Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ

ói lời tạm biệt đơn giản với bạn cùng phòng, lại cùng Hắc Thương Kình đi ăn cơm tối, sau khi ăn xong lại đi đến quảng trường mua sắm mua một đống lớn vật dụng hàng ngày, đến khi hai người vào đến nhà ở Hành Long Uyển thì trời cũng đã tối.

Đây là một căn nhà ba phòng ở, toàn bộ diện tích khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, ngoài ra còn có thêm các phòng khác, một phòng làm phòng sách, còn một phòng dùng làm nơi đặt những vật dụng linh tinh. Toàn bộ ngôi nhà đều được lắp đặt các thiết bị rất đơn giản trang nhã, lại rất phù hợp với gu của Hắc Thương Kình. Đem tất cả các đồ vừa mua được sắp xếp lại một chút, để vào chỗ riêng của từng người, lúc Bạch Mão Mão đi vào phòng khách thoáng ngửi được một cổ hương hoa thơm mát, cô nhìn về mấy bồn hoa mới trồng trên ban công theo bản năng, ngây người đứng lại.

Chú ý tới tầm mắt của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình khẽ gác khuôn mặt tuấn tú qua một bên: "Anh nghĩ nữ sinh các em đều rất thích hoa, cho nên khi kêu người tới đây dọn dẹp vệ sinh trước thì cũng tiện thể để họ cho thêm mấy bồn hoa vào."

"Hắc đại nhân, anh thật tốt." Xoay người lại vòng lấy thắt lưng anh, Bạch Mão Mão cúi đầu nói nhỏ.

Người đàn ông khó chịu này, mặc dù bề ngoài khiến cho người ta có cảm giác lãnh mạc khó gần, nhưng mà một khi đã thực sự đến gần anh rồi thì sẽ phát hiện ra được anh thực ra là một người đàn ông rất cẩn thận, rất biết cách chăm sóc người khác, anh sẽ lưu ý rất nhiều chi tiết mà cô không hề để ý tới, lại còn rất nhiều lần đem lại kinh hỉ cùng cảm giác xúc động đến cho cô.

Khuôn mặt lạnh lùng đỏ ửng, một tay Hắc Thương Kình ấn đầu Bạch Mão Mão vào trong người mình, tay kia lại che che đi khuôn mặt của chính mình, Hắc Thương Kình hiếm có khi nào á khẩu ngậm miệng như vậy, nhưng lại không muốn vì vậy mà bị bắt làm tù binh, "Ừm, nhìn em đêm qua phải chịu nhiều khổ cực như vậy, chỉ là một chút phúc lợi bù đắp lại cho em mà thôi."

"...." Đầu tràn ngập hạnh phúc dán vào trong ngực Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão thật sự là rất muốn đánh anh a, người đàn ông này không đáng yêu chút nào, không mở bình thì sao biết được trong bình có gì, sao không suy nghĩ một chút xem kẻ xấu xa làm cô cực khổ như vậy là ai chứ hả, đáng ghét!

"Em đi tham quan xung quanh một chút đi, anh đi tắm trước đã." Mặc dù bị Bạch Mão Mão tức giận đẩy ra, Hắc Thương Kình lại không để bụng, đi vào phòng cầm đồ ngủ rồi liền đi vào ngay phòng tắm.

Khẽ cười bất đắc dĩ, người đàn ông này thực sự quá kỳ cục mà. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Bạch Mão Mão vẫn đi đến từng phòng một tham quan. Cấu trúc của ngôi nhà rất bình thường, đại khái là vì Hắc Thương Kình chỉ muốn ở tạm đây một thời gian thôi cho nên cũng không có làm những công trình gì quá lớn. Toàn bộ căn nhà này có diện tích khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông, ngoại trừ phòng ngủ chính có diện tích lớn nhất ra thì còn có hai phòng ngủ khác nhỏ hơn , một gian phòng bếp và phòng ăn, một phòng sách, một phòng tắm kết hợp toilet, một phòng khách.

