẹo cô nữa, cười khẽ rồi buông cô ra.
Úc Hỉ rời khỏi đầu gối của anh, vén lọn tóc xõa ở bên má ra sau tai: "Em đi đây."
Ôn Thuần Chi gật gật đầu.
Úc Hỉ xuống xe, cúi thấp đầu, chỉnh sửa lại tóc tai. Lúc ngẩng mặt lên thì lại liếc nhìn thấy Ôn Hinh.
Úc Hỉ ngây người giây lát rồi mở miệng nói: "Giáo viên Ôn."
Ôn Hinh cười cười, nhưng trong nụ cười đó lại như ẩn chưa mấy phần ý tứ khác.
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, Úc Hỉ không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã chạy về phía phòng học.
Tề Dục đã giữ chỗ xong xuôi hết cho cô, Úc Hỉ vừa ngồi xuống thì Tề Dục đã nghiêng đầu nói: "Mình còn tưởng cậu không đến cơ đấy."
Úc Hỉ lấy sách ra: "Mình nào dám chứ."
Tề Dục quay quay cây bút bi trong tay, gật gật đầu: "Cũng đúng, tiết học của giáo viên Hà này trước nay chẳng có ai dám trốn cả."
Suốt hai tiết học, Úc Hỉ có chút không tập trung, nhiều lần thất thần.
Tề Dục cũng nhìn ra được, hỏi: "Cậu sao thế?"
Úc Hỉ: "Hả, sao gì cơ?"
~Hết chương 43~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...