Tốt nhất là cắn lưỡi tự sát, cô ác độc nghĩ.
Thứ hai đi làm ở công ty, Âu Dương Vân rất bất ngờ khi gặp La La ở cửa. La La dùng ánh mắt ai oán sâu xa nhìn cô, trên tay ôm thùng đồ của mình. Âu Dương Vân nghi ngờ hỏi: “Cô thế này là?”
Cô còn chưa biết chuyện La La đã từ chức.
“Bớt giả vờ giả vịt đi!”
La La chán ghét lườm cô một cái, nghiến răng nói: “Âu Dương Vân, tôi nhất định sẽ chứng minh được sự xuất hiện của cô chỉ mang tới phiền toái cho tổng giám đốc Phong! Cô cứ chờ mà xem!”
Âu Dương Vân nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi đầy dứt khoát của cô ta, vô cùng hoang mang, nhưng cô không quá để ý, nhanh chóng cất bước vào thang máy.
Ngay trưa hôm đó, tổ trưởng tổ nghiên cứu phát triển mới hoảng hốt phát hiện tài liệu mật lưu trong máy tính đã bị mất. Đó là thành quả hai tháng vất vả cố gắng của tổ nghiên cứu phát triển. Thoáng chốc, cả phòng làm việc hỗn loạn như ong vỡ tổ. Âu Dương Vân là người kích động nhất, vì để sản phẩm có thể nhanh chóng được đưa ra thị trường mà cô bị Nam Cung Phong mắng là người phụ nữ hay thay đổi!
“Không phải các tệp đều được cài mật khẩu sao? Thế nào lại mất được?”
“Tôi nào biết được! Máy tính của tôi cũng có mất khẩu chứ đừng nói là file trong máy. Lần này tiêu đời thật rồi! Tôi phải ăn nói thế nào với tổng giám đốc Phong đây!”
Tổ trưởng tổ nghiên cứu phát triển ảo não vò đầu, sốt ruột sắp phát điên lên.
“Vậy có ai biết mật mã máy tính của anh không?”
“Có, thư ký La La của tổng giám đốc Phong biết.”
La La…
Âu Dương Vân kinh hoảng: “Hỏng rồi, sáng nay La La đã đi rồi, hình như là đã từ chức!”
“Cái gì?”
Các đồng nghiệp càng thêm suy sụp. Trong lúc mọi người xôn xao bàn tán, Âu Dương Vân phẫn nộ xông thẳng vào phòng làm việc của Nam Cung Phong.
Cô đập mạnh hai tay lên mặt bàn làm việc của Nam Cung Phong, trên mặt tràn đầy giận dữ, quát lớn: “Rốt cuộc anh đã thuê loại người gì thế hả? Anh không tìm hiểu rõ ràng trước khi dùng người sao?”
“Sao thế?”
Nam Cung Phong ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi lại cô.
“La La trộm tài liệu nghiên cứu phát triển sản phẩm mới của chúng ta đi rồi. Sáng hôm nay cô ta đã rời khỏi đây, anh mau nghĩ cách tìm cô ta đi!”
Cô cho rằng Nam Cung Phong nghe thấy tin tức này thì sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ anh vẫn không chút lo lắng: “Anh còn tưởng là chuyện gì. Trộm thì cũng đã trộm, vừa lúc em có thể ngả bài với Thẩm Thanh Ca.”
Thiếu chút nữa Âu Dương Vân đã hộc máu vì tức: “Đến lúc nào rồi mà anh còn đùa như vậy? Đó là sản phẩm mới quyết định công ty anh có thể tiến quân vào thị trường nước ngoài hay không, sao anh có thể bày ra vẻ dửng dưng thế chứ?!”
“Đừng lo lắng, cô ta trộm đi chưa chắc sẽ để lộ cho người cùng ngành biết. Người lo sự nghiệp mà không có chút tâm lý gánh vác nguy hiểm thì sao được?”
“Nếu không phải để tiết lộ cho người khác thì cô ta trộm cái này để ăn à!”
Nhớ lại ánh mắt căm thù của La La khi nhìn cô, cộng thêm những lời của cô ta, cô lập tức kinh hồn bạt vía. Chẳng lẽ sự xuất hiện của cô thật sự liên lụy Nam Cung Phong bị phản bội sao?
Đột nhiên trong lòng cô rất khổ sở.
Chuyện càng lo lắng thì nó càng xảy ra. Khi mọi người trải qua ngày thứ ba trong phập phồng lo sợ, một công ty của tập đoàn tên Phi Mã bỗng nhiên thông báo tổ chức họp báo với phóng viên, công bố sản phẩm mới của họ chính thức được tung ra thị trường.
Mà chuyện khiến Âu Dương Vân không thể nào chấp nhận nổi chính là, người phụ trách công ty này chính là Đàm Tuyết Vân.
