“Anh chưa từng nghe người ta nói nhắc cái gì thì cái đó thành sự thật, tất cả chỉ là trùng hợp à? Cho dù trước đó em từng nói những câu tương tự, anh cũng phải bình tĩnh mà hỏi em, không có chứng cớ xác thực, anh dựa vào cái gì mà quát ầm ĩ lên với em?!”
Âu Dương Vân vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh, quay người định đi, Nam Cung Phong lần này làm sao có thể để cho cô đi, anh bước lên phía trước chặn cô lại: “Em định đi đâu?”
“Không liên quan gì đến anh.”
“Theo anh về nhà.”
“Không về!”
“Theo anh quay về đi.”
“Em không về đấy.”
“Thực sự không về?” Nam Cung Phong nhướn mày: “Em mà nói thêm một câu không về nữa là anh đi đấy, em biết mà, anh cũng không phải người dễ tính gì đâu.”
Âu Dương Vân nghe thấy câu nói đàn áp của anh thì càng thêm tức giận, cô giơ chân giẫm mạnh lên chân anh: “Anh cút đi, một người chồng không tin em thì em không thèm!”
Nam Cung Phong đau đến mức trợn mắt nghiến răng, anh gật đầu: “Được, một người vợ cứ hở ra lại đòi bỏ nhà ra đi anh cũng không cần!”
Hai người mỗi người xoay một hướng, đi về hai phía đối diện nhau, Nam Cung Phong chỉ đi mấy bước đã quay người lại, ôm lấy cô từ đằng sau: “Không được, nghĩ đi nghĩ lại không thể không có em, không có em thì cuộc đời không còn ý nghĩa gì nữa...”
Thứ thần kinh, một giây trước còn bảo không cần một người vợ cứ hở ra lại đòi bỏ nhà ra đi, một giây sau đã ôm cô mà nói không có cô cuộc đời chẳng còn ý nghĩa, Âu Dương Vân vùng vẫy: “Đầu óc em không phát triển như anh tưởng tượng đâu, cho nên đừng nói những câu trước sau vả nhau đôm đốp như vậy.”
“Vợ ơi, anh xin lỗi, theo anh về nhà được không? Về nhà rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc, muốn anh quỳ bàn giặt hay ngồi dí kiến góc tường, em nói là được hết.”
“Muốn bảo em về nhà, vậy anh thay tên đổi họ, bò một vòng quanh trái đất rồi hẵng nói.”
Nam Cung Phong dở khóc dở cười: “Không phải câu này đã được anh thu hồi lại rồi à?”
“Lời nói là thứ anh muốn nói thì nói muốn thu hồi thì thu à? Anh không biết lời nói ra như bát nước hất đi không hốt lại được à?”
Anh phì cười, không được đứng đắn cho lắm: “Anh chỉ nghe người ta con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi không hốt lại được, cho nên, mau theo chồng em về nhà nào...”
Âu Dương Vân vẫn không chịu quay về cùng anh, hai người đứng trước cửa rạp chiếu phim lôi lôi kéo kéo, thu hút không ít đôi tình nhân đứng lại xem xét, Nam Cung Phong bị người ta nhìn mà phát ngại, đành đè thấp giọng nói với cô: “Em mà không đi nữa, anh sẽ không nắm tay em cùng em đi đến già đâu.”
“Thế anh muốn thế nào? Nói một câu bái bai rồi đường ai nấy bước à?”
“Anh muốn...” Anh kéo tay cô: “Nắm tay em, lôi em đi đến già.”
Âu Dương Vân bị anh vừa lôi vừa túm đưa kéo tới bên cạnh xe, anh đè cô vào giữa xe, thở phào một hơi: “Cuối cùng không cần giống con tinh tinh trong sở thú nữa rồi, bị một đám người nhòm ngó quan sát.”
“Anh đối xử với em dã man như thế, em hận anh suốt đời!”
“Không sao hết, em hận anh suốt đời, anh yêu em suốt đời!”
Anh ôm lấy cô, một bàn tay di chuyển tới bụng cô: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Con nó cười cho đấy.”
Cứ nhắc đến con, trái tim Âu Dương Vân dường như hơi nhũn ra, Nam Cung Phong thừa thắng xông lên: “Vợ à, nếu như bây giờ em không muốn về nhà, hay là chúng ta đi xem phim đi? Hình như chúng ta chưa từng xem phim cùng nhau bao giờ.”
“Không phải anh bảo người đi xem phim toàn những kẻ ăn không ngồi rồi à? Anh là người làm việc lớn, em không trèo cao được.”
