“Chúng ta đều thấy, thế mà con còn muốn phủ nhận à? Tóm lại, có nóng ruột cỡ nào đi nữa thì cũng phải nhịn. Cứ thế nhé, mẹ đi đây.”
Lúc Nam Cung Phong trở lại phòng bệnh, Âu Dương Vân ngạc nhiên hỏi: “Anh không về với ba mẹ à?”
“Anh không về. Tối nay anh ở lại đây với em.”
“Ở đây không có chỗ ngủ đâu.”
“Anh không ngủ, anh ngồi bên cạnh em thôi.”
“Không cần phải thế đâu, ngày mai anh còn phải làm việc nữa mà. Anh về với ba mẹ đi.”
“Công việc sao quan trọng bằng em được? Cứ thế đi, đừng nói nữa. Anh ru em ngủ.”
Nam Cung Phong vỗ nhẹ vai cô, Âu Dương Vân lại nói: “Anh kể chuyện cho em đi.”
“Hả?”
Thế này thì hơi làm khó anh rồi: “Có phải là con nít lên ba đâu, nghe kể chuyện làm gì.”
“Nhưng em muốn nghe mà. Anh cứ kể đại cho em chuyện gì đó cũng được.”
Nam Cung Phong ngẫm nghĩ: “Thế được rồi, anh kể cho em nghe chuyện Alibaba và bốn mươi tên cướp nhé.”
Anh kể chuyện, Âu Dương Vân không ngủ, nhưng chính anh suýt nữa ngủ. Âu Dương Vân nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, không nhịn được cười nói: “Đi lên đi. Mình ngủ chung với nhau nhé?”
“Không được.”
Anh lắc đầu kiên quyết.
“Tại sao?”
“Anh sợ anh không kiềm chế được…”
Cô bật cười, khẽ giễu cợt anh: “Dê xồm.”
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt. Một ngày rất trong xanh, cuối cùng Âu Dương Vân cũng xuất viện. Bên kia, nhà họ Âu Dương cũng đang bận chuyện chạy trốn.
Âu Dương Trường Phong đã thu hồi gần hết vốn rồi. Người một nhà đã thu dọn hành lý xong, đang định khởi hành tới sân bay thì bỗng chuông cửa reo lên.
Ông ta run sợ đi mở cửa, vừa thấy hai người mặc đồ cảnh sát đứng ngoài cửa, đã dự cảm được tình huống không ổn, vờ trấn tĩnh hỏi: “Các anh tìm ai?”
“Xin hỏi ông là Âu Dương Trường Phong đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Có người tố giác ông dính líu tới một vụ buôn bán lừa đảo, cùng với tiết lộ bí mật kinh doanh, còn có vụ án mưu sát Lữ Tú Đồng mười lăm năm trước. Tổng cộng là ba tội danh đã nói, xin hãy đi theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến.”
“Các anh tìm nhầm người rồi. Tôi không lừa đảo, không tiết lộ bí mật kinh doanh, cũng không có giết người. Các anh thật sự tìm nhầm người rồi.”
Âu Dương Trường Phong sợ hãi phủ nhận. Nề hà hai cảnh sát hoàn toàn không nghe lời giải thích của ông ta, cưỡng chế kéo ông ta lên xe cảnh sát nghênh ngang rời đi.
Trong phòng, Nguyễn Kim Tuệ và Âu Dương Kiều đã sợ ngây người. Chờ tới khi hoàn hồn, bà ta lập tức nói: “Con gái, mình mau chạy đi thôi.”
“Mẹ, thế còn ba thì sao? Mình bỏ mặc ba à?”
“Không quan tâm được nhiều như vậy. Nếu không đi thì chúng ta đều phải chết. Nam Cung Phong nhất định sẽ nghĩ cách giết chết mẹ con mình.”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa biệt thự thì mấy gã đàn ông thô lỗ đã chặn đường họ lại: “Muốn chạy à? Nhanh chóng cút vào trong nhà cho ông!”
Âu Dương Kiều sợ tới mức khóc òa lên: “Mẹ, làm sao đây? Hình như mình không chạy được rồi.”
Nguyễn Kim Tuệ cũng sốt ruột tới mức không biết làm sao, cộng thêm con gái cứ khóc bên cạnh, nhất thời phiền lòng quát: “Khóc khóc khóc, mày chỉ biết có khóc thôi, đồ vô dụng!”
