Mùa Xuân Của Xuân Xuân

Edit: Sam Leo

Trung tuần tháng 12, thời tiết âm u lạnh lẽo, luôn luôn có từng trận gió lạnh thổi qua, lạnh cắt da cắt thịt giống như đao cắt ở trên mặt người đi đường. Người đi đường cũng đã mặc vào áo bông vừa dày vừa nặng.

[Mùa xuân của Xuân Xuân] ngày mai anh đưa cho em thế nào?

[Long Ngâm thiên hạ] sẽ có người đưa cho em.

[Mùa xuân của Xuân Xuân] được.

[Long Ngâm thiên hạ] trời trở lạnh, đừng phát ở bên ngoài căn tin, vào bên trong ấm áp hơn một chút, nếu thật sự phát không được, thì ném đi.

[Mùa xuân của Xuân Xuân] em làm việc, anh yên tâm!

[Long Ngâm thiên hạ] như vậy thì tốt.

[Mùa xuân của Xuân Xuân] Long Ngâm, em đột nhiên có cảm giác.

[Long Ngâm thiên hạ] cái gì?

[Mùa xuân của Xuân Xuân] em cảm giác anh hình như biết em ở trong hiện thực.

[Long Ngâm thiên hạ] này…… Này chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của đàn ông trong truyền thuyết sao?

[Mùa xuân của Xuân Xuân] ngạch, em chỉ tùy tiện nói thôi. Không còn sớm, em ngủ trước.

[Long Ngâm thiên hạ] đừng, mở mic đi.

[Mùa xuân của Xuân Xuân]!!!!!

Thấy những lời này, Vạn Gia Xuân đột nhiên không biết làm sao, đây là từ khi hai người quen biết tới nay, Long Ngâm lần đầu tiên đưa ra yêu cầu mở mic trò chuyện, nếu là trước kia cậu khẳng định sẽ không nhận lời mời, bởi vì cậu sợ Long Ngâm phát hiện mình là nam, nhưng hiện tại……

[Mùa xuân của Xuân Xuân] được.

“Uy, có thể nghe được không?” Vạn Gia Xuân hơi hồi hộp nói.


“Ân.”.

“Anh muốn nói cái gì?”.

“Không có, chỉ là rất muốn nghe được thanh âm của em.”.

Vạn Gia Xuân nghe tiếng nói trầm thấp của đối phương, không hiểu cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.“A?”.

“Ngủ ngon.”.

“Anh…… anh chỉ vì nói một tiếng ngủ ngon thôi sao?”.

“Ân.”.

“Được rồi, em phục anh rồi.”.

“Ngủ đi.”.

“Được, em biết rồi, anh cũng thế, ngủ ngon.”.

Vạn Gia Xuân sau khi buông tai nghe, tắt trò chơi đi, đến bồn rửa tay rửa mặt chuẩn bị ngủ. Long Ngâm thiên hạ nhưng vẫn ở tuyến……

Hôm sau, đó là thứ tư, giống như ngày thường đi đến dãy phòng học, cũng không ngờ mới vừa đi đến lầu một, có người ngăn cản mình, thân người nọ áo bông màu cà phê, kiểu cao bồi kinh điển. Trên mặt đeo khẩu trang, mùa này trời lạnh, nam sinh nữ sinh đều sẽ mang khẩu trang phòng gió chống bụi, này cũng chẳng hề hiếm lạ, Vạn Gia Xuân cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

“Cậu là Mùa xuân của Xuân Xuân phải không?”.

“Đúng vậy? Anh là?”.

“Tôi là bạn Long Ngâm, đây là nó nhờ tôi giao cho cậu.”.

“Được.”.

