Phong Tĩnh thở phào yên tâm, nhìn Lâm Hi nằm ngủ một lúc rồi đi theo y tá băng bó vết thương.
Thấy Hồ Quân, bác sĩ Cao bước đến hỏi chuyện riêng.
- Sắc mặt chủ tịch hơi kém\, dạo này ngài ấy lại lao lực chuyện gì sao?
- Dạo gần đây đúng là có xảy ra vài chuyện khiến chủ tịch phải lo lắng...!Ban nãy chủ tịch hình như vừa bị đau đầu\, chính vì vậy mới bị tấn công bất ngờ như thế.
- Tôi đã dặn ngài ấy thời gian này phải chú ý sức khỏe! Mảnh đạn vỡ là thứ rất nguy hiểm\, theo tôi thấy nên khuyên chủ tịch phẫu thuật càng sớm càng tốt\, cứ đà này thì e rằng khó nói trước lắm.
Hồ Quân không khỏi lo lắng, đúng lúc nghe Phong Tĩnh gọi, vết thương may là không quá sâu nên băng bó xong rồi, yêu cầu vài vệ sĩ ở lại bảo vệ Lâm Hi, còn hắn sẽ quay lại công ty.
Hồ Quân khuyên chủ tịch nên về nhà nghỉ ngơi, hắn lắc đầu nói sau khi ly hôn, đám báo chí cứ “canh chừng” hắn trước cửa King House rất phiền phức, hắn muốn về Goldplace, nghỉ ngơi trong phòng chủ tịch cũng được rồi! Hồ Quân nhìn qua bác sĩ Cao, ông lắc đầu chán chường.
Dìu Phong Tĩnh vào phòng chủ tịch nghỉ ngơi xong, Đằng Vân bước ra ngoài đóng cửa, tiếp theo nghe Hồ Quân ở phía sau gọi khẽ, mới bước đến hỏi có chuyện gì?
- Tiểu Vân này\, tôi thấy bác sĩ Cao nói không sai\, sức khỏe của chủ tịch hiện tại chẳng mấy khả quan\, lỡ xảy ra chuyện bất trắc thì...
- Tôi biết chứ Quân ca\, nhưng tình hình bây giờ e rằng chủ tịch không chịu phẫu thuật đâu.
Thứ nhất\, chuyện của Phong Y 10 năm trước giờ đã có manh mối rồi\, thứ hai\, rất quan trọng\, chính là an nguy của Lâm giám đốc! Thời hạn một tháng sắp tới\, tự dưng bao nhiêu chuyện dồn dập\, chắc chắn ngài ấy không sang Thụy Điển được!
Hồ Quân nhìn Đằng Vân, sau đó thở dài rầu rĩ.
Suy nghĩ một hồi, Hồ Quân quyết định không thể để chủ tịch cứ như vậy mãi, liền nói với Đằng Vân rằng:
- Chủ tịch có ơn với tôi\, tôi không thể thấy ngài ấy tự hủy hoại bản thân mình\, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là khuyên ngài ấy phẫu thuật! Và người duy nhất làm được chuyện đó\, không ai khác\, chỉ có thể là Lâm Hi!
- Nhưng chủ tịch căn dặn\, tuyệt đối không để Lâm giám đốc biết chuyện này! Hôm qua tôi bị ngài ấy khiển trách một trận về việc ở quán rượu.
- Tôi nghĩ rồi\, đây là cách duy nhất và tốt nhất\, chỉ có Lâm Hi mới giúp chủ tịch vượt qua khó khăn này! Tiểu Vân\, nếu cậu sợ bị trách phạt thì cứ đứng qua một bên\, để tôi đi nói rõ với Lâm Hi\, sau khi xong việc nếu chủ tịch có đuổi việc thì tôi cũng chấp nhận\, xem như là trả ơn cho ngài ấy!
Dõi theo bóng dáng kiên quyết của Hồ Quân, bất giác Đằng Vân thấy cảm phục, đắn đo vài giây xong cậu ta liền chạy tới chỗ anh chàng vệ sĩ, nói rõ rằng mình sẽ sát cánh cùng anh và theo cậu nghĩ, họ nên gọi điện báo cho một người nữa!
...!Sớm này vào công ty, Lâm Hi vẫn còn mơ hồ chuyện xảy ra chiều qua.
Cậu vào bệnh viện xin phép bác sĩ được lấy vân tay của ba, khi vừa ra ngoài thì một chiếc Toyota tấp sát lại lôi cậu vào xe, bị ụp thuốc mê rồi chả rõ trời trăng mây nước gì nữa! Lúc tỉnh dậy cậu đã thấy mình ở trong bệnh viện, chỉ nghe y tá nói rằng người đi đường phát hiện cậu bất tỉnh bên lề đường nên đưa vào đây.
Đám người bắt cóc chắc chắn có ý đồ xấu, vì sao lại thả Lâm Hi giữa chừng, xem lại chiếc cặp thì cậu phát hiện vật dụng bên trong bị lục tung, rõ ràng chúng đang tìm thứ gì đó! Cậu thấy Thư ký Trần đi vào, nói có vệ sĩ Hồ và thư ký Đằng đến tìm giám đốc!
Cứ hễ thấy hai người này là Lâm Hi không thoải mái, đơn giản vì sẽ lại liên quan đến Phong Tĩnh, mà cậu thực sự chẳng muốn dính líu tới hắn nữa.
Nhưng câu đầu tiên Hồ Quân phát ra khi vừa gặp mặt Lâm Hi chính là:
- Lâm giám đốc xin hãy cứu chủ tịch! Ngài ấy sắp không xong rồi!
- Thế nghĩa là sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy? - Dĩ nhiên Lâm Hi khó hiểu.
- Đến nước này\, chúng tôi không thể giấu được nữa! - Hồ Quân bảo rõ - Lâm giám đốc\, chủ tịch ly hôn với anh là có nguyên nhân\, kể cả những hành động tồi tệ mà ngài ấy đối với anh\, cũng vì che giấu một chuyện quan trọng: trong đầu chủ tịch có mảnh đạn vỡ\, nếu không phẫu thuật sớm\, có thể ngài ấy sẽ không sống được bao lâu!
Bất động, Lâm Hi dường như chưa tin vào điều vừa nghe, hết nhìn Hồ Quân rồi nhìn sang Đằng Vân, hệt kiểu muốn hỏi hai người có đang nói đùa không? Cùng lúc bên ngoài công ty vang lên thứ âm thanh khác lạ, cậu liền nghe Đằng Vân nói với Hồ Quân, chắc “người đó” đến rồi! Thấy hai người nọ chạy ra ngoài, tức thì cậu cũng vội chạy theo.
Giữa sân công ty, một chiếc trực thăng đáp thẳng xuống, và người xuất hiện ngay sau đó là Jowen! Thấy Lâm Hi, Jowen sải bước đến gần, hỏi ngay:
- Lâm giám đốc\, tôi nghe báo Lão Phong gặp chuyện không may nên liền từ Ý bay sang đây! Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì vậy...?
Trước cái lắc vai từ Jowen, Lâm Hi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bấy giờ mới nhìn qua Hồ Quân và Đằng Vân, rốt cuộc là có chuyện gì với Phong Tĩnh?
...!“Trước chuyến công tác Thượng Hải, chủ tịch phát hiện có mảnh đạn vỡ ở trong não phải, bác sĩ nói tình hình chẳng mấy khả quan, cần phẫu thuật sớm.
Tới Thượng Hải rồi, ngài ấy liền ở lại mấy ngày, suy nghĩ đắn đo vô cùng và quyết định một tháng sau tới Thụy Điển phẫu thuật.”
Trên con đường nhộn nhịp người qua lại, Lâm Hi chạy đi vội vã, vì quá gấp gáp mà cậu va trúng hết người này tới người khác, bỏ mặc những sự bực bội kia, cậu vẫn chạy như bay, trong đầu nhớ rất lời từng lời của Hồ Quân, rồi cả Jowen.
“Chả lẽ, mảnh đạn vỡ đó là do lần chúng tôi đụng độ một băng đảng ở Geylang? Chúa ơi! Lần ấy cứ tưởng lão Phong chỉ bị thương ngoài da, ngờ đâu lại ra nông nỗi này! Nhưng vì sao lại một tháng sau mới sang Thụy Điển?”
“Bởi vì bác sĩ nói rõ, làm phẫu thuật não khả năng rủi ro rất cao, có thể chết trong lúc mổ.
Còn nếu phẫu thuật thì khả năng sống và bình phục hoàn toàn chỉ có 7%! Chủ tịch không thể biết mình có thể sống bao lâu nên muốn làm cho xong một số chuyện...”
Đèn đỏ dành cho người đi bộ bật sáng, Lâm Hi lại không để ý, cứ thế băng nhanh qua đường, tức thì bị những chiếc xe hơi chạy đến suýt đụng trúng! Bây giờ trong lòng ngổn ngang vô cùng, cậu chỉ biết giơ tay ra xin đường còn chân thì bước vội, bên tai còn nghe mấy tài xế chửi với theo!
“Chủ tịch vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Lâm giám đốc, ngài ấy cố tình làm tổn thương anh, dùng Đằng Vân vào kế hoạch, chỉ vì muốn anh dứt khoát rời khỏi mà không chút vướng bận, dù là thương hại.
Ngài ấy thật sự rất đau khổ và sợ hãi cái chết, vẫn luôn một mình chống chọi.”
Vừa nãy rời khỏi Lâm Thị, là Lâm Hi chỉ biết cắm đầu chạy, quên mất việc lên xe hơi sẽ nhanh hơn chạy bộ nhiều.
Hẳn bản thân vẫn còn quá sốc, chưa hoàn toàn tin vào lời Hồ Quân, cậu muốn đến tòa nhà Goldplace, chạy một quãng đường dài và để giải phóng mớ cảm xúc dữ dội đang cào xé tim mình.
Khi đã nhìn thấy tòa nhà bốn mươi tầng cao chót vót, cậu mới bừng tỉnh giữa nỗi đau, cho dù hôm nay trời có sập xuống thì cậu bằng mọi giá phải gặp được hắn!
“Lâm giám đốc, lần trước vẫn còn chuyện nói dở, là về ý nghĩa cái tên tập đoàn JIXI.
Chữ ‘XI’ cậu nhận ra chứ, trong bính âm tên cậu là Lin Xi! ‘JI’ và ‘XI’, đúng vậy từ 10 năm trước lão Phong đã đặt cậu vào tương lai của cậu ấy, dành cả trái tim cho cậu.
Tất cả nỗ lực của Phong Tĩnh đều vì một cái tên, Lâm Hi!”
Bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng dồn dập bên ngoài, Phong Tĩnh mệt mỏi ngồi dậy, chỉ mới chợp mắt một chút mà ai đã dám tới quấy rầy? Hắn càng thêm bực bội khi gọi Đằng Vân và Hồ Quân mà chẳng nghe đáp lời, quái thật cả hai đều biến đi đâu cả rồi? Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, Phong Tĩnh tức giận rời khỏi phòng ngủ, bước đến mở cửa, tự nhủ sẽ đuổi thẳng cổ cái kẻ quấy nhiễu kia! Lâm Hi xuất hiện ngay trước mặt, trán bịn rịn mồ hôi kèm theo thở dốc, ánh mắt hướng vào hắn nửa giận dữ nửa bi ai.
Chưa kịp hỏi gì thì bất ngờ, hắn bị cậu tát một cái vào mặt!
Cú đánh nhẹ thôi nhưng đây là lần thứ hai bị Lâm Hi đánh, lại còn không hiểu mình vừa gây ra chuyện gì, Phong Tĩnh nhíu mày: “Em...!” lập tức đã bị cậu ngăn lại bằng cách vung tay đánh lên ngực hắn liên tục! Đánh cho thỏa nỗi đau đớn đang gánh chịu, đánh cho thỏa sự ấm ức kinh khủng suốt thời gian qua! Cậu cứ đánh, còn hắn bước lùi vào phòng, tới một lúc thì hắn cầm hai tay cậu lại, sốt ruột hỏi:
- Lâm Hi! Rốt cuộc em bị gì vậy? Tôi đã làm gì...?
Phong Tĩnh ngưng bặt bởi Lâm Hi ngước nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, rất nhanh từng giọt lệ cứ đua nhau chảy dài! Hắn còn đang bối rối thì bấy giờ mới nghe cậu gắt:
- Phong Tĩnh! Tên khốn kiếp! Tên xấu xa! Tại sao anh có thể đối xử với em như thế? Anh có biết là anh tàn nhẫn lắm không? Nói yêu em\, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ cho em! Vì sao anh lại che giấu chuyện khủng khiếp đó?
- Lâm Hi\, bình tĩnh nào\, em đã biết chuyện gì rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...