Cứ vậy, Âu Dương Trường Phong bị bắt tới cục cảnh sát để điều tra, Nguyễn Kim Tuệ và Âu Dương Kiều thì bị người mà Nam Cung Phong phái tới giam lỏng. Tiếp đó, anh muốn đòi lại công bằng cho Âu Dương Vân từng bước một, khiến kẻ ác phải bị trừng phạt thích đáng.
Tin Âu Dương Trường Phong bị bắt nhanh chóng lan truyền khắp thành phố B. Tuy rằng không phải là nhân vật oai phong một cõi gì cho cam, nhưng vì dính líu tới án mạng nên đương nhiên sẽ gợi ra sự chú ý.
Âu Dương Vân đương nhiên cũng biết được tin này, càng biết rõ Nam Cung Phong đang hoàn thành tâm nguyện cho cô. Cô rất biết ơn. Chiều tối Nam Cung Phong trở về nhà, thấy cô mặc tạp dề bận bịu trong nhà bếp, bèn ôm lấy eo cô từ đằng sau, ghé vào cổ cô nói: “Sao không nằm nghỉ trên giường đi? Thân thể đã ổn hết chưa?”
“Không có gì đáng ngại. Cứ nằm trên giường mãi, sắp buồn bực thành bệnh rồi đây.”
“Thế sao lại đích thân xuống bếp vậy?”
Cô xoay người lại, nhìn anh đắm đuối: “Vì biết ơn ai đó đã đòi lại công bằng cho em.”
Nam Cung Phong cười nhã nhặn, dán lên trán cô nói bằng giọng mờ ám: “Anh không cần báo đáp như vậy, anh muốn thực tế hơn nữa kia.”
Trong lòng Âu Dương Vân biết rõ rành rành: “Thực tế là thế nào?”
“Biểu diễn cảnh tượng kích tình trong nhà bếp, thế nào?”
“Đáng ghét.”
Hai người ôm chầm lấy nhau, Âu Dương Vân nói từ tận đáy lòng: “Nam Cung Phong, cảm ơn anh.”
“Bây giờ nói cảm ơn sớm quá, trò hay chân chính còn chưa bắt đầu đâu.”
Nam Cung Tình Tình xuất hiện không đúng lúc: “Ây dà, hai người đừng có anh anh em em ở đó nữa được không? Mọi người sắp chết đói rồi kìa!”
Ăn bữa tối xong, Âu Dương Vân bị Nam Cung Phong lấy cớ cần nghỉ ngơi để kéo lên lầu. Lên trên lầu, anh ôm cô nói: “Tiểu Vân, ngày mai anh phải đi công tác rồi, làm sao đây?”
Cô ngơ ngác đáp: “Thế thì đi thôi.”
“Nhưng anh nhớ em, làm sao đây?”
“Chẳng lẽ anh muốn em đi cùng với anh à?”
“Đương nhiên không phải, ý anh là…” Nam Cung Phong nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý.
Cô thoáng đỏ mặt: “Nhưng thân thể của em còn chưa khôi phục hết đâu.”
Trong lòng cô biết bây giờ rất là không ổn, nhưng vẫn không tự chủ được mà quấn quýt lấy anh không buông.
“Anh sẽ nhẹ nhàng thôi! Được chứ?”
Anh bế cô đặt lên vách tường phòng thay quần áo, lặp lại lần nữa: “Ngay bây giờ, được không?”
Cô không nói gì cả, chỉ nhắm mắt lại chủ động hôn lên môi anh.
Chờ đến khi chấm dứt, hai người tắm rửa nằm trên giường. Âu Dương Vân hơi buồn ngủ, Nam Cung Phong lại bỗng nói: “Tiểu Vân, chờ anh đi công tác về rồi mình đi tảo mộ mẹ em nhé?”
“Hả?” Cô chợt bừng tỉnh, ngơ ngác hỏi: “Bây giờ thì tảo mộ gì? Có phải tết thanh minh đâu mà.”
“Ai bảo chỉ có tết thanh minh mới được tảo mộ? Anh chỉ muốn đi thăm mẹ của Tiểu Vân nhà mình một chút, sau đó anh có mấy lời muốn nói với bà ấy.”
“Nói gì?”
Anh quẹt mũi cô một cái: “Em không cần phải biết.”
Cô không tức giận mà cười: “Thế được rồi.”
Đêm nay, cô ngủ cực kỳ ngon giấc. Là giấc ngủ say sưa nhất trong suốt hai mươi mấy năm qua, không cần phải gánh vác huyết hải thâm thù, không cần cảm thấy áy này vì giấu diếm Nam Cung Phong nữa.
Hôm sau Nam Cung Phong lập tức đi công tác, suốt năm ngày liền. Mỗi ngày Âu Dương Vân đều trông chờ anh về, cho rằng ngày thứ sáu anh sẽ về, nhưng đến ngày thứ sáu anh lại nói trong điện thoại rằng còn phải chờ thêm một chút.
Âu Dương Vân hụt hẫng tới mức không nói nên lời, chỉ phải dặn dò anh chăm sóc bản thân mình cho tốt rồi vội cúp điện thoại.
Buổi tối, cô ở một mình trong phòng thực sự là rất cô đơn, bèn tìm phim kinh dị của Nam Cung Phong ra xem. Cô chọn một bộ phim “Kuchisake-Onna” của Nhật Bản, mới xem được nửa bộ thì đã run bắn cả người tắt TV đi, gọi điện thoại cho Nam Cung Phong ngay tức khắc: “Ông xã, rốt cuộc thì khi nào anh mới về vậy?”
Nam Cung Phong trêu ghẹo cô qua điện thoại: “Sao hả? Nhớ anh đến vậy cơ à?”
“Không phải, em sợ.”
“Sợ gì?”
“Em mới xem một bộ phim rất đáng sợ, bây giờ thậm chí không dám mở mắt ra luôn.”
Trên thực tế Âu Dương Vân đúng là không dám mở mắt. Vừa mở mắt ra là như thể lại thấy người phụ nữ đầu tóc bù xù mặc đồ đỏ cầm một chiếc kéo đi giết người ở khắp nơi.
“Không sao, đừng sợ. Em mở mắt ra đi, không chừng sẽ thấy người khiến em vui vẻ.”
Cô càng sợ hãi hơn, nằm trong chăn oán trách: “Anh không về thì không về, đừng dọa em nữa được không? Cứ vậy nhé, em cúp máy đây.”
Vừa cúp điện thoại, thở hắt ra một hơi, bỗng dưng có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô một cái khiến cô sợ tới mức hét toáng lên, lạnh run cả người.
“Tiểu Vân…”
Ối, sao giọng nói này quen thuộc thế? Cô vội xốc chăn lên, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, cô đột nhiên nhào tới: “Ông xã!!!”
Hai người ôm chặt lấy nhau. Âu Dương Vân suýt nữa thì òa khóc, đương nhiên không phải vì đau khổ mà là vì vui sướng.
“Sao mỗi lần anh đi công tác đều về lúc nửa đêm để dọa em vậy?”
“Lần trước là quyết định lâm thời, lần này là vì cho em một niềm vui bất ngờ.”
Âu Dương Vân nhìn gương mặt chói mắt của anh, nhìn tình dục đã dấy lên trong đôi mắt anh, cô lại ôm chặt lấy cổ anh, ưỡn người dán sát lên người anh.
Cô cũng rất cần anh.
Cần mọi thứ của anh.
Anh hầu như không do dự chút nào, bế cô lên sofa.
Anh hôn cô một cách nhiệt liệt.
“Phong…” Cô nằm trên sofa, giọng nói run rẩy: “Lên giường đi, được không?”
Anh không nói gì, ôm cô lên, gần như là lăn từ trên sofa xuống thảm trải sàn mềm mại.
“Cứ ở đây.”
Cô thật sự chưa từng thấy anh kích động đến mức này. Lúc mới bắt đầu, động tác có thể nói gần như là dã man xao động, chỉ hận không thể nuốt sống cô mới được.
Thân thể cường tráng của Nam Cung Phong tràn đầy mồ hôi. anh ôm cô vào phòng tắm, cúi đầu hôn tai cô, giọng nói khàn khàn: “Cưng nhớ rõ nhé, đàn ông mà đói lâu, thì đều như thế cả.”
Tai cô đỏ bừng, ghé vào vai anh nhẹ nhàng cắn một miếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...