Quẫn bách đứng trước cửa phòng ngủ chính, Bạch Mão Mão giùng giằng rốt cuộc là không biết có nên chuẩn bị một bộ chăn nệm khác để ngủ hay không, nhưng thoáng cái lại nghĩ, nếu đã bằng lòng sống cùng anh mà lại cự tuyệt ngủ chung một giường, cô như vậy có phải là quá mức giả dối rồi hay không? Nhưng nếu như không nói lời dối trá, cảm giác xấu hổ cũng khiến cho cô rất là rối rắm.

Đẩy cánh cửa bên trong phòng ngủ chính ra, lại phát hiện bên trong không ngờ lại là một phòng tắm, Bạch Mão Mão hốt hoảng chạy trốn về phía phòng khách. Hu hu, vì sao cô lại nhớ tới lời Hắc đại nhân đã từng nói là bọn họ còn chưa có bao giờ làm chuyện đó trong phòng tắm vậy a, ý tưởng này quá mức tà ác rồi, cô liều mạng dùng tay quạt, hi vọng có thể làm giảm nhiệt độ trên mặt của mình xuống——

Không dám đi dạo bậy nữa, Bạch Mão Mão ngồi trên ghế sofa, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, lại bắt đầu rối rắm không biết mình có nên nói cho mẹ biết rằng mình đã có bạn trai rồi hay không. Nhưng lại nghĩ đến mẹ nhất định sẽ nói cho ba biết, đến lúc đó nếu như người cha nghiêm cẩn của cô nâng cô lên thành có tính chất chính trị lệch lạc, thì đoán chừng người chịu không nổi cuối cùng vẫn là cô mà thôi, cho nên, hay là thôi đi? Bọn họ cũng đều đã là người trưởng thành cả rồi——

Để dời đi lực chú ý, cô dứt khoát mở ra túi hành lý của mình, đang muốn sắp xếp lại, lại thấy được cái hộp giấy mà Loan Hoảng Hoảng đã thần thần bí bí đưa cho cô trước khi đi, cô tò mò cầm lên xem, lại bị một tràng tiếng Anh bên trên làm cho hôn mê chóng cả mặt——

o(╯□╰)o


"Em mua những cái này lúc nào vậy?" Sau lưng vang lên một giọng nam tính dễ nghe dường như lại còn ẩn chứa ý cười kinh ngạc, tay Bạch Mão Mão run lên, suýt nữa đem đồ quăng đi.

"Hoảng Hoảng cho em, em đang nghiên cứu xem những chữ tiếng Anh phía trên này rốt cuộc là có ý nghĩa gì, chẳng hề có một cái hình nào minh họa cho biết phải làm cái gì cả, khi dễ người mù chữ phải không đây?"

"Là áo mưa."

Tay cứng đờ cầm hộp giấy, Bạch Mão Mão 囧.

Loan tú bà ơi là Loan tú bà, kiếp trước của cậu chẳng lẽ thực sự là do tú bà đầu thai sao?! Cậu nhất định là một nhân tài trời sinh làm một tú bà nha!

"Nhanh đi tắm đi, đợi lát nữa chúng ta cùng thử cái nhãn hiệu này một chút, không thể phụ ý tốt của bạn em a." Hắc Thương Kình xách Bạch Mão Mão vào phòng tắm, nhưng lại chỉ ném cho cô một khối khăn tắm lớn.

"Đồ ngủ, đồ ngủ....." Vô cùng chật vật, xốc xếch không chịu nổi, Bạch Mão Mão đang rất là rối loạn không biết có nên tranh thủ làm cái gì đó trước hay không.

"Hôm nay không có thời gian đi mua một bộ đồ ngủ sexy, những bộ đồ ngủ khác thì không được, cho nên trước mắt em cứ ngủ trần như vậy đi, ngày mai anh dẫn em đi chọn đồ ngủ." Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng toát ra một nụ cười lành lạnh, Bạch Mão Mão hoảng loạn đóng cửa phòng tắm lại, trước khi cửa đóng lại lại nghe được anh nói một câu: "Nhất định phải đi ra trong vòng nửa tiếng nữa."

Hu hu, đừng tương tử như vậy a đại nhân, anh thực sự là nghiện rồi phải không hả? Cho dù ngày mai cô có mặc bộ đồ ngủ sexy như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng không phải đều bị anh xé te tua hay sao, vì vậy cô về sau đều phải ngủ trần như thế này sao?

Hu hu, mặc dù cô cũng đã có thói quen ngủ trần rồi, nhưng là không có thói quen ngủ trần trong lòng đàn ông a! Thời tiết hanh khô, coi chừng củi lửa a đại nhân!

——— ————văn minh đi ngang qua, xấu hổ đáng ném gạch———— ———

Nửa tiếng sau, khi Hắc Thương Kình dùng chìa khóa mở cửa phòng tắm ra, đem Bạch Mão Mão còn đang chần chừ ôm lên giường, mặt cô gái này đã đỏ tới tận mang tai, dường như muốn bất tỉnh nhân sự ngay vậy.

Mặc dù cô rất muốn bất tỉnh a, nhưng ý thức lại cứ vô cùng rõ nét như vậy, bao gồm cả nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh, ánh mắt nóng bỏng, cùng với, dục vọng cuộn trào mãnh liệt, cảm giác từ cơ thể từng chút từng chút một truyền đến chỗ sâu nhất trong nội tâm, để cho cô trở nên run rẩy.

"Cũng không phải là lần đầu tiên, sao lại còn phải xấu hổ như vậy?" Giọng nói trầm thấp ẩn chứa từ tính, Hắc Thương Kình nghiêng người nằm bên cạnh Bạch Mão Mão, ngón tay dài thăm dò vào cơ thể bị bó chặt trong khăn tắm của cô, mặc dù ánh đèn trên bàn mờ tối, nhưng nơi phập phồng mềm mại tinh tế đầu ngón tay chạm tới rơi vào trong mắt, lại khiến cho hô hấp của anh nhất thời như bị nghẹn lại.


"Hắc đại nhân làm chuyện ngượng ngùng như vậy, sao không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào vậy?" Mặc dù đã rất cố gắng cuộn người lại nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi hai bàn tay không chỗ nào không có mặt của anh, Bạch Mão Mão tức giận làm một cuộc phản kháng cuối cùng.

Khẽ cười ra tiếng, Hắc Thương Kình nghiêng người, hôn lên cánh môi nhếch lên bất mãn của cô, cũng không ngại cho cô một câu trả lời: "Bởi vì anh là đàn ông.'

Cho nên mới không cần vì những loại chuyện như thế này mà câu nệ tiểu tiết. Người có thể thành đại sự, cũng có thể làm cho phụ nữ cảm thấy được hạnh phúc không gì sánh được.

"..." Nhìn khuôn mặt tự tin của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão không còn lời gì có thể nói được nữa. Được rồi, cô đã hiểu, da mặt đàn ông so với phụ nữ dày hơn nhiều, vô luận là người đàn ông anh tuấn như tiên thế nào thì vẫn là đàn ông mà thôi, cho nên đây là bản tính trời sinh của đàn ông sao?

Còn chưa kịp phản ứng, khăn tắm đã bị kéo ra, Bạch Mão Mão mở mắt trừng trừng nhìn anh xoay người đè lên người mình, mặt đỏ tới tận mang tai phát hiện ra bất luận là phản kháng cái gì, giờ phút này đều chỉ dư thừa cùng cực kỳ giả dối mà thôi....

"Mão Mão." Nhìn xuống thích ứng ngượng ngùng cùng trúc trắc của cô, Hắc Thương Kình ở trên cổ cô cọ cọ, trong tròng mắt đen dường như hàm chứa thủy quang thâm trầm vô tận, gần như đem cô chết đuối trong đó.

Quăng ánh mắt, cô rơi lệ, "....Tại sao em lại phải ở trần trước, anh cũng phải ở trần...."

"Không được, lần này chúng ta phải từ từ thôi, không mặc quần áo anh sẽ không khống chế được." Quả quyết cự tuyệt, Hắc Thương Kình hơi tức giận đối với chính mình. Thời gian qua anh vẫn luôn cho rằng sự tự chủ kiêu ngạo của mình rất là tốt, nhưng từ sau khi ăn cô, lại dường như đều tan thành mây khói, chỉ còn để lại dục vọng không có cách nào thỏa mãn, khiến cho anh chỉ muốn ở trong cơ thể cô rong ruổi, đáng giận! Anh lại thực sự đã nghiện cái khoái cảm kia rồi!

