Cô vừa mới đi lên phía trước đã nghe thấy anh nói: "Nói chuyện có vẻ hợp cạ quá nhỉ?"
Ngữ khí lộ rõ vẻ chế giễu, vô cùng nồng nặc.
Úc Hỉ cảm thấy buồn cười nhưng lại cố ý chọc tức anh: "Đúng là rất hợp cạ."
Ôn Thuần Chi rút một điếu thuốc ra hút: "Thích mấy tên tiểu tử như Thẩm Khiên sao?"
Úc Hỉ đang muốn mở miệng nói thì cửa phòng bị người ở bên trong đẩy ra.
Là Ôn Thiền, cô ấy đi ra ngoài: "Hỉ Hỉ, mình còn tưởng cậu đi lạc rồi chứ, lâu vậy rồi mà cũng vẫn chưa quay lại."
Sau đó cô ấy quay người nói với Ôn Thuần Chi: "Anh, sao anh còn chưa chịu vào, Ninh đại ca tìm anh nãy giờ đấy."
Ôn Thiền với Úc Hỉ cùng đi vào trong phòng bao.
Ôn Thuần Chi hút xong điếu thuốc cũng đi vào bên trong, tầm mắt quét tới Úc Hỉ đang ngồi trong góc sofa, một đám nhóc vẫn cười nói vui vẻ như cũ.
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sơn Trang được một tầng sương mù mỏng bao quanh, vạn vật vẫn còn tĩnh lặng.
Úc Hỉ thức dậy rất sớm.
Ôn Thiền cuộn chặt chăn, vẫn đang say giấc nồng.
Úc Hỉ nhẹ nhàng xuống giường, đi đến nhà vệ sinh ở bên ngoài đánh răng rửa mặt.
Tối qua cô không ăn chút nào, sáng nay bị cơn đói cồn cào kéo đến làm thức giấc.
Tối qua Ôn Thiền đặt hai tấm phiếu ăn sáng ở trên đầu giường, nói với cô rằng nếu cô muốn đi ăn sáng thì nhớ cầm phiếu ăn theo.
Không khí sáng sớm ẩm ướt, mang theo vài phần lạnh lẽo.
Phòng ăn được đặt ở một nơi xung quanh đều là kính thủy tinh.
Đồ ăn sáng có món Trung và món Tây.
Úc Hỉ múc một bát cháo nhỏ với lấy một ít thức ăn kèm.
Cô ngồi xuống chưa lâu thì trông thấy bóng hình của Ôn Thuần Chi đang đi vào từ ngoài cửa lớn, anh vẫn mặc chiếc áo T-shirt màu đen, bên dưới là quần jean màu xanh nhạt, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh đã trẻ ra không ít.
Cô không trang điểm, trong tay đang cầm thìa canh được làm bằng sứ.
Người đàn ông bước thẳng tới bên cạnh cô, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Úc Hỉ cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tập trung ăn đồ ăn sáng của mình.
Ôn Thuần Chi hỏi: "Mấy hôm trước người nhà bị bệnh sao?"
Úc Hỉ phút chốc ngước mắt lên: "Sao anh biết?"
Ôn Thuần Chi cười khẽ, anh giơ tay rút mấy tờ giấy ăn ở trên bàn, giúp cô lau đi vệt nước tương còn dính bên miệng.
Động tác của anh dịu dàng, dường như chút mâu thuẫn tối hôm qua của hai người chỉ giống như những đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện hờn dỗi vu vơ mà thôi, trong mắt anh chuyện đó chẳng đáng là bao.
Trong lòng Úc Hỉ khó chịu cực kỳ, cô cảm thấy những lần giận dỗi gây sự của mình ở trong mắt anh vĩnh viễn sẽ không thể có một chút đả động nào.
Úc Hỉ với Ôn Thiền đặt vé máy bay bay về thành phố B là vào hôm chủ nhật.
Úc Hỉ vừa về đến cửa ký túc thì nhận được điện thoại của Tề Dục.
Đầu bên kia, Tề Dục khóc nấc lên: "Hỉ Hỉ, cậu có thể tới đây với mình được không?"
Úc Hỉ bắt taxi đi đến bệnh viện.
Tề Dục mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng lớn, khắp người cô ấy toát ra một sự cô đơn lạc lõng khó nói thành lời, cô ấy đang ngồi trên hàng ghế dài của bệnh viện, khuôn mặt mệt mỏi chán chường.
Úc Hỉ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng không hỏi thêm gì nhiều, lúc nãy ở trong điện thoại cô cũng đã hiểu được rõ phần nào chuyện lần này.
Tề Dục nghiêng mặt qua, muốn nói lại thôi: "Hỉ Hỉ, chuyện vô đạo đức mà mình sắp làm cậu có thể đừng nói cho Chung Thanh với Trình Sầm không?"
Úc Hỉ gật đầu: "Mình biết rồi."
Đợi thêm một lúc, có bác sĩ đi ra: "Tề Dục, đi vào trong."
Tề Dục đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi, Úc Hỉ nắm chặt lấy tay cô ấy: "Đừng sợ, mình ở ngoài này đợi cậu."
Chưa đến mười phút, Tề Dục đã được kéo ra ngoài.
Mười phút, chỉ mười phút thôi mà đã có thể khiến cho một sinh mạng nhỏ bé hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Có sự sắp xếp của Vương Minh Hiên nên sau khi Tề Dục làm phẫu thuật xong phải nằm viện một tuần để tĩnh dưỡng cơ thể.
Úc Hỉ cùng cô ấy về đến phòng bệnh.
Tề Dục nằm trên giường, Úc Hỉ hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Tề Dục như một chiếc máy cứng nhắc lắc lắc đầu, nước mắt không kìm nén được mà thi nhau úa ra, rơi xuống ướt đẫm tấm đệm màu trắng.