“Nhìn cách em nói kìa, đấy không phải vì lần trước em với Thẩm Thanh Ca xem phim gì mà ‘Tình yêu sơn tra’ để châm chích anh, lúc đó anh nói hờn nói mát, lẽ nào em không nghe ra?”
“Em chỉ nghe hiểu tiếng người thôi.”
Nam Cung Phong xoa xoa ngực cho cô: “Được rồi, câu này với câu thay tên đổi họ anh xin thu lại hết, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đi xem phim, cho em tình yêu của người bình thường.”
“Xem phim xong cho em đến chợ đêm ăn xiên nướng?”
“Được ngay, không thành vấn đề!”
Lúc này Âu Dương Vân mới hết giận, hai người phấn khởi đi vào rạp phim.
Trong rạp đang chiếu bộ phim tình cảm “Hôn em một nghìn năm cũng không chán”, trong phim có rất nhiều cảnh hôn hít, Âu Dương Vân đưa mắt nhìn một vòng, về cơ bản đa phần các đôi tình nhân đến xem phim này.
Ngồi ngay phía trước họ cũng là một đôi tình nhân trẻ, đang vào cái tuổi bồng bột và dạt dào tình cảm, xem đến cảnh hôn trong phim, thế mà hai người họ cũng bắt đầu hôn nhau.
Âu Dương Vân ngượng chết đi được, có cảm giác như xem phim con heo.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, anh vẫn rất bình tĩnh, cô cúi người hỏi: “Có phải trước kia anh thường xuyên như vậy nên nhìn thấy cảnh tượng ái muội thế nào cũng không thấy khó xử?”
Nam Cung Phong điềm tĩnh liếc cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Nào có, lần trước đi xem phim ở rạp anh mới có bảy tuổi, cho nên em có thể yên tâm rồi.”
Âu Dương Vân mở to mắt với vẻ không thể tin nổi, người này chắc là quái thai nhỉ, hóa ra trước giờ anh không xem phim ở rạp, chắc chắn là người hành tinh sao Hỏa rồi.
Cặp đôi trẻ tuổi phía trước tiếp tục hôn hít thân mật, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ loáng thoáng, Âu Dương Vânthực sự muốn nhắc nhở họ đây là nơi công cộng, nhưng lại sợ Nam Cung Phong mắng cô thích lo chuyện bao đồng, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn cảm giác bất mãn trong lòng.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi bộ phim kết thúc, cô thở phào một hơi, xin thề lần sau không bao giờ đến xem phim nữa.
Nam Cung Phong lái xe đưa cô đi ăn xiên nướng, chợ đêm trong thành phố, kiểu gì cũng có một chỗ náo nhiệt hơn ban ngày, trong chợ đêm ồn ào muôn hình muôn vẻ, kiểu người nào cũng có, Nam Cung Phong đỗ xe, nắm tay avd đi tìm quầy bán xiên nướng.
Anh gọi hai chai bia, Âu Dương Vân gọi đồ xong ngồi xuống bên cạnh anh: “Còn nhớ lần đầu tiên anh đưa em tới đây là khi nào không?”
Nam Cung Phong nghĩ ngợi: “Hai năm trước, à không, ba năm trước, hình như vẫn không đúng lắm, có vẻ xa hơn một chút nữa.”
“Lần trước chúng ta ăn cái gì nhỉ?”
“Lâu lắm rồi ai mà nhớ được.”
“Vậy ăn ở vị trí nào nhỉ?”
Âu Dương Vân đưa mắt nhìn một vòng, khu vực này không chỉ có xiên nướng mà còn có rất nhiều món chiên xào, ánh mắt cô đột nhiên ghim lại ở một vị trí sau lưng Nam Cung Phong không xa lắm, biểu cảm có vẻ kinh ngạc.
“Sao thế?”
Nam Cung Phong cảm nhận được sự bất thường của cô.
“Anh quay đầu nhìn lại xem, người đó... có phải Đường Huyên không?”
Nam Cung Phong đờ đẫn quay đầu, khi quay lại thì mặt mũi anh đã tái mét, xem ra người đó đúng là Đường Huyên thật, quả là oan gia ngõ hẹp.
“Anh có muốn qua đó chào hỏi cô ấy một tiếng không?”
Âu Dương Vân nhìn chằm chằm vào khoảng cách chừng một trăm mét, ở đó có một cô gái đang mượn rượu giải sầu.
“Chào hỏi cái gì? Đừng để tâm tới cô ấy.”
“Nhưng hình như cô ấy nhìn thấy chúng ta rồi...”
Cơ thể Nam Cung Phong hơi cứng lại.
“Cô ấy qua đây rồi...”
“Chúng ta đi thôi.”
Nam Cung Phong đứng bật dậy, kéo bàn tay Âu Dương Vân định đi, nhưng muộn rồi, Đường Huyên đã tới trước mặt họ.
“Anh Phong, đã lâu không gặp, sao vừa nhìn thấy em đã định đi? Em có phải ôn thần đâu.”
Nam Cung Phong không nói gì, đến nhìn một cái cũng không muốn nhìn, anh đã quên sạch sẽ tình yêu đầu tốt đẹp của cô ta và anh rồi, bây giờ trong đầu chỉ có cảm giác chán ghét cực độ với cô ta.
Đường Huyên thấy Nam Cung Phong không để ý đến mình, ánh mắt cô ta hướng về phía Âu Dương Vân, liếc thấy phần bụng gồ lên của cô, đột nhiên bật cười tự giễu: “Hai người sau cùng vẫn đến với nhau, còn có cả con rồi.”
“Đi thôi.”
Nam Cung Phong kéo tay Âu Dương Vân định bỏ đi, ông chủ bưng xiên nướng đi tới: “Anh ơi, đã nướng xong cả rồi.”
“Gói lại cho tôi.”
Anh lấy từ trong ví da ra hai tờ tiền lớn mệnh giá năm trăm nghìn, một tay xách túi xiên nướng đã được gói lại, một tay nắm tay Âu Dương Vân nhanh chóng đi khỏi tầm nhìn của Đường Huyên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Phong mặt mũi trầm trọng bước vào văn phòng của Nam Cung Phong, chất vấn với vẻ không vui: “Có phải anh nói chuyện của tôi cho Bạch Thất Gia? Tối qua ông ấy đã tới tìm tôi.”
Nam Cung Phong khựng lại, hiển nhiên không ngờ Bạch Thất Gia có động thái nhanh như vậy, anh lo rằng nói thật sẽ khiến Quý Phong và em gái nảy sinh mâu thuẫn, đành ôm hết trách nhiệm về phía mình: “Ừ.”
“Tại sao lại làm như thế? Chúng ta đã hứa hẹn với nhau rồi mà!”
“Xin lỗi Quý Phong, tuy rằng tôi hiểu cho lập trường của cậu, nhưng tôi cũng hi vọng cậu có thể thử tìm hiểu ông ấy một chút.”
Quý Phong qua một hồi lâu cũng không nói gì, sau cùng không lên tiếng, quay người ra khỏi văn phòng.
Nam Cung Phong biết trong lòng cậu ta không thoái mái, chỉ không phát tác trước mặt anh mà thôi, anh gọi cho em gái mình: “Tâm trạng Quý Phong không tốt, em đến bên cậu ấy đi.”
“Sao thế anh?”
Nam Cung Tình Tình vâng dạ hỏi lại.
“Em nói xem còn làm sao? Không phải chuyện tốt mà em gây ra sao? Anh đã thừa nhận bức thư nặc danh đó do anh gửi, em đừng có lỡ miệng.”
Tình Tình cúp điện thoại, lái xe như bay ra khỏi nhà, cô gọi điện cho Quý Phong, anh nói anh đang ở nhà, cô nhanh chóng lao tới đó.
Khi cô đến căn hộ của Quý Phong, cửa mở toang toang, cô bước vào mà hô lên: “Quý Phong...”
Không có ai trả lời, trong phòng ngủ có tiếng sột soạt, cô bước vào trong, Quý Phong đang thu dọn hành lý: “Anh định đi đâu?” Cô luống cuống tay chân.
“Anh ra ngoài giải tỏa tâm trạng.”
Mặt mũi Quý Phong u ám, anh bình tĩnh đáp lời cô.
“Đi đâu giải tỏa tâm trạng? Em đi cùng anh.”
“Không cần đâu, anh muốn ở một mình?”
“Anh muốn trốn tránh Bạch Thất Gia đúng không?”
Cơ thể Quý Phong cứng đờ, anh ngước nhìn lên, chất vấn cô: “Làm sao em biết?”
“Là do em làm, là em viết thư nặc danh cho Bạch Thất Gia, nói với ông ấy chuyện anh là con trai ông ấy.”
“Tại sao?” Quý Phong nhẫn nhịn cơn giận, ánh mắt tóe ra ánh nhìn lạnh thấu xương, đúng vậy, cậu ta không thể chấp nhận nổi hành vi tự mình làm chủ của cô.
“Hôm đó anh uống say, trong lúc vô thức, anh nói hết tất cả bí mật cho em, anh nói anh hận người đó, nhưng anh cũng khao khát tình thân, nếu anh đã mâu thuẫn như thế, em chỉ có thể giúp anh lựa chọn.”
“Ai mướn em lựa chọn hay không lựa chọn gì thay anh? Em đã được sự đồng ý của anh chưa?”
“Em chỉ muốn anh có thể thoát khỏi thân phận trẻ mồ côi.”
Quý Phong cười lạnh: “Em nói em không để tâm, tại sao còn muốn giúp anh thoát khỏi nói, nói cho cùng em vẫn rất để tâm!”
“Không phải vậy, em chỉ hi vọng anh có thể có được sự quan tâm yêu thương từ người thân mà anh trước giờ chưa có.”
“Nam Cung Tình Tình, cô đề cao bản thân mình quá đấy, bây giờ cô vẫn chưa phải mợ Quý, đừng làm những việc mà cô cho rằng đó là việc cô nên làm, cảm phiền cô tôn trọng tâm trạng của tôi một chút, có được không?”
Cậu ta nói rồi định bỏ đi, Tình Tình ôm lấy cậu ta từ phía sau: “Quý Phong, anh đừng đi, nếu như em khiến anh tức giận thì em xin lỗi anh, em xin lỗi, anh đừng đi...”
“Buông ra.”
Giọng nói của cậu ta lạnh lẽo như băng tuyết trong tiết Cửu Hàn, có thể một ngừi sống sờ sờ lạnh đến chết ngắc.
“Em không buông, em sẽ không để anh đi, trừ khi anh đưa em đi cùng.”
Quý Phong mạnh mẽ gỡ vòng tay cô đang quấn trên eo mình ra, bước nhanh ra ngoài.
Tình Tình đứng không vững, bị sức lực của cậu ta hất trên sàn nhà, cô òa một tiếng bật khóc: “Thực ra em còn có mục đích khác, chính là không muốn những kẻ như Liêu Dương nói anh là một đứa trẻ mồ côi nữa, người khác nói em thế nào cũng được, nhưng người ta nói anh thì không được...”
Bàn tay nắm lấy chốt cửa của Quý Phong bỗng chốc khựng lại, nhưng cậu ta vẫn cương quyết kéo cửa, đi ra ngoài, không ngoảnh đầu lại.
Tâm trạng cậu ta rất rối bời, rất không ổn, chán chường đi tới bên xe của mình, lái xe với tốc độ nhanh nhất, phóng như bay tới sân bay, mua vé máy bay chuyến gần nhất đi Pháp, một giây trước khi check-in lại do dự.
Cậu ta nhớ tới ngày hôm đó, khi Liêu Dương nhục mạ cậu ta, Tình Tình còn kích động hơn, không hề do dự mà hất thẳng cốc cà phê lên mặt Liêu Dương. Cô gái ấy trước nay vẫn luôn bảo vệ cậu như thế, trước nay chưa từng để tâm đến thân phận trẻ mồ côi của cậu, cậu không nên vứt bỏ cô ấy như thế, nghĩ đến đây, cậu quay bước, đi ra khỏi sân bay.
Tốc độ lái xe quay về vẫn rất nhanh, khi dừng xe trước cửa căn hộ, cậu nhẹ nhàng bước vào, không ngoài dự đoán, cô gái cô chấp kia vẫn đang ngồi thụp trên sàn nhà.
Nam Cung Tình Tình đột nhiên nhìn thấy một đôi giày đứng trước mặt mình, cô ngước đôi mắt mơ hồ của mình lên, khoảnh khắc nhìn thấy Quý Phong, trong đôi mắt vô hồn của cô thoáng hiện chút thần thái.
Trái tim của Quý Phong bị dáng vẻ khóc lóc đáng thương như hoa lê trong mưa của cô dày vò đến mức vừa yêu vừa hận, cậu ngồi thụp xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thở dài nặng nề: “Cuộc đời này của anh đúng là bị em gặm ất mà.”
“Quý Phong, em biết anh nhất định sẽ quay về, em biết em sẽ không bỏ mặc em...”
Tình Tình ngả đầu lên vai cậu ta mà khóc to, trái tim Quý Phong càng mềm xuống: “Được rồi, đừng khóc nữa, anh không giận nữa, anh sẽ cố thử tiếp xúc với người kia.”
Cô đột ngột ngẩng lên, nói với giọng nghèn nghẹn: “Em không có ý đó, em khóc không phải muốn ép anh nhận thân thích, em chỉ cảm thấy vui, người đàn ông em yêu cũng yêu em, bởi vì yêu em nên anh ấy không bỏ em lại.”
“Đúng vậy, bởi vì yêu em, anh không những không bỏ em lại, mà còn quyết định vứt bỏ thành kiến trong lòng mình vì em, chỉ cần em vui là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...