La La đã tiết lộ bí mật thương mại ra ngoài, hơn nữa còn tiết lộ cho Đàm Tuyết Vân, người được xem là kẻ thù số một của Nam Cung Phong.
Âu Dương Vân thật sự phát điên. Mấy ngày nay, Nam Cung Phong vẫn giữ thái độ không quan tâm, dường như chỉ cần có thể khiến cho Âu Dương Vân vạch rõ ranh giới với Thẩm Thanh Ca thì anh cảm thấy hi sinh gì đều không quan trọng.
Đàm Tuyết Vân đăng kí thương hiệu sản phẩm trước một bước khiến cho tất cả mọi người trong tổ nghiên cứu phát triển vô cùng buồn bực. Vì sao vào cái ngày tài liệu mật bị tiết lộ, tổng giám đốc không đưa sản phẩm ra thị trường sớm hơn, mà cứ trơ mắt nhìn người khác ăn cắp thành quả những cố gắng của họ. Nói thật, bọn họ thấy vô cùng bất mãn và nản lòng.
Vì thế, Âu Dương Vân đã chiến tranh lạnh với Nam Cung Phong ba ngày. Cô không thể chấp nhận việc anh không coi trọng thành quả cố gắng của mọi người chỉ vì tư tâm của mình.
Hôm nay, Nam Cung Phong đột nhiên gọi Âu Dương Vân vào phòng làm việc, nói với cô: “Anh dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu?”
Cô tức giận hỏi.
“Đi rồi sẽ biết, đảm bảo sẽ khiến em mừng như điên.”
Vốn dĩ Âu Dương Vân không muốn đi, nhưng cô lại muốn biết Nam Cung Phong định làm gì, vì vậy cô vẫn theo anh.
Đến nơi cô mới biết Nam Cung Phong dẫn mình tới buổi họp báo công bố sản phẩm mới của tập đoàn Phi Mã.
Nhìn vẻ mặt đầy hăm hở của Đàm Tuyết Vân, Âu Dương Vân thật sự tức mà không có chỗ phát tiết, quay đầu định đi thì bị Nam Cung Phong kéo lại.
“Trò hay còn chưa bắt đầu, em gấp gáp làm gì?”
Cô cố nén cơn giận đứng lại một hồi, khi cô nản lòng thoái chí, một sự việc không ngờ xảy ra. Sản phẩm mà Đàm Tuyết Vân tổ chức họp báo để công bố hoàn toàn khác với sản phẩm mà nhóm của Âu Dương Vân thiết kế ra. Tức thì, cô kinh hãi tới trợn mắt há mồm, cực kỳ hoang mang, rõ ràng tên sản phẩm giống hệt nhau nhưng tại sao sản phẩm lại hoàn toàn khác biệt?
Điều càng khiến cô giật mình chính là, khi buổi họp báo diễn ra được một nửa, một toán cảnh sát xông vào, bắt Đàm Tuyết Vân đi với tội danh lừa đảo thương mại. Lúc này, Âu Dương Vân mới hiểu, sản phẩm Đàm Tuyết Vân công bố chính là sản phẩm của một công ty khác đăng ký bán ra từ bốn năm trước. Cũng đến giờ phút này, Đàm Tuyết Vân mới biết mình bị lừa.
Bà ta đi theo cảnh sát ra cửa, khi đi ngang qua Nam Cung Phong, bà ta nghiến răng nói: “Lần này là do tôi đã tính sai, nhưng cậu cho rằng như vậy là có thể lật đổ tôi? Cậu quá coi thường Đàm Tuyết Vân tôi rồi, cứ đợi đấy!”
Trên đường về, trong lòng Âu Dương Vân trăm mối cảm xúc, cô nhìn Nam Cung Phong hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Em thật sự không hiểu gì cả.”
“Đây chỉ là một cái bẫy do anh bố trí. Trước đó Đàm Tuyết Vân vẫn luôn ở Pháp, không hiểu biết nhiều về giá cả thị trường trong nước. Hôm nay, bà ta công bố sản phẩm từng khiến cả nước chấn động một thời vào bốn năm trước. Chỉ do bà ta muốn nhanh chóng đánh bại anh, chưa tìm hiểu rõ ràng đã công bố sản phẩm.”
Thì ra là thế, nhưng cô vẫn còn hoang mang: “La La không biết chuyện này sao?”
“Sao cô ấy lại không biết được, cô ấy hoàn toàn làm việc theo sắp đặt của anh.”
“Vậy nếu lần này Đàm Tuyết Vân có thể biến nguy thành an thì chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.”
“Mấy ngày nữa La La sẽ ra nước ngoài. Dù Đàm Tuyết Vân có oán giận thì cũng sẽ nhắm đến chứ không phí thời gian với một người đã không còn giá trị.”
“Anh còn trêu vào bà ta làm gì chứ, bà ta cũng không vô dụng đâu.”
Âu Dương Vân vô thức thể hiện ra sự quan tâm đối với Nam Cung Phong.
“Nếu hai năm trước bà ta không lợi dụng sự vô tri của Đường Huyên để gây rắc rối, thì anh và em sao đến nỗi lâm vào tình trạng như hôm nay? Vả lại về cái chết của ba anh, trong camera quan sát ở bệnh viện ngày đó cho thấy, người cuối cùng vào phòng bệnh của ông chính là bà ta. Chưa tới nửa tiếng sau khi bà ta rời đi, y tá lại phát hiện ba anh không ổn. Em nghĩ bà ta có thoát khỏi liên quan đến cái chết của ba anh không?”
Âu Dương Vân không nói gì, nghĩ đến những việc Đàm Tuyết Vân đã làm, đúng là khiến người ta căm hận tận xương tủy.
“Nhưng hai năm gần đây, mạng lưới quan hệ của bà ta vô cùng rộng lớn, chỉ sợ chuyện này cũng chẳng thể làm gì được bà ta.”
“Anh biết có thể sẽ không làm gì được bà ta, nhưng qua chuyện này, danh dự trên thương trường của bà ta sẽ thành tiếng xấu lan xa. Một người hại anh cửa nát nhà tan, anh tự có cách hủy hoại bà ta từng chút một.”
Các đồng nghiệp nghe thấy tin tốt Âu Dương Vân mang về đều vô cùng mừng rỡ. Nam Cung Phong đến tổ nghiên cứu phát triển xin lỗi mọi người: “Tôi rất áy náy vì đã khiến mọi người lo sợ mấy ngày nay. Tối nay tôi sẽ đãi khách, bù đắp tâm hồn bị tổn thương của mọi người.”
Ồ yeah…
Trong tiếng hoan hô, ánh mắt Âu Dương Vân và Nam Cung Phong chạm nhau, trong mắt anh là vẻ dịu dàng khiến cô rung động.
Sau bữa tối mọi người cùng đến câu lạc bộ đêm. Hiện tại mọi người đều rất tự giác, ăn cơm xong còn muốn đi ca. Ngồi trong phòng riêng rộng rãi, Âu Dương Vân đang nói chuyện phiếm với nữ đồng nghiệp, đột nhiên phục vụ đi tới đưa cho cô một mảnh giấy ghi chú. Cô xem xong thì có chút kinh ngạc, đứng lên đi ra ngoài.
Cô đi tới phòng kế bên, đẩy cửa ra. Bên trong chỉ có một người, chính là người đã gửi lời nhắn cho cô - La La.
“Sao cô không sang vui chung với mọi người?”
Chẳng biết tại sao, khi biết La La không phản bội Nam Cung Phong, Âu Dương Vân lại cảm thấy cô ta vừa mắt hơn rất nhiều.
“Không cần, tôi chỉ muốn trò chuyện riêng với cô vài câu, nói xong tôi lập tức đi ngay.”
Âu Dương Vân ngồi xuống: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói tôi rất ghét cô, ghét việc cô đột nhiên quay về, cũng rất muốn làm kẻ thứ ba phá hoại quan hệ của cô và tổng giám đốc Phong như Đường Huyên. Nhưng sau đó, tôi lại nghĩ hay là thôi đi. Phong là ân nhân của tôi, tôi không thể vong ơn phụ nghĩa, quan trọng hơn là tôi không muốn mình rơi vào kết cục bi thảm như Đường Huyên. Bất kỳ kẻ nào cũng không muốn hi vọng xa vời vào việc đánh bại tình yêu đích thực.”
La La nói xong, thở ra như đã trút được gánh nặng: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ rời đi, muốn nói gì cũng đã nói hết rồi. Chúc hai người hạnh phúc, dù tôi vẫn có chút không cam tâm.”
Ha ha, cô ta bật cười rồi xoay người bước đi đầy kiêu ngạo.
Đây là một người phụ nữ thông minh, không mù quáng đuổi theo thứ không thuộc về mình. La La hiểu đạo lý tình yêu đích thực thì không thể nào đánh bại. Tiếc là Đường Huyên lại không hiểu rõ điều đó, cho nên cô ta đã định trước sẽ biến thành con thiêu thân lao đầu vào lửa. Kết quả là làm tổn thương người khác cũng khiến mình bị thương.
Tâm trạng Âu Dương Vân rất tốt, quyết định đêm này trở về phải khen thưởng Nam Cung Phong đàng hoàng.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng. Âu Dương Vân vừa đi ra ngoài vừa nắm chặt tay: “Cố gắng lên, Âu Dương Vân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...