Vạn Gia Xuân tiếp nhận rương nhỏ, còn muốn hỏi gì đó, chàng trai đeo khẩu trang thì giống như gió chạy mất, chẳng lẽ bộ dạng mình thực đáng sợ sao? Cậu vừa hướng căn tin đi, vừa mở rương nhỏ, nhìn thời gian những người khác lập tức tan học rồi, bắt đầu từ đi chuyển sang chạy, thuận tay đem rương nhỏ ném vào thùng rác, nhìn thấy cửa căn tin đã có người lục tục tới, cậu cầm một chồng tờ rơi, qua loa xem mặt trước một cái, chỉ đơn giản mấy bức hình trà sữa, chắc mặt sau là menu, Vạn Gia Xuân lười lười nghĩ.


“Xin chào, Quán trà sữa Xuân Xuân.”.

……

“Xin chào, bạn học, mời xem một chút.”.

……

“Mời xem một chút.”.

……

“Trà sữa, mời bạn……”.

Vạn Gia Xuân chỉ lo phát hết tờ rơi trong tay, không chú ý người nhận tờ rơi xung quanh đã tạo thành náo động nhỏ. Cô gái cầm tờ rơi số 1 ở bên kia nói: “Người kia là ai a?”.

Cô gái cầm tờ rơi số 2 “thật lãng mạn nga.”.

Cô gái cầm tờ rơi số 3 “cậu nói đó là nam, hay nữ thế?”.

Cô gái cầm tờ rơi số 2 “nhất định phải chân heo là hai nam a.”.

Vạn Gia Xuân nhìn đám bạn học nữ đang ở kia, vẻ mặt không nói gì, cậu tuy còn đang phát tờ rơi trong tay, nhưng lỗ tai lại đang lắng nghe đối thoại vừa rồi của các cô. Các cô rốt cuộc đang thảo luận cái gì thế? Chẳng lẽ là quán trà sữa mới mở có hoạt động mua một tặng một sao? Đang chuẩn bị lật lại tờ rơi xem xem phía sau, đột nhiên mấy bạn học nữ xuất hiện trước mặt cậu.

“Bạn học, cậu quen biết người được nói trong này sao?” Bạn học nữ đưa mặt sau ra cho cậu xem, Vạn Gia Xuân nhìn thấy mấy chữ thật to kia, bên trong hoảng hốt rồi! mặt trên này viết là cái gì a?

Xuân Xuân, khi em nhìn thấy lá thư tình này, anh có lẽ đã không ở bên cạnh em rồi. Vì đề phòng sau khi anh tạm thời rời khỏi em sẽ thay lòng đổi dạ, anh đành phải ra hạ sách này, thông cáo trước mọi người, em là của anh! Như vậy mọi người sẽ không thể cướp người với anh nữa?

Xuân Xuân, anh thích em, tuy không phải kiểu nhất kiến chung tình, nhưng mỗi một lần gặp nhau…… A, khó có thể giải thích vì sao mỗi lần nhìn thấy em, hooc môn của anh sẽ tiết ra dồi dào, cái này thực không phải anh có thể kiểm soát, hooc môn yêu thích tiết ra càng nhiều, anh lại càng thích em. Em đừng cảm thấy bất ngờ, bởi vì duyên phận này nọ, quá khó dùng từ ngữ giải thích, phải thông cảm cho anh người yêu tương lai của em không phải học văn học.

Xuân Xuân, có người nói, trong đầu mỗi người đều đã phác họa hình ảnh một nửa tương lai của chính mình, khi gặp người kia càng gần gũi hình ảnh này, em sẽ thích y, anh là hình ảnh trong đầu em phải không? Xin dùng câu trả lời khẳng định cám ơn hợp tác.

Xuân Xuân, nếu chúng ta lưỡng tình tương duyệt, sẽ khiến chúng ta gạt bỏ muôn vàn khó khăn, quét sạch hoa hoa cỏ cỏ trước mắt, hướng về con đường tình ái phía trước, từ từ, nói như vậy quá mức khác người. Đổi một câu, để chúng ta cùng nhau kêu gào: Vị bạn học Xuân Xuân này, cậu ấy đã là cỏ đã có chủ!!! Xin mọi người đừng nhìn trộm ngọn cỏ dưới núi này! Xin chú ý, cậu ấy đã có chủ!


