Mùa Xuân Đến Muộn

Bóng lưng của cô gái biến mất ở một căn phòng phía cuối hành lang dài.

Ninh Tắc Mộ dựa người vào lan can được làm bằng gỗ nâu, như cười như không nói: "Cô bé này nhìn thoáng qua thôi cũng thấy là một mỹ nữ rồi."

Ôn Thuần Chi không lên tiếng, im lặng hút thuốc.

Ninh Tắc Mộ nhớ ra gì đó, anh lại nói tiếp: "Này, cậu với cái cô tên Trình Uyển chia tay rồi à? Cô ta có gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, tôi thấy chắc không bằng lòng chia tay với cậu đâu?"

Ôn Thuần Chi khẽ hừ một tiếng, cười nhạt, anh đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác, ánh mắt lười biếng: "Sao? Cậu bây giờ còn muốn làm người hòa giải à?"

"Tôi đâu có rảnh rỗi đến mức đấy!" Ninh Tắc Mộ khoát khoát tay, "Cậu có định đi giải khuây không thì bảo?"

Ôn Thuần Chi cởi áo khoác vắt lên cánh tay: "Không đi."

Ninh Tắc Mộ cũng biết anh ấy vừa kết thúc cuộc họp nên cũng không ép buộc.

Ôn Thuần Chi cũng không rời đi mà anh đi lên phòng nghỉ ngơi trên lầu.

Anh từ trước đến giờ đều không có chỗ ở cố định, thỏ khôn có ba ngách hang*, ở đâu cũng sẽ luôn có một chỗ.

*Ý nói: thỏ có ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết, cũng như con người phải có trí mưu tự tồn. Câu này là do Phùng Huyên bày kế cho Mạnh Thường Quân.

Ôn Thuần Chi quẹt thẻ sau đó đóng cửa lại.

Anh tiện tay ném áo khoác âu phục được thiết kế tinh tế lên trên tủ đựng đồ.

Đi tới trước cửa tủ lạnh, anh mở tủ lấy ra chai nước khoáng sau đó uống hết một nửa.

Giấc ngủ này của Ôn Thuần Chi ngủ không được ngon giấc cho lắm.

Anh bị chuông điện thoại di động đánh thức.

Là một người có tính gắt gỏng mỗi lúc ngủ dậy, vậy nên vừa mở miệng giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.

Người ở đầu bên kia điện thoại là bác hai của anh, Hà Tuệ Tân. Hà Tuệ Tân nghe thấy giọng nói của anh liền hỏi: "Con vừa đi nghỉ ngơi rồi đấy à?"

Trong lòng nghi hoặc thằng nhóc này sao lại đi ngủ sớm như vậy?

Ôn Thuần Chi ngồi dậy, anh giơ tay lên xoa xoa mặt: "Bác có chuyện gì sao?"

Lúc này Hà Tuệ Tân mới từ từ nói: "Bác gọi điện thoại cho Ôn Thiền nhưng con bé không nghe máy. Con bé nói hôm nay tổ chức sinh nhật ở chỗ con, con đi xem một chút, cũng muộn rồi con bảo con bé về nhà đi."

Ôn Thuần Chi trả lời, nhìn màn hình điện thoại di động, 11 giờ đêm.

Ôn Thuần Chi đi thang máy xuống dưới lầu, sau đó lại gọi cho quản lý hỏi số phòng.


Cánh cửa không được đóng chặt mà chỉ khép hờ.

Ôn Thuần Chi đặt tay lên nắm cửa, khẽ đẩy cửa ra đi vào trong.

Giọng hát mềm mại dịu dàng uyển chuyển của con gái truyền tới.

Là bài Ái Muội của Vương Phi.

Trước màn hình TV là một dáng người nhỏ bé mỏng manh.

Ôn Thuần Chi không ngờ cô gái này vừa cất lời lại có thể đem bài hát thể hiện rõ đủ mọi muộn phiền, ưu tư một cách du dương trầm bổng. Anh hơi nhíu mày, lấy bao thuốc lá từ trong túi áo ra ngoài, rút ra một điếu kẹp lên bên miệng.

