Cô nhận lấy cặp đựng tài liệu của anh, hai người sóng vai nhau rời khỏi sảnh sân bay. Thẩm Thanh Ca còn trả lời chẳng chút nghiêm chỉnh: “Hằng ngày anh phải giải quyết trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian đi xa. Đây hoàn toàn là nhờ sức mạnh của nỗi nhớ.”
Cô bật cười: “Anh muốn ăn món gì? Em mời anh?”
“Thật hay giả hả cô gái vắt cổ chày ra nước?”
“Ai vắt cổ chày ra nước?”
“Em đó, lần đầu tiên gặp nhau đã bảo đậu phỏng vấn sẽ mời anh ăn cơm, kết quả vẫn là do anh trả tiền.”
“Đó là do anh tự muốn trả, em nào có bảo anh trả.”
“Lúc ấy là do anh thấy túi tiền em eo hẹp, con người anh lại vô cùng ga lăng lịch sự, cho nên mới tìm cho em một bậc thang để đi xuống. Thế mà sau đó em được tăng lương cũng không mời anh ăn cơm, không phải vắt cổ chày ra nước thì là gì? Nhưng không sao, từ trước tới nay anh đây vốn rộng rãi, sẽ không so đo với cô gái nhỏ như em.”
“Aaaaa… Trên kia có con trâu kìa.”
Âu Dương Vân giả bộ ngạc nhiên chỉ lên trời.
“Trâu?” Thẩm Thanh Ca giật mình hỏi: “Trên đó có trâu sao?”
“Anh không thấy sao? Trên kia có con trâu chắc bị ai đó thổi lên tận trời?”
“...”
Hai mắt Thẩm Thanh Ca trợn lên, tỏ vẻ mình không biết nói gì với trò đùa nhạt nhẽo của cô.
Ăn cơm trưa xong, Âu Dương Vân và Thẩm Thanh Ca đi dạo khắp đường lớn ngõ nhỏ ở thành phố B. Cô cẩn thận giới thiệu nguồn gốc của từng con hẻm nhỏ, Thẩm Thanh Ca ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại biết rõ nơi này như vậy?”
“Em đã làm việc ở đây được một, hai tháng rồi, sao có thể không biết được!”
“Không phải em nói công việc mình rất bận sao? Bảo em về thành phố F, em luôn nói mình bề bộn tới mức cơm còn không có thời gian ăn, sao lại rảnh rỗi đi tìm hiểu về những nơi này?”
Âu Dương Vân nuốt nước miếng, ánh mắt lấp lóe: “Em có khả năng nhìn qua là sẽ không quên, hiểu rõ những nơi này chỉ cần thời gian một ngày là đủ rồi.”
Buổi tối, hai người lại cùng ăn tối với nhau, sau khi ăn tối thì đi KTV chơi tới nửa đêm. Thẩm Thanh Ca muốn đưa Âu Dương Vân về nhà, nhưng để tránh cho anh khỏi hiểu lầm, Âu Dương Vân nhờ anh đưa cô đến căn hộ cho thuê.
Trước khi xuống xe, Thẩm Thanh Ca kéo cánh tay Âu Dương Vân lại. Cô do dự hỏi: “Sao thế?”
“Em có quên gì không?”
Ý của anh hẳn là một nụ hôn tạm biệt. Âu Dương Vân có chút khó xử, đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên. Cô lập tức rút tay về, lẩm bẩm: “Ai thế nhỉ, khuya khoắt còn gọi điện thoại cho mình…”
Cô vừa ấn nhận cuộc gọi vừa đẩy cửa xe ra: “Alô?”
“Sao hôm nay em lại xin nghỉ?”
Cuộc gọi là Nam Cung Phong gọi tới. Âu Dương Vân xin nghỉ chỉ cần báo với tổ trưởng, không cần phải báo cáo với tổng giám đốc, cho nên đến xế chiều Nam Cung Phong mới biết cô không đi làm.
“À, là tổng giám đốc Thẩm đến chơi.”
Âu Dương Vân mỉm cười vẫy tay với Thẩm Thanh Ca rồi xoay người, bước nhanh vào căn hộ.
“Đêm nay em không về nhà?”
“Vâng, đúng vậy.”
Lời này vừa dứt, lại nghĩ Nam Cung Phong sẽ hiểu lệch đi ý của cô nên lập tức giải thích: “Bây giờ đã muộn nên em ngủ lại căn hộ.”
“Một mình à?”
“Đúng vậy.”
Tút tút, Nam Cung Phong đã cúp điện thoại, Âu Dương Vân buồn bực nói vào điện thoại: “Làm gì thế, cúp luôn thế à.”