Vạn Gia Xuân sau khi xem xong, mặt cậu còn trắng hơn tuyết vào đông, sau đó lại là một hồi xanh hồng, đó là cậu tức giận a! cậu Vạn Gia Xuân bị người tính kế! Đầu sỏ gây nên chính là cái tên Long Ngâm thiên hạ kia, không nghĩ tới tên kia cũng dám…… tán tỉnh? Đùa giỡn mình sao? Vạn Gia Xuân quay đầu bước đi, đem tất cả tờ rơi ném vào thùng rác, chạy về ký túc xá, không đếm xỉa tới một đống ánh mắt khó hiểu phía sau. Cậu phải đi về, cậu muốn mở máy tính, cậu phải chất vấn Long Ngâm vì sao lại đối xử cậu như vậy? Cậu đã trêu ai chọc ai. Vạn Gia Xuân nổi giận đùng đùng trở về ký túc xá, bọn người Chu Hải không dám nhìn cậu, bởi vì vẻ mặt của Vạn Gia Xuân thật giống như muốn ăn thịt người, Từ Hiểu Vũ thấy cậu trở về ký túc xá, lập tức ỉu xìu trên giường, như là làm chuyện gì thẹn với lòng.

Sau khi Vạn Gia Xuân login trò chơi, phát hiện Long Ngâm có nhắn lại cho mình, đang định chất vấn, chửi mắng, đủ loại lời lẽ thô tục đã đánh xong bản nháp, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn lại nói không nên lời.

[Long Ngâm thiên hạ] đây là mật mã tài khoản của anh: guyuning123.

Thời gian gửi đi: 03:20.

[Long Ngâm thiên hạ] anh luôn luôn ở bên cạnh em, em không phát hiện anh Thực xin lỗi, hiện tại nói có quá trễ hay không? Anh lúc ấy chỉ là sợ sau khi em biết, gặp mặt sẽ khó xử, cho nên vẫn chưa nói. Tha thứ cho anh, được không?

Long Ngâm đem tài khoản của mình đưa cho cậu, nếu là trước kia cậu nhất định sẽ rất vui vẻ, tài khoản của Long Ngâm có nhiều trang bị cao cấp như vậy, cấp bậc lại cao, còn có nhiều tiền vàng như vậy…… Cậu hẳn là vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao ngay cả cười cũng không nổi nữa. Cho dù không vui, cậu cũng có thể muốn tức giận Cố Vũ Ninh giấu diếm, lừa gạt, còn tính kế cậu mới đúng, cậu hẳn là phải mắng y, cậu hẳn là phải gặp mặt y thưởng cho y mấy trăm quả đấm, nhưng hiện tại cậu nên đi khởi binh vấn tội thế nào? Long Ngâm ở nơi nào? Cố Vũ Ninh lại ở nơi đâu?

Vạn Gia Xuân muốn gặp mặt Cố Vũ Ninh, cậu chỉ đơn thuần muốn gặp mặt y……

“Đinh –” Hòm thư biểu thị có mail mới.

Là Từ Hiểu Vũ dùng di động gửi mail, Vạn Gia Xuân khó hiểu nhìn giường Từ Hiểu Vũ một cái, hắn rõ ràng vẫn nằm ở trên giường, đây là muốn ồn ào cái gì a?

Chủ đề: Xuân Xuân, đây là bản thảo tờ rơi, Cố Vũ Ninh viết.

Nội dung:

Có người nói, trong đầu mỗi người đều đã phác họa hình ảnh một nửa tương lai của chính mình, khi gặp người kia càng gần gũi hình ảnh này, em sẽ thích y, anh là hình vẽ trong đầu em phải không? Anh chỉ biết em chính là hình ảnh mà anh muốn tìm được kia.

Vạn Gia Xuân nghĩ đến câu nói cuối cùng kia, càng gần gũi lại càng thích, khi đem người kia trong hiện thực cùng hình ảnh trong đầu kia nối lại, chẳng phải là…… Còn chưa kịp rút ra kết luận, lại có mail truyền đến.

“Đinh –”.

Chủ đề: Xuân Xuân, đây là tao sửa chữa qua, có phải rất đáng xem hay không? Không cần khen tao!

Xuân Xuân, khi em nhìn thấy bức thư tình này anh có lẽ đã không ở bên cạnh em…… Xin chú ý, cậu ấy đã có chủ!

Vạn Gia Xuân vừa nhìn thấy cái này thì nổi giận, lửa giận vừa mới bình ổn lập tức bùng cháy, nhất thời nhớ đến chuyện Từ Hiểu Vũ khi đó hỏi cậu xin số điện thoại Long Ngâm, nhớ đến chuyện Long Ngâm chưa từng hỏi lại biết cậu tên gì, còn có một chuyện hai người cùng tạo ra tờ rơi, cùng với vừa rồi nam khẩu trang kia rõ ràng chính là bản thân Từ Hiểu Vũ…… tất cả tất cả cậu đều đã hiểu rồi. Nếu không thể giận chó đánh mèo với Cố Vũ Ninh, cậu đành phải tìm người bên cạnh!

Người bên cạnh trừ bỏ tên phản bội Từ Hiểu Vũ còn có thể có ai! Cái tên bán đứng anh em kia! Cái tên không biết lễ nghĩa liêm sỉ!

“Từ, Hiểu, Vũ!” Vạn Gia Xuân nghiến răng nghiến lợi nói, ẩn trong mỗi chữ thốt ra đều mang theo tức giận.

Từ Hiểu Vũ từ trong ổ chăn chìa đầu ra. “Xuân Xuân, không cần khen tao.”.


“Khụ khụ, A Hải, tao thấy…… Chúng ta nên tránh một chút a.” Vương Cữu thấy mặt Vạn Gia Xuân biến thành màu đen, hắn cảm thấy hắn cần lảng tránh. hai người kia trong lúc đó nhất định có gì bí mật không thể nói người khác, đương nhiên mọi người cùng ký túc xá, cuối cùng vẫn sẽ biết, nhưng đợi qua trận bão táp này rồi biết cũng không muộn.

“Chính xác ngạch.” Chu Hải gượng gạo gật gật đầu, hai người lặng lẽ chuồn ra ngoài, chuẩn bị đi ăn cơm.

“Mày cũng dám liên kết với Cố Vũ Ninh đùa giỡn tao!”.

“Tuyệt đối không có, này không phải ẩn tên hiệu sao? Làm sao làm sao biết được nói Xuân Xuân là ai a?”.

“Mày là tên phản bội anh em!” Vạn Gia Xuân từ từ bò lên cầu thang.

Từ Hiểu Vũ nhìn thân thể cậu không ngừng hiện lên, có chút luống cuống, sắc mặt Vạn Gia Xuân không giống mọi ngày, cậu hình như thật sự tức giận. “Mày…… mày…… mày muốn làm chứ?”.

“Còn cần nói sao?” Vạn Gia Xuân siết chặt quả đấm, lại buông ra, xoa xoa các đốt ngón tay, phát ra thanh âm ca ca.

Từ Hiểu Vũ tuy trong lòng vẫn cảm thấy không phúc hậu, nhưng là ngoài miệng không muốn nói. Hắn biết chính mình là có phần có lỗi với Vạn Gia Xuân, nhưng hắn vẫn tin tưởng Vạn Gia Xuân sau này cảm kích mình. Hắn đem chăn phủ lên đầu, nói: “…… Đừng đánh đầu.”.

“Hừ!” Vạn Gia Xuân nhào tới, cách chăn giống như đánh bao cát, một quyền, một kích, như thế lặp lại, cậu muốn đem nội tâm buồn bực trút hết ra ngoài. Nhưng cậu đang buồn bực cái gì chứ? Bực bội Từ Hiểu Vũ phản bội mình sao? Nổi giận hắn sửa nội dung tờ rơi, hại mình mất mặt sao? Nổi cáu Long Ngâm vẫn không nói y quen biết mình sao? Giận Cố Vũ Ninh giấu diếm sự thực y phải rời khỏi sao? Hay buồn bực bản thân sẽ có một đoạn thời gian rất dài nhìn không thấy y?

Vạn Gia Xuân trong lòng sớm đã có đáp án, Cố Vũ Ninh y thành công, vô luận là làm cho mình ấn tượng khắc sâu tờ rơi, hay hai câu thông báo ngắn gọn kia, đều khiến mình không thể quên y, nhớ lại ban đầu từng gặp nhau, khi đó cậu ngây ngốc đổ chai nước của Cố Vũ Ninh, sau bọn họ chẳng biết tại sao quen nhau, hiểu biết, tuy vừa mới bắt đầu cậu không biết tên y, mọi thứ của y, cậu chỉ biết là có Cố Vũ Ninh ở, cậu cũng rất an tâm. Thói quen mỗi một ngày của cậu, thường xuyên đi theo làm bạn, trong hiện thực bọn họ nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng y rất quan tâm tiếp nhận tờ rơi của mình, sau đó, y sẽ lẳng lặng đi ở bên cạnh, cùng cậu đi trở về ký túc xá, nếu ký túc xá mình cách chỗ y rất xa, Cố Vũ Ninh trong trò chơi, y sẽ ở thời điểm cậu xui xẻo, nghe dốc bầu tâm sự, sau đó cho cậu đề xuất, mỗi lần cậu gặp phải khó khăn, y đều sẽ hiện thân giúp cậu giải quyết, bọn họ ở trong trò chơi là đồng đội tốt, cũng là bạn tốt. Hiện thực kết hợp cùng hư cấu, Cố Vũ Ninh nguyên vẹn, luôn luôn ở bên người cậu.

“Xuân Xuân, còn giận sao?” Từ Hiểu Vũ vẻ mặt bi thương thúc giục vươn đầu, lại nhìn thấy người đánh mình trong mắt rưng rưng. Này sẽ không là vì hắn khóc chứ? “Xuân Xuân, mày…… mày đánh tao, đau lòng à? Sao khóc rồi?”.

“Đau lòng em gái mày! Cho dù đánh chết mày, tao cũng vậy không đau không ngứa.” Vạn Gia Xuân xoa xoa khóe mắt, quả thật có chút ướt át, nhớ tới đủ thứ trước kia, cậu đúng là khó chịu.

“Vậy mày đây là…… nhớ anh ta a.”.

“Liên quan cái P mày.”.

“Cái kia…… phải ngày mai mới có thể gọi điện thoại.” Từ Hiểu Vũ sợ cậu lại tức giận, dùng từ vô cùng cẩn thận.

“Ân?” Vạn Gia Xuân có chút khó hiểu.

“Anh Ninh lần này đi Âu Châu, phải ngồi máy bay lâu lắm mà.”.

“Hình như mày rất rõ nha?”.

Xong rồi, xem vẻ mặt này, dường như sau khi biết là mình lại biết được chuyện này rất không vừa lòng, đồng thời miệng đầy vị dấm chua, Từ Hiểu Vũ ảo não, hắn sao lại nói nhiều như vậy chứ. “Ngạch.”.

“Tao đánh chết mày.” Dứt lời, Từ Hiểu Vũ lòng có khôn ngoan lui vào ổ chăn, Vạn Gia Xuân lại lần nữa đối với hắn như bao cát tiến hành quyền đấm cước đá. Tao cho mày cùng y tốt! Tao cho mày giấu diếm! thử xem tao không đánh chết mày! Vạn Gia Xuân khẽ cắn môi, oán hận nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui