Trong đêm tối, một bóng dáng lao đi hối hả, ở phía sau tốp vệ sĩ đuổi theo sát nút.
Cuối cùng cuộc rượt đuổi nãy giờ cũng kết thúc khi gã nọ bị tóm gọn! Đám vệ sĩ đè ấn gã xuống đất, một người cất giọng sắc lạnh, nghe ra thì mới biết là Hồ Quân:
- Lý Củng! Nằm im nào\, đừng mong chạy thoát! Chủ tịch\, bắt được gã ta rồi!
Bị đè giữ dưới đất, Lý Củng với khuôn mặt xương xẩu, râu ria lởm chởm, ngước nhìn bóng dáng cao lớn uy quyền từ trong đêm tối tiến đến trước mặt mình.
Gã biết người này, dù chưa gặp mặt trực tiếp bao giờ, nhưng danh thế của hắn lan rộng trên thương trường.
Và cũng là người mà gã hiểu rõ, đáng ra không nên đắc tội! Phong Tĩnh phóng tầm nhìn xuống Lý Củng, câu đầu tiên phải hỏi chính là:
- Tại sao lại là Lâm Hi?
- Phong chủ tịch nói gì tôi không hiểu? Lâm Hi nào\, tôi có liên quan gì tới đâu?
- Trí nhớ của Lý giám đốc kém nhỉ\, để tôi giúp ông nhớ lại nhé.
- Phong Tĩnh hút một điếu thuốc\, chậm rãi kể mọi chuyện - Khoảng 3 tháng trước\, ông làm đối tác với Lâm Thị\, bị Lâm Hi phát hiện lừa đảo nên hủy hợp đồng\, sau đó ông ghi hận thuê một tài xế taxi định tông chết người ta.
Ông chắc là nhớ Lâm Hi khi ấy là gì của tôi\, hử? Tôi nhờ người “xóa sổ” công ty Thành Đô của ông trong chớp mắt! Tưởng ông an phận rồi\, nào ngờ ôm thù dai quá\, ra tay với lô hàng gốm đầu tiên của Lâm Thị!
- Ha\, Phong chủ tịch đúng là nhớ kỹ quá\, nhưng biết sao được khi tôi chả nhớ gì cả...
Lý Củng chưa dứt câu là đã nghiến răng kìm lại một tiếng la khi bị Phong Tĩnh giẫm mạnh lên bàn tay đặt trên mặt đường, hắn dùng đế giày hàng hiệu chà nghiến mấy ngón tay gân guốc kia tới tươm máu.
Trông cảnh đối phương cắn răng chịu đựng, hắn liền ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vào gã:
- Lần cuối cùng: Tại sao lại là Lâm Hi? Chỉ đơn giản vì thù ghét vụ trước đấy?
- Ư...!Ư...!Đúng vậy! Tao ghét tay Lâm giám đốc đó đấy! Vừa lòng chưa? A!
Lý Củng lại la lên, lần này thì bị Phong Tĩnh chà cả đầu thuốc cháy âm ỉ xuống bàn tay!
- Vẻ như ông nắm khá rõ tình hình công ty Lâm Thị? Gài người trong đó hả? Một kẻ sạt nghiệp\, mắc nợ như ông mà còn tiền để làm mấy chuyện này sao? Nói đi\, có phải còn một kẻ khác đứng phía sau\, bắt tay với ông\, hãm hại Lâm Hi?
Trán rịn mồ hôi, Lý Củng giương mắt nhìn Phong Tĩnh đang lạnh lùng chờ đợi.
Thở dài một phát, Phong Tĩnh sớm biết Lý Củng là kẻ cứng đầu, âm thầm nhẫn nhục chờ đợi trong tối, đến lúc ra tay thì đối phương chẳng kịp trở tay, mấy kẻ như vầy là “bướng” nhất! Hắn suy cho cùng đâu thích tra tấn hành hạ kẻ khác, nghĩ đêm nay khó moi được tin, cứ tạm thời đem gã này về đã, liền bảo đám vệ sĩ lôi gã đi.
Nhưng Phong Tĩnh đã đánh giá thấp Lý Củng, cứ tưởng chỉ là một tên giám đốc chân yếu tay mềm, nào ngờ gã tung cước xử lý một tên vệ sĩ bên cạnh, nhanh như cắt cướp súng rồi bắn mấy phát.
Phong Tĩnh cùng nhóm người của Hồ Quân núp vào mấy cái cây gần đó, tránh đạn.
Lợi dụng thời cơ, Lý Củng phóng thẳng vào khu rừng bên đường quốc lộ.
Chết tiệt! Phong Tĩnh tức giận đá vào thân cây, Lý Củng quá gian xảo khiến đám vệ sĩ chẳng kịp trở tay.
Hắn lớn tiếng ra lệnh, mau đuổi theo, bằng mọi giá phải tóm sống gã này!
...!Sáng nay vào công ty, Lâm Hi bất ngờ trước một bữa tiệc được tổ chức, có sự tham gia của các trưởng phòng và hầu hết nhân viên tại đây.
Điều ngạc nhiên hơn nữa, người đứng ra sắp xếp bữa tiệc lại là Tử Minh, tất nhiên là để chúc mừng việc ký kết hợp đồng thành công giữa Lâm Thị với tập đoàn BIF ngày hôm qua.
Thấy giám đốc còn đứng ngây ra, thư ký Trần liền kéo tay cậu vào giữa phòng họp, nơi Tử Minh đang đứng chờ, vây quanh là dàn nhân viên cứ vỗ tay ầm ĩ.
- Sao hôm nay\, mọi người lại...!Tôi bất ngờ quá! - Lâm Hi chưa hết bỡ ngỡ.
- Nhờ giám đốc mà lần đầu tiên Lâm Thị có được một đối tác lớn như thế\, đây là chuyện vui nhất trong năm nay của công ty ta\, nên phải làm bữa tiệc ăn mừng mới được!
- Đó đâu phải do một mình tôi\, đều là công sức và cố gắng của tất cả mọi người mà.
- Nhưng nếu chủ tịch Michael Vũ không thích những mẫu thiết kế của giám đốc\, và nếu anh không kiên trì đến cùng để vực dậy Lâm Thị thì làm gì có kết quả như hôm nay! Công sức mọi người đều có\, nhưng của anh vẫn quan trọng nhất!
Thư ký Trần vừa nói xong, đồng loạt nhân viên đều vỗ tay tán thành.
Lâm Hi vui lắm, lần đầu tiên thấy ánh mắt những nhân viên dành cho mình chỉ có nể phục và tán thưởng, chứ không còn là tia nhìn thất vọng, chê bai nữa.
Mặc dù vụ tai nạn về lô hàng gốm vừa qua gây không ít tổn thất cho Lâm Thị nhưng có ngờ đâu công ty được tập đoàn danh tiếng như BIF ký kết hợp tác, còn rót tiền vốn đầu tiên vào khi chỉ mới ký hợp đồng xong, trên vai trò hỗ trợ cho các dự án tiềm năng khác của Lâm Thị!
Đợi cho việc chia vui từ mọi người xong, bấy giờ Tử Minh mới cầm một bó hoa thật to, bước đến trước mặt Lâm Hi.
- Đầu tiên\, anh xin chúc mừng em! Công sức và nỗ lực của em thời gian qua cũng được đền đáp rồi! - Lâm Hi nhận lấy bó hoa\, mỉm cười cảm ơn\, Tử Minh ngập ngừng một chút mới tiếp - Nhân dịp này ở trước mặt mọi người\, anh muốn nói rõ một chuyện.
Tiểu Hi\, em đồng ý làm người yêu của anh nhé!
Tự dưng không khí ồn ào ngưng bặt, ai nấy đều nhìn nhau bất ngờ, ngay cả Lâm Hi cũng ngừng cười, biểu hiện chuyển qua bối rối vô cùng.
Tiếp theo cả phòng họp như nổ tung vì một tràng vỗ tay kịch liệt như thể ủng hộ hai người.
Nụ cười trên môi đầy gượng gạo, Lâm Hi nhìn Tử Minh, định nói gì đó nhưng anh ngăn lại.
- Mấy năm trước lúc em khổ sở nhất\, anh đã không thể giúp đỡ\, và vừa rồi xảy ra chuyện tồi tệ về lô hàng gốm\, anh rất muốn giúp em nhưng em nói rằng\, chúng ta là bạn bè đừng nên mắc nợ nhau.
Anh đã suy nghĩ rất kỹ về mối quan hệ này\, nếu ở vai trò bạn bè không thể bảo vệ được em thì từ giờ\, anh muốn mình thành người quan trọng nhất của em\, cùng em chia sẻ khó khăn.
Tiểu Hi\, anh thích em!
Sự việc bây giờ, Lâm Hi thật sự không thích chút nào! Thứ nhất, Tử Minh đối với cậu chẳng khác nào anh em thân thiết, vốn dĩ trước giờ vẫn vậy, thế mà đùng một cái anh lại tỏ bày quá bất ngờ, trước đó không hề có một cuộc nói chuyện riêng thẳng thắn với cậu! Thứ hai, việc làm này ở trước bao nhiêu người trong công ty, có khác nào anh khiến cậu khó xử, vì nếu từ chối thẳng sẽ làm anh “mất mặt”, và cảm giác anh muốn dùng họ để “ép” cậu nhận lời vậy!
- Em muốn nói chuyện riêng với anh...
Đưa bó hoa cho thư ký Trần, Lâm Hi rời khỏi phòng họp, Tử Minh cũng đi theo.
Ra đến hành lang bên ngoài, nơi kín đáo hơn, cậu cất tiếng:
- Sao anh làm vậy? Đây là công ty\, không phải chỗ riêng tư\, đừng tùy tiện như thế.
- Anh biết mình làm em bất ngờ\, nhưng đó đều là lời thật lòng của anh.
- Tử Minh\, em vẫn luôn xem anh như anh trai\, trước đây như vậy và bây giờ cũng vậy.
Em cảm kích tình cảm của anh nhưng em không thể nhận lời...
- Tiểu Hi\, anh không cần em trả lời ngay\, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ!
Lâm Hi nhìn thẳng vào Tử Minh, lắc đầu kiên quyết:
- Dù có suy nghĩ bao nhiêu lần đi nữa\, em cũng sẽ từ chối\, thật lòng xin lỗi anh...
- Vì trong lòng em đã có người khác sao? - Nhìn biểu hiện tránh né kia\, Tử Minh đáp lời luôn - Có phải là Phong Tĩnh? Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi ư? Nếu có tình cảm thì lý do gì lại ly hôn chứ?
- Tóm lại\, em không thể trở thành người quan trọng nhất với anh và anh cũng thế.
Thời gian sau này duyên phận ra sao em không biết nhưng bây giờ thì chúng ta không thể!
Lâm Hi bỏ đi nhanh, để lại Tử Minh đau lòng với nỗi thất vọng tràn trề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...