Cô ấy khóc rất nhỏ nhưng lại rất đau thương, Úc Hỉ không nói gì cả, chỉ ngồi ở một bên yên lặng trông coi.
Lúc lâu, Tề Dục mới bình tâm lại cảm xúc, cô ấy thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu, Hỉ Hỉ."
Giữa chừng Úc Hỉ cầm bình giữ nhiệt đi đến phòng nước sôi lấy ít nước nóng, di động thông báo có tin nhắn đến.
Là tin nhắn của Ôn Thuần Chi, anh hỏi cô hiện tại đang ở đâu?
Úc Hỉ không trả lời, ngay sau đó là thông báo có điện thoại gọi đến, Úc Hỉ nhìn chằm chằm vào màn hình di động một lúc, cuối cùng cũng nhấn nút nghe, trong lòng dấy lên vô vàn suy nghĩ.
"Em đang ở đâu? Tôi đang ở dưới lầu ký túc xá của em."
Úc Hỉ nói: "Tôi không ở ký túc, tôi đang ở bệnh viện."
Ôn Thuần Chi hỏi: "Trong người khó chịu sao?"
"Không phải, bạn cùng phòng của tôi bị bệnh."
Úc Hỉ ngắt điện thoại.
Úc Hỉ lấy nước nóng xong thì nán lại trò chuyện với Tề Dục thêm một lúc rồi mới rời đi.
Đi ra khỏi tòa nhà của Khu nội trú, sắp đi qua bãi đậu xe thì có tiếng còi xe ô tô bất ngờ vang lên làm cô giật bắn mình.
Cô nghiêng người nhìn theo hướng phát ra tiếng còi, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, đang hút thuốc.
Úc Hỉ nhấc chân đi tới.
Ôn Thuần Chi: "Lên xe đi."
Úc Hỉ mở cửa xe ra ngồi lên vị trí ghế lái phụ.
Cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí ghế lái, nói một câu không đầu không đuôi: "Có phải các anh đều như thế không?"
Ôn Thuần Chi ngẩn người, lúc sau mới hỏi: "Như nào?"
Úc Hỉ: "Coi phụ nữ như một món đồ chơi, lúc cao hứng thì chọc ghẹo một chút, chơi chán rồi thì quăng qua một bên không thèm ngó ngàng đến." Úc Hỉ hơi ngừng lại giây lát rồi tiếp tục nói: "Ôn Thuần Chi, anh đừng đến tìm tôi nữa có được không? Tôi cũng muốn giống như những người con gái bình thường khác, cũng muốn có một mối quan hệ tình cảm đơn thuần chứ không phải là cứ thấp thỏm đợi anh nhớ đến tôi rồi đến tìm tôi trêu đùa giây lát, lúc không nhớ đến thì bị vứt qua một bên không thương tiếc."
Sắc mặt Ôn Thuần Chi biến đổi, cười lạnh: "Yêu đương với mấy tên nhóc vắt mũi chưa sạch ở trong trường đại học thì gọi là đơn thuần?"
Úc Hỉ chẳng còn dư sức cãi nhau với anh, cô dựa đầu vào cửa sổ, không lên tiếng.
Ôn Thuần Chi nhìn cô, sau đó lái xe rời đi.
Suốt cả đoạn đường cả hai không ai nói tiếng nào.
Úc Hỉ nghịch di động, tới lúc đến ký túc, cô không nói tiếng nào mà mở cửa xe trực tiếp bước xuống.
Ôn Thuần Chi nhìn bóng lưng của người con gái khuất dạng sau cánh cửa ký túc, trong lòng vô duyên vô cớ cảm thấy nôn nóng sốt ruột, anh châm một điếu thuốc lên hút.
Hút hết điếu thuốc mới lái xe rời đi.
Hai ngày nay Úc Hỉ đều đến bệnh viện chăm sóc Tề Dục.
Tề Dục nhắc đến Vương Minh Hiên, lời nói có vẻ như đã tỉnh ngộ ra: "Bây giờ mình đã hiểu rõ rồi, đối với bọn họ mà nói chúng ta vốn dĩ chẳng là cái thứ khỉ ho cò gáy gì cả. Chẳng qua là bọn họ đang nuôi một con thú cưng mà thôi. Hỉ Hỉ, cậu với vị Ôn tiên sinh đó cũng nên cẩn thận một chút."
Úc Hỉ nhàn nhạt mở miệng đáp: "Mình với anh ta không phải là quan hệ đó."
Tề Dục thấy sắc mặt cô có vẻ như không muốn nói đến vấn đề này, thế là cô ấy "Ồ" một tiếng, sau đó lại hỏi: "Chung Thanh không phát hiện ra gì đó chứ?"
Úc Hỉ: "Không có."
Sau khi Tề Dục xuất viện, cô ấy cũng đã an phận rất nhiều.
Ngày ngày đều ở trong ký túc, hỏi bọn cô bữa trưa muốn ăn món gì, bữa tối muốn ăn món gì.
Cả tuần nay, mọi người đều ở trong phòng không hề ra ngoài.
Úc Hỉ ngồi trước bàn, ôn tập cho kỳ thi TEM-8*, di động đặt ở trên bàn rung chuông, Úc Hỉ cầm lên nhìn một chút.
*TEM-8: Test for English Majors - Band 8.
Trên wechat, Lương Đông Vũ gửi tin nhắn cho cô, anh ấy nói rằng chủ nhật tuần sau anh ấy cùng với bạn gái sẽ đến thành phố B chơi, muốn nhờ cô dẫn bọn họ chơi vui vẻ mấy ngày.
Úc Hỉ trả lời lại một chữ: "Được."
~Hết chương 28~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...