Úc Hỉ là người khi đã làm chuyện gì thì đều dồn hết tâm tư của bản thân lên chuyện đó.

Trong phòng cũng đã có một vài cô gái phát hiện ra người đàn ông đang đứng ngoài cửa, rối rít nghiêng đầu nhìn, thấp giọng thì thầm to nhỏ.

Sau khi hát xong, Úc Hỉ đặt micro xuống, lúc quay người để về chỗ ngồi thì nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa.

Ánh sáng ở bên ngoài hắt vào trong, người đàn ông dựa vào khung cửa, dáng vẻ ung dung, đầu ngón tay có đốm đỏ hồng thấp thoáng như ẩn như hiện.

...

12 giờ đêm, bãi đỗ xe vắng vẻ, trừ hai người ra còn có một đôi nam nữ.

Người đàn ông đè người phụ nữ lên trên cửa xe, hai người bọn họ coi xung quanh như trốn không người mà hôn môi một cách cuồng nhiệt, hơi thở dồn dập, tình hình có vẻ sắp ngoặt sang một hướng quá đáng hơn nữa.

Ánh mắt của Úc Hỉ cứ dán chặt vào đôi nam nữ, Ôn Thuần Chi phát hiện ra liền giơ tay lên cốc vào đầu cô: "Em nhìn cái gì vậy? Như thế gọi là bất lịch sự, em có hiểu không?"

Úc Hỉ bĩu môi, ngước mắt nhìn anh: "Em hiểu!"

Ôn Thuần Chi lấy chiếc điều khiển xe từ xa bấm một cái, ngay sau đó liền thấy đèn xe nhấp nháy. Ôn Thuần Chi vòng qua đầu xe ngồi xuống ghế lái.

Úc Hỉ đứng ở chỗ cũ, cô do dự nhìn ghế phía sau xe với ghế lái phụ, cuối cùng thì cô quyết định kéo cánh cửa ngồi xuống vị trí bên cạnh ghế lái.

Thấy cô đã cài xong giây an toàn, lúc này Ôn Thuần Chi mới khởi động xe lái đi.

Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe sau đó ngoặt về hướng đi ra đường lớn.

Đèn đường hai bên dần dần biến mất.

Tay Ôn Thuần Chi đặt trên vô lăng, anh mở miệng: "Em hát hay lắm."

Giọng nói của anh vừa dứt, điện thoại di động đặt ở giữa trung tâm tay vịn rung lên.

Úc Hỉ theo bản năng nhìn qua, trên màn hình hiển thị một dãy số.


Ôn Thuần Chi cầm điện thoại lên, nhìn cũng không thèm nhìn liền lập tức tắt điện thoại, sau đó bỏ lại chỗ cũ.

Suốt quãng đường đều rất yên tĩnh, đúng lúc này lại gặp đèn đỏ.

Ngón tay Ôn Thuần Chi gõ nhẹ lên vô lăng, anh như nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh mình.

"Ôn Thiền, con bé có phải yêu sớm rồi không?"

Úc Hỉ vẫn còn đang nghĩ tới vết đỏ trên xương quai xanh của anh, bỗng nhiên nghe thấy anh hỏi như vậy thì cô hơi ngẩn người mà nghiêng đầu nhìn anh.

Ôn Thuần Chi hơi nhíu đầu chân mày: "Hmm?"

Úc Hỉ che giấu: "Em không biết."

Ôn Thuần Chi sao có thể không nhìn ra được ánh mắt né tránh của cô, thế là anh liền chuyển đối tượng, cố ý trêu cô: "Em thì sao?"

"Gì cơ?"

"Yêu sớm!"

Úc Hỉ mím môi: "Em không có."

Khóe miệng Ôn Thuần Chi xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, giống như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không quá quan tâm đến câu trả lời của cô. Úc Hỉ không biết anh đang suy nghĩ gì, cô thận trọng nhấn mạnh lại một lần nữa: "Em không yêu sớm!"

Ôn Thuần Chi thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô thì bật cười, tiếp tục trêu cô: "Không thích ai à?"

Con ngươi đen láy của Úc Hỉ nhìn anh, trong lòng có gì đó khẽ động đậy nhưng lý trí lại nói với cô rằng hiện tại chưa phải là lúc, tim cô đập nhanh hết mức, môi khẽ mấp máy.

Đằng sau xe có tiếng bấm còi kéo dài, Ôn Thuần Chi thu lại ánh mắt sau đó nhìn về phía trước.

Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.

Úc Hỉ giống như khinh khí cầu bị chọc thủng, lập tức xì hơi.

Tâm trạng lúc này không thể nói rõ, bảy phần lạc lõng nhưng cũng vẫn có ba phần vui mừng.

Cô dựa vào cửa kính xe, ngón tay nắm chặt giây an toàn.

Úc Hỉ nhớ lại lần đầu tiên gặp anh.

Ngày hôm ấy, Úc Hỉ đến thăm Lâm Vận.


Lâm Vận là chủ nhiệm lớp ba năm cấp hai của Úc Hỉ. Năm Úc Hỉ học lớp 8, bố Úc bị bệnh nặng, suýt chút nữa đã không đóng nổi học phí, phải đối mặt với việc thôi học.

Khi ấy Lâm Vận thấy Úc Hỉ rất chịu khó học tập, không nỡ để cô thôi học nên bà đã trợ cấp cho cô một năm tiền học phí.

Về sau, mỗi năm khi sắp qua năm mới Liễu Hương Đông đều để Úc Hỉ đến thăm Lâm Vận, biếu bà một ít hải sản.

Năm lớp 10 là lần đầu tiên Úc Hỉ đến thăm Lâm Vận.

Lúc ấy đang trong mùa hè, bầu trời bất ngờ đổ xuống một trận mưa lớn, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi như suối chảy.

Trong phòng khách, Úc Hỉ ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ hết sức cẩn thận.

Phòng khách rộng lớn lúc này chỉ có một mình cô ngồi đó.

Trên lầu truyền tới một tiếng động nặng nề, Úc Hỉ giật bắn mình, tập trung lắng nghe, một lát sau có tiếng bước chân rơi trên bậc thang vang lên, cô quay đầu lại nhìn.

Ở phía cầu thang có một người đi xuống, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là quần tây màu xám tro nhạt, tiếp đó, mỗi một bước chân bước xuống đều sẽ hiện rõ từng bộ phận.

Úc Hỉ cứ nhìn chăm chú vào anh, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.

Ôn Thuần Chi đi xuống dưới lầu, anh không hề chú ý tới có một cô bé đang ngồi trong phòng khách.

Ký ức cuối cùng của Úc Hỉ là thấy bóng lưng của anh đi về phía cửa ra vào.

Dáng người cao lớn rắn rỏi, áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu, để lộ ra bờ vai rộng săn chắc.

...

Lúc gần tới đầu ngõ, Úc Hỉ nhận được điện thoại của Liễu Hương Đông.

Ôn Thuần Chi hạ cửa sổ xe xuống hút thuốc.

Cô gái hơi nghiêng người, lông mi rủ xuống, giọng nói nhẹ nhàng.

Ôn Thuần Chi mượn những tia sáng yếu ớt của đèn đường, nghiêm túc quan sát cô gái này.

Nước da của cô trắng nõn, hàng lông mày thanh tú như những dãy núi xa xôi, có vẻ tối nay cô đã uống chút rượu hoặc là do điều hoà trong xe khiến hai gò má phút chốc ửng hồng.

Ôn Thuần Chi nhớ lại những người con gái đã từng hẹn hò với anh trước đây, cho dù tay nghề trang điểm có tuyệt vời đến đâu thì hai bên má hồng ở trên mặt của họ cũng khiến anh cảm thấy quá giả dối.

Trong lúc anh đang mải nghĩ ngợi thì chẳng biết cô đã cúp điện thoại từ lúc nào, bây giờ đang nhìn anh chăm chú: "Em xuống xe đây."

Ôn Thuần Chi khẽ gật đầu.

Lúc Úc Hỉ sắp xuống xe còn rất có phép tắc, cô nói: "Cảm ơn anh đã đưa em về."

Ôn Thuần Chi búng tàn thuốc, khóe miệng cong lên nở một nụ cười.

Úc Hỉ vừa xuống xe thì Ôn Thuần Chi cũng khởi động xe lái đi.

Úc Hỉ rón rén đẩy cửa ra, cô nghĩ rằng giờ này Liễu Hương Đông chắc cũng đã đi ngủ rồi, ai ngờ đèn trong phòng khách vẫn còn bật sáng choang, Liễu Hương Đông nằm trên ghế sofa xem TV.


Nhìn dáng vẻ có lẽ vẫn luôn nằm đây đợi cô về.

Úc Hỉ mở miệng, có chút chột dạ: "Mẹ, sao mẹ còn chưa đi ngủ?"

Liễu Hương Đông tắt TV, hỏi cô: "Con có uống rượu không vậy?"

Úc Hỉ lắc đầu: "Không ạ."

Liễu Hương Đông từ trên ghế sofa đứng dậy, cũng không tiến lại gần người cô kiểm tra: "Con mau đi tắm rồi đi ngủ đi, lần sau đừng về trễ như này, con gái ở bên ngoài không an toàn gì cả."

"Vâng, con biết rồi ạ."

Cô về phòng lấy quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Cô rửa mặt, sau đó bôi kem dưỡng da.

Liễu Hương Đông mặc dù rất chú trọng việc học tập của cô nhưng về vấn đề chăm sóc da cũng rất quan tâm, thỉnh thoảng bà cũng sẽ mua cho cô một số sản phẩm dưỡng da với giá cả hợp lý.

Úc Hỉ rất trắng, sức đề kháng cũng tốt, điểm này đều được thừa hưởng từ Liễu Hương Đông.

Trong phòng tắm.

Hơi nóng bốc lên khiến cho chiếc gương bị làm mờ.

Úc Hỉ giơ tay chạm lên mặt gương, mấy giây sau nét cuối cùng đã được đặt xuống.

Úc Hỉ nhìn chăm chú một lúc lâu sau đó lại giơ tay xóa sạch ba chữ cô vừa viết.

...

Ôn Thuần Chi sau khi đưa Úc Hỉ về nhà thì anh cũng quay lại để tìm Ôn Thiền.

Ôn Thiền nằm bò trên ghế sofa, cong môi nói: "Anh họ, anh đúng là chẳng ra làm sao cả."

Ôn Thuần Chi xắn tay áo, hừ khẽ: "Đủ rồi. Em còn định náo loạn cả đêm à?"

Ôn Thiền xỏ chân vào dép lê của khách sạn, hình như nhớ ra gì đó, vội mở miệng: "Anh họ, anh đưa Tiểu Hỉ Tử về nhà chưa thế?"

"Sao hả? Còn phải đưa người đến tận cửa nhà?"

Ôn Thiền rút khăn giấy xoa xoa ở trong tay: "Đương nhiên. Cái ngõ đấy tối đến mức nhìn không ra năm đầu ngón tay đấy, sao anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả vậy?"

Ôn Thuần Chi không quan tâm đến mấy lời nói không đâu vào đâu của cô ấy, anh chỉ nói một câu: "Ngủ sớm đi, sáng mai anh đưa em về nhà."

Ôn Thiền chẳng thèm để ý, ánh mắt đang rơi trên tờ khăn giấy đột nhiên ngước lên: "Anh họ, anh với cái cô tên Trình Uyển chia tay rồi phải không?"

Ôn Thuần Chi liếc cô một cái: "Em bận tâm nhiều chuyện thế để làm gì?"

Ôn Thiền cau mày lầu bầu: "Anh họ, anh đúng là không biết quý trọng ý tốt của người khác!"

~Hết chương 2~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui