Dường như cách cả một thế kỷ.
Sững sờ nhìn điện thoại di động, Bạch Mão Mão trong giây phút hoảng hốt.
Hôm sau ngày xảy ra chuyện ở căn tin, cô lại nhận được điện thoại của anh, anh nói, tạm thời có việc gấp phải đi Mĩ một tuần; anh bảo, cô phải ngoan.
Giống như là một giấc mộng Nam Kha (đây là điển tích Trung Quốc, mn tra bác Gồ nhé), khi cô tỉnh lại, lại hốt hoảng phát hiện ra tất cả đều không phải là sự thật, chỉ có vị trí nơi hiển thị có cuộc gọi tới trên điện thoại di động, được cô bừa bãi lưu hai chữ: Người kia.
Ngày ghi, là năm ngày trước.
Được rồi được rồi, cô thực sự không thích hợp với tâm trạng đau buồn, Hắc đại nhân đã đi Mĩ năm ngày, năm ngày này luôn luôn có những người mặc áo đen quái lạ đi bên cạnh cô. Đảo mắt một cái, Bạch Mão Mão nhìn thấy mấy cô nữ sinh nhìn mình chằm chằm, trong đó còn có người hằm hè dựng thẳng ngón tay giữa với cô, lại một lần nữa cô cảm thấy da đầu tê dại.
Hắc đại nhân, lực sát thương của ngài với Ân Mặc không chỉ thuộc hạng đẳng cấp cao đâu. Đã có nhiều người áo đen ở bên cạnh bảo vệ như vậy, những cô gái này vẫn không nhịn được mà suy nghĩ trong lòng, cái này thật sự quá đáng sợ. Bạch Mão Mão thật không cách có nào tưởng tượng, nếu như không có những người này bảo hộ mình, cô còn không phải bị bọn họ bay vào xé xác hay sao?
Lại một lần nữa cúi đầu nhìn điện thoại, Bạch Mão Mão đột nhiên tha thiết muốn nghe thấy giọng nói Hắc Thương Kình, giống như, trong tim đang có một khoảng trống, nên cần một vật gì đó đến lấp đầy, nếu không chỉ khó chỗ trống ấy ngày một to thêm và khiến cô không biết phải làm thế nào....
Ngón tay run run, cô có chút do dự khi muốn nhấn nút gọi, thật sự không có đủ dũng cảm đi làm chuyện này, ngộ nhỡ anh đang bận việc thì sao? Cô quấy rầy anh như vậy có vẻ không được tốt lắm nhỉ? Cô hẳn là nên yên phận làm một tấm bia đỡ đạn đúng không?
Loay hoay, dài dòng như vậy, thực sự là không giống cô! Năng lực khí thế dời non lấp biển hơn người như vậy, Bạch Mão Mão chợt nhảy dựng lên, trực tiếp gọi điện cho Loan Hoảng Hoảng: “Chị Loan à, muốn ăn mì Triệu gia nóng hổi thơm phức không? Tớ mời khách, cậu đi với mình nhé?"
Một đám người áo đen vẫn luôn cặn kẽ chú ý từng động tĩnh của cô, đều ào ào sụp đổ trên đất, cô gái này rốt cuộc bị làm sao vậy trời? Không biết lão đại bọn họ trời sinh lạnh nhạt nhưng rất cần sự nhiệt tình sao? Đã năm ngày rồi, sao cô ta chẳng gọi điện thoại cho lão đại, ngày nào cũng nhớ đến mấy sợi mì chết tiệt kia? Chẳng lẽ lão đại của bọn họ lại không bằng một tô mì cay kia à?
Bọn họ cũng đều theo cô năm ngày ăn mì, hic, cô có thể đổi một quán cơm được không?
"..." Bên kia điện thoại, Loan Hoảng Hoảng im lặng một hồi lâu, mới nhịn không được không ngừng đau khổ gào lên: "Mão Mão, coi như là trong ký túc xá chỉ có mình giống cậu thích ăn cay, nhưng cậu có thể thỉnh thoảng đổi một quán cơm được hay không? Năm ngày liên tiếp ăn mì, tớ muốn ăn thịt ăn thịt đấy nhé!”
Che lỗ tai bị hét đến nóng rát, Bạch Mão Mão tự động nở nụ cười áy này với mấy người đồ đen, nếu Loan Hoảng Hoảng đã chịu không nổi, đoán chừng đám người này cũng không tốt hơn bao nhiêu. Thế nhưng cô vẫn thích ăn mì, hôm đó Hắc đại nhân rõ ràng ăn rất ngon lành rất tao nhã, còn cho nhiều ớt giống như cô nữa, nhìn cách anh đem nước sốt tương ớt cho vào dạ dày như vậy, cái loại cảm giác cay đến sảng khoái tràn trề ấy khiến cho cô có cảm giác như mình tìm được người bạn tri trỉ.
Bạn bè thật đáng quý, tri kỉ thật đáng giá.
Được rồi, bạn trẻ Bạch Mão Mão, nếu như đây là phương thức bày tỏ nỗi nhớ của bạn, bạn có thể đi gặp ma cũng được.
——— ————một trường tuyến chợt làm nỗi nhớ ——— ————
Cuối cùng, Bạch Mão Mão còn chưa ăn được mì, lại bị Loan Hoảng Hoảng kéo đi dạo phố.
Bạch Mão Mão vốn không hề có tâm tình đi dạo phố, nhưng mà, Loan Hoảng Hoảng nói, Hắc Thương Kình ngày mốt trở lại, lẽ nào cậu còn muốn từ trên xuống dưới đều quê mùa thế này sao? Muốn cùng anh ta tôn trọng mình thì phải nghe lời chị đây, còn nếu muốn cùng làm đầy tớ hay vợ nhỏ của anh ta thì cứ vậy đi.
Thế là, Bạch Mão Mão liền ngoan ngoãn đi theo Loan Hoảng Hoảng ra phố. Dĩ nhiên, những người đồ đen thấy vậy vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, hai tay dâng thẻ tín dụng tài khoản không hạn định lên cho cô, còn tặng thêm một câu: "Cô chủ à, cô cứ việc chọn lựa, cậu chủ đã nói, mua mấy bộ hàng hiệu cũng không thành vấn đề."
Vì vậy, ngay sau đó, tú bà Loan Hoảng Hoảng trong nháy mắt phát ra tiếng cười vô cùng yểu điệu, Bạch Mão Mão đỏ mặt, giống như một nàng dâu nhỏ e thẹn, còn mấy người đồ đen đã sớm chuẩn bị xong xe đưa đón.
Đương nhiên, dè dặt là dè dặt, cô cũng không quên thương cảm một chút cho thuộc hạ của bạn trai mình: "Buổi trưa chúng tôi không ăn mì nữa, ở trong siêu thị ăn, các anh muốn ăn gì cứ việc gọi, tôi trả tiền cho."
Dù sao mình cũng có thẻ, sợ cái gì.
Vì vậy, mấy người mặc áo đen rối rít trâu non đầy mặt, mẹ ơi, con rốt cuộc cũng không cần phải ăn mì nữa rồi...
——— —————Bỉ Ngạn Hoa ghé thăm———— ————
Đây là hành trình đi chơi vừa nhàn nhã vừa vội vã lần đầu tiên diễn ra, Bạch Mão Mão và Loan Hoảng Hoảng kể từ khi vào đại học, toàn bộ đều môn tự chọn, cho nên nếu đã quyết định cúp cua một ngày, bọn cô nhất định quyết không để lãnh phí một chút thời gian nào cả, tùy ý đi dạo khắp nơi, chỉ là, nhìn những bộ quần áo, giày dép, mỹ phẩm rực rỡ đủ loại kia, các cô còn chưa kịp nhìn qua chúng cũng chả biết nên chọn cái nào cho tốt.
Dù sao vẫn là sinh viên trẻ lại chưa đi ra khỏi cửa trường bao giờ, hơn nữa cũng chẳng là tiểu thư nhà giàu nào cả, cho nên bọn họ rất thản nhiên, rất quyết đoán mà bỏ qua những món hàng đắt tiền xa xỉ kia, chỉ chọn mấy nhãn hiệu đại trà yêu thích trên thị trường hiện nay, Bạch Mão Mão chọn hai bộ quần áo rất hợp với phong cách của cô, còn mua một đôi giày độc đáo, chỉ là hơi cao một chút, nhưng mang vào rất thoải mái. Loan Hoảng Hoảng cũng chọn lấy một bộ quần áo, là phí khổ cực Bạch Mão Mão đưa cho cô, hơn nữa, con thỏ trắng đã rõ ràng tỏ ý, cà thẻ của người khác, không đau lòng gì hết.
Cho nên nói, bạn gái và vợ, không thể nào vơ đũa cả nắm, bạn gái thì dùng tiền để mua đồ tốn kém, đồ xa xỉ, mà vợ thì đem tiền đi gửi ngân hàng.......
Nghe được tiếng nghị luận của đám người áo đen, Bạch Mão Mão hơi hoảng hốt một chút, bất quá rất nhanh lấy lại sự tự nhiên, cô lãng phí ba năm thanh xuân diễn kịch cũng anh ta, làm thế nào thì cũng phải trả một chút thù lao, cô mới tiêu có chút tiền như vậy thì cũng chả quá đáng gì.
Sau khi ăn trưa xong, Loan Hoảng Hoảng còn lôi kéo Bạch Mão Mão đi làm tóc. Lần này Bạch Mão Mão có thể nói ra quyết tâm, đem mái tóc đen của mình duỗi uốn thành một cái đầu tuyệt đẹp, ở dưới đuôi còn highlight vài sợi màu đỏ rượu, trước kia cô quả thực chưa từng uốn nhuộm qua.
Đợi đến khi tất cả mọi thứ đều chỉnh sửa xong xuôi, các cô từ tiệm salon đi ra thì đám người áo đen suýt nữa ngã rớt cằm.
Quả nhiên, người dựa vào quần áo cũng phải trang điểm, Bạch Mão Mão không nói lời nào cứ như vậy yên tĩnh đứng đó, cái gì cũng không làm, thật đúng là một hình ảnh tĩnh lặng đi theo cùng năm tháng.
Hơi ngượng ngùng cho nên cô quyết định không ngó mấy cái tên áo đen đang ngơ như phỗng kia, Bạch Mão Mão lên xe rồi về trường.
Chẳng bao lâu sau, dưới sự chỉnh sửa của má mì, cô cũng trở thành một búp bê hấp dẫn ánh mắt người, suy sụp tinh thần một năm, lần nữa lấy lại diện mạo vốn có của mình, lúc anh nhìn thấy cô, có vui không nhỉ? Có lẽ, anh vẫn là anh, mà cô, bất quá cũng vẫn là cô?
Nghe nói làm chuyện xấu sẽ bị trời phạt, mặc dù hao phí tiền của Hắc Thương Kình cũng không được coi là cái loại chuyện xấu gì, nhưng vừa mới về tới trường, Bạch Mão Mão đã thấy có người đang chờ các cô ở dưới lầu ký túc xá cũng khiến biết bao nhiêu cô gái vây xem, Ân Mặc, cô nhịn không được mà nghĩ, lẽ nào cô còn làm chuyện gì trái với lương tâm nữa à?
Ngồi trên xe, cô rất muốn đám người áo đen này trực tiếp lái xe vọt ngay lên lầu ký túc xá, không phải là cô sợ gặp Ân Mặc, bởi cô luôn luôn yêu hận không rõ ràng, đối với những chuyện trước kia thì cô không thiếu nợ anh ta điều gì, còn nếu đã biết rõ sự thật như thế nào thì buông xuống mà thôi, không có gì là ghê gớm cả. Nhưng mà, cô gần đây bị đủ chuyện từ trên trời rơi xuống, nên cần phải bình tĩnh suy nghĩ một chút, không muốn lại có một họa thủy khác ập xuống đầu nữa đâu.
“Cô chủ, đến dưới lầu ký túc xá rồi ạ." Quay lại nhìn Bạch Mão Mão đang lặng im ngồi trên xe, lái xe áo đen hơi có chút khó hiểu, nên xuống xe rồi đó ngài.
"Đừng ồn ào." Rối rắm nhìn hướng Ân Mặc ngoài cửa xe, cảm giác anh đã nhìn về phía cô bên này, Bạch Mão Mão theo bản năng xoay mặt đi nhìn sang Loan Hoảng Hoảng bên cạnh.
"Sợ cái gì? Thỏ trắng à, chị đây đi cùng cậu ngược chết cậu ta. " Loan tú bà cắn răng nghiến lợi trực tiếp kéo Bạch Mão Mão xuống xe, đón lấy vẻ mặt không hiểu gì của Ân Mặc.
Còn chưa đi đến gần, Loan Hoảng Hoảng đã bắt đầu mở miệng: "Là Ân đại nhân hả, thật là khách hiếm khách hiếm mà, thế nào hôm nay lại rảnh rỗi đến chơi gái dưới lầu nhà tôi vậy?"
Dưới chân khẽ vấp, Bạch Mão Mão suýt nữa ngã nhào, may được Loan Hoảng Hoảng nhanh chóng kéo lại, cô rất muốn gào thét, làm sao ngài còn muốn diễn kịch vậy hả? Loan tú bà đại nhân!
"Cô Loan, tôi tìm Mão Mão." Ý chính là, cô có thể tránh đi chỗ khác giùm cái được không? Giữa bọn họ, không cần người ngoài đến thêm phiền phức.
Ơ hay, chỉ dựa vào việc cậu ta không tôn trọng bạn bè của thỏ trắng thì cho dù không có những chuyện đáng hận trước kia, cửa ải này của cô, cậu ta cũng không qua được. Không tỏ ra yếu thế chút nào mà trừng về phía Ân Mặc, Loan Hoảng Hoảng trực tiếp dùng mắt đấu chọi với anh ta.
"Mão Mão?" Ánh mắt mang theo chút đau thương chuyển hướng sang phía Bạch Mão Mão, Ân Mặc không thích ở cùng với người lạ.
"Tôi nghe theo Loan tú bà nhà tôi." Thực ra thì, cô không cách nào nhẫn tâm đi ngược trai đẹp, nhưng Loan Hoảng Hoảng hung hăng nhìn chằm chằm như thế, cô thức thời mà lựa chọn phối hợp cùng bạn mình cho chắc ăn.
"Nghe thấy không? Tán gái cũng phải có cách tán gái, nhìn Hắc đại nhân người ta mà tiếp thu kinh nghiệm đi kìa, đi công tác cũng không quên để lại cho Mão Mão nhà tôi thẻ tín dụng vô hạn, còn phái người phụ trách đi xách túi cho chúng tôi, còn cậu, có làm cho Mão Mão nhà tôi cái gì không?" Loan Hoảng Hoảng cũng không cùng anh dài dòng, nhắm thẳng vào trọng điểm.
Ân Mặc giống như một bức tranh thủy mặc vậy, khuôn mặt tuấn tú ưu nhã, lịch sự tao nhã, nhìn về phía Bạch Mão Mão đã là khuôn mặt tươi cười bình thản không chút gợn sóng, sắc mặt dần hiện ra sắc tro tàn, anh, thực sự đã bỏ lỡ rồi sao? Thật là, trước kia anh không hề nghĩ tới, cuộc sống thiếu cô, sẽ rơi vào trạng thái như thế này.
"Hôm nay anh mới từ nơi khác trở về, nghe được những tin đồn về em, liền vội vàng chạy ngay đến đây, mấy chuyện đó đều không phải sự thật, đúng không? Chúng ta một lần nữa làm lại từ đầu có được không? Anh sẽ đối với em thật tốt." Dường như đang vật lộn, lại dường như không cam lòng, cao ngạo như anh, chưa từng ăn nói nhũn nhặn như thế bao giờ.
"Từ trước tới nay chưa từng có bắt đầu thì làm sao lại có thể bắt đầu lại từ đầu đây? Anh Ân, anh vẫn là nên giữ vững cao ngạo của anh đi, anh như vậy, mới càng thêm chói mắt."
Khép mi hồi tâm, tay đang cầm túi của Bạch Mão Mão theo bản năng nắm chặt, thầm nói với chính mình, nên chặt thì phải chặt cho đứt, nhất định phải từ bỏ, cô bây giờ đã thuộc về Hắc đại nhân, phụ nữ do dự rất là đáng xấu hổ, cô xem thường.
Nhìn khuôn mặt Bạch Mão Mão quyết tuyệt như vậy, Ân Mặc nhắm mắt lại, lúc mở ra, cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều: "Anh sẽ không từ bỏ, Mão Mão, chúng ta, sau này sẽ còn gặp lại."
Ai với anh sau này còn gặp lại? Xì. Tức giận thầm mắng, Bạch Mão Mão khéo léo lựa chọn im lặng, loại chuyện kích thích điểm mấu chốt của đàn ông, thông minh như cô mới không thèm làm, đối với cô lại chẳng có lợi ích gì.
Làm như nhớ ra cái gì đó, cô đột nhiên lên tiếng: "Ân Mặc, chúng ta đã vào đại học La Gia hơn một năm, anh vì sao bây giờ mới nghĩ đến tìm tôi?"
Cô tuyệt đối hoàn toàn không có nhìn lầm, trên mặt Ân Mặc thoáng hiện lên xấu hổ cùng luống cuống, anh ta chỉ có vậy!
"Anh không biết tôi cũng thi vào đại học La Gia? Hơn nữa, cũng không phát hiện ra tôi à?" Ở chung gần ba năm, cô rất hiểu rõ cái khuôn mặt dài hời hợt khốn kiếp này!
"Anh cũng từng hỏi qua bạn học trung học với các thầy cô khác, nhưng mà, không một ai nói cho anh biết em thi vào trường nào." Ân Mặc rất chột dạ ngụy biện.
"Chắc anh cũng hỏi toàn bạn nữ với giáo viên nữ chứ gì?" Cười lạnh không ngớt, Bạch Mão Mão lần này là triệt để thẳng thắn buông cậu ta xuống, những cô gái kia hận không được khiến cô và Ân Mặc như người với trời xa cách vĩnh viễn thì làm sao có thể nói cho cậu ta biết cô cũng ở đại học La Gia? Ân Mặc lại ngu ngốc như vậy sao? Xí, có quỷ mới tin!
"Anh tưởng rằng, em cuối cùng cũng sẽ giống như trước kia, ngoan ngoãn xuất hiện trong tầm mắt của anh, trong cuộc sống của anh...." Lần này, lại càng thêm chột dạ. Anh thừa nhận sau khi tra ra được cô ở đây, thế nhưng, anh rất tùy tiện không sợ cái gì, mãi cho đến khi Hắc Thương Kình xuất hiện, anh mới bắt đầu có cảm giác không nắm chắc, bắt đầu hoang mang, nhưng là, cái dục vọng trong tim của anh khiến anh hiểu rõ mọi thứ.
Anh ta đó.... Cúi đầu thầm nguyền rủa, Bạch Mão Mão không biết nên đánh anh ta hay đánh mình đây nữa, vì vậy, cô lựa chọn bình tĩnh: "Anh về đi về đi, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy anh."
Nhìn Ân Mặc chán chường rời đi, Loan Hoảng Hoảng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt còn không quên phách lối hướng đến những hộ vệ bên cạnh anh làm mặt quỷ, nha, lần trước các ngươi dám đem chị đây ném ra ngoài cửa, bây giờ chủ của các ngươi đã rơi vào trong tay chị em ta rồi đó, một ngày nào đó chị đây sẽ báo thù.
Nhưng mà, đứa nhỏ Ân Mặc này cũng là một đứa bé ngoan mà thành thật, thỏ trắng hỏi gì thì chỉ viện cớ nói dối ngay là khiến con gái vui vẻ ngay, mà tên nhóc này lại nói thật hết mọi thứ, điều này khiến cho bụng dạ nham hiểm của Loan Hoảng Hoảng cũng không khỏi nghẹn lại. Có thể nói là, đáng đời cậu ta!
Mắt thấy xe Ân Mặc đã đi xa, tình hình đã trở lại hơi thở bình thường, xung quanh yên tĩnh, đám người xem náo nhiệt lại bắt đầu sôi trào ——
"Thì ra là chân đạp ba thuyền ...."
Cô không có.
"Loại quê mùa, ăn mặc quần áo khác loài người, thế mà cũng có dáng người chuẩn vậy ..."
Cô vẫn luôn mặc quần áo loài người đó nhá...
"Là người đẹp nên lớn lối vậy thôi, dựa vào cái gì mà chỉ cho phép đàn ông 'Trong bụi hàng vạn hoa, không phiến lá dính thân', phụ nữ cũng có thể giống như vậy!"
Vị đây chắc đang khích lệ cô đúng không? Cô thật là không có chân đạp nhiều chiếc thuyền như vậy đâu, cô thậm chí ngay cả một chiếc thuyền cũng chưa có bước chân lên nữa....
.....
Nghe được xung quanh tiếng thảo luận ngày càng hỗn loạn, Bạch Mão Mão không nói gì, cùng Loan Hoảng Hoảng liếc nhau một cái, trong sự hộ tống của đám người áo đen bình tĩnh trở về ký túc xá.
Được rồi, những thứ này đều không liên quan gì tới cô.
Thành tích tên đứng đầu bảng, cô đã rất quen thuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...