Không khống chế được? Khẽ run run, Bạch Mão Mão cơ hồ là theo bản năng kéo lại ngay ngắn đồ ngủ có phần hơi rộng mở của anh, còn không quên dặn dò kỹ lưỡng: "Hắc đại nhân, anh phải biết tiết chế a! Miệt mài quá độ không tốt cho cơ thể...."

"Không phiền em hao tâm tổn trí." Chợt phát hiện cô gái này lại một mực nói lảng sang chuyện khác, con ngươi tĩnh lặng như đầm sâu của Hắc Thương Kình khẽ híp lại đầy nguy hiểm, trực tiếp chặn lại cánh môi lải nhải của cô: "Cô gái, bắt đầu từ bây giờ, im miệng. Em chỉ cần hưởng thụ cho thật tốt là được."

Làm người hưởng thụ cho tốt là được rồi? Đại nhân!

Thở dốc, Bạch Mão Mão bị môi lưỡi của anh quấn lấy đến nghẹt thở, cố gắng vịn lấy bở vai dày rộng của anh, cô giống như là một người chết chìm, dốc sức khát cầu lấy nguồn dưỡng khí cuối cùng——

Dáng vẻ nhu nhược như vậy, bộc phát kích thích dục vọng của Hắc Thương Kình, anh ôm lấy cô, để cho cả người cô quấn lấy ngồi ở trên chân mình, răng môi gặm nhấm xương quai xanh của cô, cũng chuyển qua một đôi bầu

sữa dựng đứng yêu kiều....


Cứng ngắc ôm lấy đầu của anh, Bạch Mão Mão ôm lấy bả vai, cơ thể dưới sự trêu đùa của anh dần trở nên rã rời, cô nhịn không được khẽ thở dốc, giọng nói mềm mại nũng nịu ngay cả chính cô cũng cảm thấy xa lạ, "Đừng như vậy mà, Hắc đại nhân, em chịu không nổi...."

"Gọi anh là Thương Kình, Mão Mão." Không để ý tới lời cầu xin của cô, hô hấp của Hắc Thương Kình ngày càng trở nên nặng nề.

Mở to một đôi mắt e sợ, Bạch Mão Mão yếu ớt kêu lên: "Thương Kình."

Cảm giác người đàn ông này bộc phát động tình, cô kẹp chặt hai chân lại theo bản năng.

"Cô bé ngoan, chúng ta, từ từ." Tiếng thở dốc của anh ngày càng nặng nề hơn, môi lưỡi cũng bộc phát dời xuống.....

Đêm càng khuya càng tĩnh, trong không khí dập dờn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của hai người dính vào nhau, cùng với, khi mỗ Bạch không thể nào chịu nổi khoái cảm giày vò nữa, tiếng cầu xin tha thứ mang theo tiếng khóc...

——— ————nhẹ nhàng đi ngang qua, không mang theo vết tích một cục gạch nào———— ———

Ban ngày không biết đến bóng tối của ban đêm.

Ban ngày cũng không biết đến cái nguy hiểm của ban đêm.

Lười biếng co rúc ở trong ghế sofa, nhìn kênh Tống Nghệ đang chiếu bài hát từng đứng đầu này, Bạch Mão Mão vùi mặt vào đầu gối mình, 囧lại囧.

Khẽ nghiêng đầu, nhìn vào bên trong phòng sách đang mở rộng cửa, Hắc Thương Kình đang xử lý đủ loại công việc qua máy tính, trên khuôn mặt tuấn tú là sự lạnh lùng cùng nghiêm túc trước sau như một. Nếu không phải trên người anh còn đang mặc quần áo ở nhà, cô thậm chí còn cho rằng mình đang ở trong công ty của anh chứ không phải là đang ở nhà nữa.

Anh lý trí tỉnh táo trong công việc cùng với anh điên cuồng thèm khát ban đêm, thực sự là khác nhau một trời một vực mà, khiến cho cô mệt mỏi đến độ còn cho là mình xuất hiện ảo giác.

Vì vậy, vì vậy, quả thực là ban ngày không biết đến cái bóng tối của ban đêm a...

(Mỗ Bạch, cô có cần phải tương tử xuyên tạc ý nghĩa của một bản tình ca đa cảm kinh điển như vậy có được hay không hả?)

Dường như nhận ra được ánh nhìn chằm chằm của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt không kịp tránh né của cô, anh khẽ mỉm cười, "Anh đã kêu người đi mua đồ ăn vặt cho em rồi, chờ một lát nữa, Mão Mão."

Cô không phải chỉ có biết ăn đi? Lẽ nào ở trong mắt Hắc Thương Kình, cô lại chỉ là một đứa tham ăn thôi sao?


Đưa ánh mắt ưu tang về lại trên tivi, Bạch Mão Mão liếc mắt nhìn đến điện thoại đã để bên cạnh thật lâu rồi, cô rất rất muốn gọi điện cho Ân Mặc, hỏi thăm anh một chút xem đã tốt hơn lên chút nào chưa? Nhưng mà anh đã nói, nếu bỏ thì phải bỏ đến tận cùng rồi mà.

Vẻ mặt dứt khoát của anh khi nói câu này vẫn còn hiển hiện sờ sờ trước mắt cô, cô thực sự không biết nên làm thế nào cho phải. Cô không thích những dây dưa không cần thiết, nhưng mà anh là vì cô mới bị thương nặng như vậy, không hỏi thăm chút nào, lương tâm cô rất là bứt rứt a.

Ở trên màn hình hiện lên dãy số điện thoại của Ân Mặc, ngón tay Bạch Mão Mão khẽ run, nhưng thủy chung vẫn không hạ được quyết tâm ấn xuống nút gọi đi.

"Nếu đã muốn gọi thì cứ gọi đi."

Nghe được thanh âm sau lưng, Bạch Mão Mão bất lực ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hắc Thương Kình chẳng biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng, "Thực sự có thể không? Anh ấy nói không cho phép em đi thăm anh ấy nữa mà."

"Nhưng mà không có nói em không thể gọi điện thoại cho anh ta." Nhếch môi khó chịu, Hắc Thương Kình thật ra cũng không muốn để cho Bạch Mão Mão liên lạc với Ân Mặc, nhưng anh cũng hiểu rõ, nếu như cô làm tổn hại đến ân nghĩa cứu mạng này, lương tâm cô sẽ bứt rứt cả đời, cho nên, đối với một chút dấm chua này, anh vẫn chú trọng đến tâm tình của cô hơn.

Đi chân trần trên thảm, Bạch Mão Mão vòng qua ghế sofa, đi tới trước người anh, cô nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh, "Cảm ơn anh, Hắc đại nhân."

Chỉ vì một câu nói của cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thoáng chốc lại hóa tan thành vụn băng, quay mặt không được tự nhiên, anh lạnh lùng nói: "Gọi anh là Thương Kình."

"Thương Kình...." Giọng nói ngọt ngào nũng nịu trong trẻo, Bạch Mão Mão cọ cọ ngực Hắc Thương Kình, cuối cùng cũng bấm số gọi cho Ân Mặc.

Điện thoại được nối máy, chuông chỉ vang lên một nửa đã có người nhận, ngay sau đó, Bạch Mão Mão liền ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt khó chịu của Hắc Thương Kình.

"Hừ hừ, em còn biết gọi điện cho anh sao." Không nghe được anh âm của Bạch Mão Mão, Ân Mặc bất mãn nói nhỏ.

Đoạt lấy điện thoại của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình lạnh lùng mở miệng: "Nếu đã còn có hơi sức giận dỗi thì chứng tỏ cậu còn chưa chết, vậy thì, tạm biệt."

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Vì vậy, bản trẻ Bạch Mão Mão lại càng có thần sắc hơn——

Em xin anh a, Hắc đại nhân, nếu đại nhân anh đã rộng lượng để cho cô gọi điện thoại, vì sao lại không để cho cô hỏi thăm Ân Mặc mấy câu quan tâm trong lòng chứ hả?

Như vậy thì, cô không phải là có thể hiểu thành, Hắc đại nhân, anh thực sự đang ghen ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận