Trái tim đập nhanh một nhịp, Lâm Hi vẫn giữ dáng vẻ bình thường, bảo:
- Chúng ta ly hôn rồi\, chuyện đó không còn quan trọng.
Nói rõ luôn\, lần trước do anh cứu tôi nên tôi cho qua\, nhưng sau này mong anh đừng chạm vào tôi thế này nữa\, tôi không phải người để anh muốn làm gì thì làm.
Lâm Hi cố rút tay ra nhưng cái siết tay quá chặt, Phong Tĩnh uống hết ly rượu xong đặt mạnh xuống bàn, âm thanh va chạm vừa dứt thì cũng là lúc hắn kéo cậu lại, vật cậu nằm ngửa xuống quầy pha chế! Lâm Hi nhăn mặt bởi cú nhói sau lưng, lát sau đã thấy mình nằm trên mặt bàn, rồi gương mặt lạnh lẽo của Phong Tĩnh phản chiếu trong đáy mắt cậu.
Đừng nói rằng, hắn định cưỡng ép cậu ngay tại đây?
Trong khi quán rượu sắp diễn ra cuộc đối chất căng thẳng thì bên ngoài, Hồ Quân đứng dựa vào xe Limo chờ một người, lát sau cũng thấy Đằng Vân xuất hiện! Cậu bước nhanh đến gần, đã nghe anh hỏi làm gì mà trở về lâu thế?
- Quân ca à\, tôi phải lấy hết đống hồ sơ của Lâm Thị đây\, lần này nữa là xong rồi.
Phu nhân vào trong gặp chủ tịch rồi ư\, tình hình thế nào?
- Chẳng biết nữa\, nãy giờ khá yên ắng.
Tôi lo cho chủ tịch quá\, ngài ấy cứ như đang hủy hoại bản thân mình vậy…
- Yêu sâu đậm một người mà phải đẩy người đó ra xa\, chứng kiến họ đi tìm hạnh phúc mới\, thì đau khổ tới dường nào.
Giọng Đằng Vân thật trầm, bên cạnh Hồ Quân chỉ biết khoanh tay thở dài.
Tiếp theo anh trông cảnh cậu cứ hà hơi vào hai lòng bàn tay như ủ ấm, bấy giờ mới để ý đang là đêm tháng 12, gió tuyết bay lạnh lẽo vô cùng.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Hồ Quân cởi nhanh áo vest, đi đến khoác lên người Đằng Vân, trong khi cậu ngạc nhiên thì anh tháo tiếp găng tay, đưa ra cho cậu, bảo: “Đêm lạnh lắm, đừng để bị cảm, tôi khỏe mạnh nên chịu được hơn cậu”.
Thấy Đằng Vân định từ chối, Hồ Quân tức thì nhấn mạnh:
- Tôi yêu cầu đó\, Tiểu Vân không được làm trái.
Đằng Vân buồn cười, Hồ Quân ỷ mình là đàn anh năm trên hồi đại học, lại còn cao lớn cường tráng, nên muốn ép cậu mà! Nhưng thôi, người ta có lòng thì mình chẳng nên từ chối, sau cùng cũng chịu mặc áo vest của anh ta, đeo găng tay vào luôn.
Hồ Quân kín đáo mỉm cười, tiếp tục đứng đợi bên cạnh Đằng Vân lúc này đã thấy ấm lắm rồi.
Bên ngoài đêm đông lạnh lẽo như vậy mà Hồ Quân với Đằng Vân như sưởi ấm cho nhau, ấy vậy bên trong quán rượu vốn dĩ ấm cúng nhưng lại hóa băng giá chỉ vì hai trái tim xa cách! Từ lúc nằm ngửa trên quầy pha chế tới giờ đã mấy phút trôi qua, Lâm Hi mới tức giận phản kháng, Phong Tĩnh ghìm chặt hai cổ tay cậu xuống bàn, nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đỏ cay vì say rượu, cất giọng khàn đục:
- Tử Minh bày tỏ với em\, vậy em trả lời thế nào?
- Anh hỏi những chuyện đó để làm gì? Buông ra!
- Em có ngủ với Tử Minh chưa...?
- Đủ rồi Phong Tĩnh! Anh phát điên cái gì vậy?
Phong Tĩnh cúi mặt xuống gần hơn, Lâm Hi nghĩ hắn định hôn liền quay mặt đi ngay, nhưng hắn chỉ kề môi đến vành tai cậu, thì thầm:
- Anh ta có làm em rên rỉ giống như tôi từng làm em không?
- Khốn kiếp\, Phong Tĩnh! Anh có biết mình đang nói cái gì không? Mau buông ra!
- Vậy thì em trả lời đi\, em có yêu cái tên Tử Minh đó?
- Rốt cuộc thì anh muốn gì chứ? Những chuyện này không liên quan tới anh!
- Tôi đau lắm! Vì em...!trái tim tôi đau đến sắp chết rồi!
Phong Tĩnh hét lên, không khỏi làm Lâm Hi giật mình đồng thời ngừng phản kháng.
Hắn vẫn ghì siết cổ tay cậu, áp mặt lên ngực cậu, đôi vai căng cứng có chút run rẩy, trông hắn cứ như thể đang chịu đựng một nỗi đau vô hình mà to lớn! Lâm Hi thực sự không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì, tại sao mỗi việc hắn làm, từng lời hắn nói, đều khiến cậu mơ mơ hồ hồ, chả rõ thực hư? Nếu hắn yêu cậu, tại sao lại luôn tổn thương và sỉ nhục cậu?
Dễ chịu thật! Phong Tĩnh ngửi nhẹ hương thơm từ lớp vải áo, nơi khuôn ngực ấm áp ấy, hắn nhớ quay quắt mùi da thịt mềm mại của Lâm Hi, mỗi thứ trên thân thể cậu đều quá đỗi thân thuộc khiến hắn luôn khao khát tới phát điên lên! Rời khỏi ngực cậu, hắn áp mặt vào chiếc cổ trắng muốt, cà mũi vào cổ áo sơ mi, nhắm mắt và hôn khẽ lên cổ cậu.
Lâm Hi khó chịu xoay đầu, cổ tay bị siết tới đau, lòng dâng lên một nỗi tê tái khó tả, lần nữa hắn lại muốn chà đạp cậu ở một nơi như vậy ư?
Cảm nhận sự phản kháng nơi Lâm Hi ngưng lại, Phong Tĩnh liền mở mắt nhìn cậu.
Khuôn mặt tĩnh lặng, hay đúng hơn là vô cảm, trước hành động mơn trớn từ hắn, cậu dường như chẳng có chút cảm giác nào, yên lặng hệt pho tượng.
Hắn hỏi cậu vì sao không phản kháng nữa? Cậu quay qua nhìn hắn, buông câu vô tình:
- Cho dù anh có sỉ nhục thân thể tôi thế nào đi nữa\, thì trái tim tôi cũng không có anh!
Phong Tĩnh sững người, cùng lúc thả lỏng tay ra, cảm tưởng những lời Lâm Hi vừa nói như đâm thẳng vào trái tim hắn, vô cùng đau đớn! Hắn bước lùi ra sau, còn cậu thì chậm rãi ngồi dậy, chẳng thèm nhìn hắn cái nào, cứ thế rời khỏi quán rượu.
Bóng dáng đó vừa khuất, Phong Tĩnh ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào quầy pha chế.
Rốt cuộc, hắn đang làm gì vậy chứ? Trước đó một mực đẩy Lâm Hi ra khỏi cuộc đời mình, rõ ràng muốn cậu có thể tìm thấy hạnh phúc mới, nhưng khi Tử Minh xuất hiện, hắn lại phản bội bản thân mình, như thể điên lên mà muốn giữ chặt cậu! Không chỉ Lâm Hi, mà ngay cả hắn giờ đây cũng khinh bỉ chính hắn!
Phong Tĩnh tự hỏi, có phải hắn đã sai lầm khi buông tay người quan trọng nhất đó? Hắn đang hối hận sao, ngay lúc này hắn chẳng thể cho mình một lời đáp.
Cửa bật mở, Hồ Quân và Đằng Vân thấy Lâm Hi đi ra với dáng vẻ khác lạ, chưa kịp hỏi gì là cậu đã chạy vội đi rồi! Hai người nọ nhìn nhau, liền đi vào bên trong.
Rời khỏi quán rượu, vô thức bước đi trên lề đường nhộn nhịp người qua lại, Lâm Hi đưa tay lau giọt nước mắt chực rơi.
Nhớ lại ánh mắt rạn nứt của Phong Tĩnh khi nghe mình nói vậy, cậu lại có chút nhói lòng.
Đêm nay lạnh lẽo, một mình cậu đi về, chỉ thấy phía trước là một màn đêm đen u tối không ánh sáng...
***
Chuông điện thoại đầy khó chịu đánh thức Phong Tĩnh, uể oải ngồi dậy, hắn nhìn quanh mới biết là phòng chủ tịch.
Đêm qua uống say quá, hắn nhớ là bảo Hồ Quân chở về tòa Goldplace thay vì về nhà.
Nhạc chuông vẫn reo liên hồi, một số lạ, hắn bắt máy.
Giọng nói lè nhè cất lên, hắn cảm giác đã nghe giọng này ở đâu rồi, vừa lúc bên kia xưng tên:
- Phong chủ tịch\, là tôi\, Lý Củng đây.
Tức thì Phong Tĩnh tỉnh cả rượu, hóa ra là Lý Củng, còn gọi thẳng vào điện thoại của hắn.
- Sao\, bất ngờ chứ? Tôi chỉ cần dò la một tí là tìm được số của Phong chủ tịch thôi.
- Lý Củng! Mày đang ở đâu hả?
- Ngu sao mà tôi nói\, Phong chủ tịch này\, tôi có một giao kèo.
Đúng như ngài nghĩ\, tôi hãm hại Lâm Hi không chỉ vì vụ hủy hợp đồng mà do có kẻ “thuê” tôi làm\, kẻ này thì căm hận Lâm giám đốc lắm đấy.
- Đó là ai?
- Ầy\, làm gì có chuyện nói ra dễ dàng vậy\, tôi cũng phải suy xét tới an nguy của bản thân nữa chứ.
Phong chủ tịch\, tôi hỏi một câu này: Ngài có phải là con trai của Phong Y\, 10 năm trước vì tội ăn cắp 200 triệu CNY của Lâm Thị mà tự sát?
Đôi mắt Phong Tĩnh mở to, tại sao tên Lý Củng lại đột nhiên hỏi về thân thế hắn?
- Nếu đúng là vậy thì chắc Phong chủ tịch không tin ba mình làm cái chuyện mất danh dự như thế\, đúng không? Tôi đoán hẳn ngài cũng đang điều tra lại vụ việc 10 năm trước\, và tôi có một thông tin rất quan trọng về “thủ phạm thật sự” khi đó!
- Mày nói rõ xem\, Lý Củng! Mày biết thủ phạm là ai ư? - Phong Tĩnh nhổm dậy.
- Thủ phạm thực sự thì tôi không biết nhưng tôi có thông tin về một “người quan trọng”\, và kẻ này biết mặt thủ phạm\, chẳng những thế còn nắm trong tay “bằng chứng” tố cáo kẻ giết chết Phong Y vào đêm mưa đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...