Ngày hôm sau là thứ bảy vẫn không cần đi làm, sáng sớm Thẩm Thanh Ca đã tới đón Âu Dương Vân ra ngoài. Khi cô lên xe đã hỏi anh: “Hôm nay anh muốn đi đâu?”
“Ra biển.”
“Ra biển?” Cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt: “Ra biển làm gì?”
“Anh đã thuê du thuyền, dẫn em đi hóng gió biển một chút.”
“Không phải chứ, trời lạnh thế này không hóng gió cũng chết cóng rồi. Bây giờ còn ra hứng gió biển… có phải anh muốn em chết nhanh hơn không?”
Âu Dương Vân nói xong thì hắt xì một cái.
“Yên tâm đi, em chết cóng thì anh sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Thẩm Thanh Ca ranh mãnh cười: “Nếu cóng mà không chết, anh càng chịu trách nhiệm.”
Ha, Âu Dương Vân tức tối cười ra tiếng, vẻ như bó tay với anh.
Nam Cung Phong ngồi trong phòng làm việc ở nhà, trên tay anh cầm một quyển sách tâm lý học nổi tiếng “Quẳng gánh lo đi”, nhưng trong lòng lại phiền muộn, đọc không vào. Từ tối qua tới nay, tâm trạng anh vẫn luôn buồn bực như thế, chỉ là vì anh biết Âu Dương Vân vẫn luôn ở bên Thẩm Thanh Ca.
Anh ném sách sang một bên, dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Không phải đã nói sau này đều ở bên cạnh mình à, vì sao mỗi lần Thẩm Thanh Ca tới, mình đều bị ném sang một bên?
Chẳng lẽ cô ở lại bên cạnh anh chỉ là vì thương hại anh?
Hai người bọn họ làm những gì khi ở chung với nhau? Trai đơn gái chiếc, củi khô bén lửa…
Anh càng nghĩ càng buồn bực, dứt khoát không nghĩ nữa, đứng lên cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục suy nghĩ miên man thì anh sẽ nổi ý định giết người mất.
Thẩm Thanh Ca lái du thuyền ra giữa biển, không biết lấy từ đâu ra một bó hoa hồng đỏ lửa đưa tới trước mặt Âu Dương Vân: “Em chấp nhận lời cầu hôn của anh được không? Cô Lữ Thanh Mạt?”
Âu Dương Vân giật mình, rõ ràng cô đã bị hành động của Thẩm Thanh Ca làm cho lúng túng không biết làm sao. Cô muốn từ chối Thẩm Thanh Ca nhưng bây giờ chưa phải lúc.
“Chuyện này… Em còn đang suy nghĩ.”
“Em suy nghĩ quá lâu rồi. Người ta kết hôn rồi ly hôn, em vẫn chưa nghĩ được rõ ràng sao?”
“Kết hôn là để ly hôn sao? Vậy em không chấp nhận thì hơn.”
Thẩm Thanh Ca cười đùa giải thích: “Đương nhiên không phải, ý của anh là em đã suy nghĩ quá lâu. Đến bây giờ, anh còn chưa được chạm vào tay em, mối quan hệ giữa chúng ta thực sự nên tiến triển thêm chút.”
“Anh chưa chạm vào tay em?”
Âu Dương Vân tức giận lườm Thẩm Thanh Ca một cái.
“Em còn nói, có đôi tình nhân nào bảo thủ như chúng ta không, thời đại của bà nội anh còn phóng khoáng hơn chúng ta hiện tại nữa.”
“Phát triển quan hệ cần phải có thời gian, không phải em chấp nhận lời cầu hôn của anh là có thể tiến triển nhanh chóng về mặt thể xác với anh được. Lòng dạ nham hiểm của anh có cần thể hiện lộ liễu như vậy không?”
Thẩm Thanh Ca trợn mắt, lại im lặng…
Ở thành phố B hai ngày, Thẩm Thanh Ca phải về thành phố F. Trên đường Âu Dương Vân tiễn anh ra sân bay, anh cực kỳ tiếc nuối: “Hầy, lần này lại đi về tay trắng rồi.”
“Sao lại về tay trắng?”
Âu Dương Vân khó hiểu.
“Vốn tưởng lần này là cơ hội tốt để cầu hôn, kết quả lại bị em từ chối một cách vô tình.”
“Em không từ chối anh, em chỉ nói là đợi thêm một thời gian.”
“Còn phải đợi bao lâu? Em không biết anh đã đợi đến cả hoa cũng héo tàn rồi ư?”
“...”
Tiễn Thẩm Thanh Ca đi rồi, Âu Dương Vân trở về biệt thự Bạch Vân, trong nhà chỉ có một mình mẹ chồng. Cô ngạc nhiên hỏi: “Phong không ở nhà sao ạ?”
“Chiều nay nó đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy nó về.”
“À, dạ.”
Âu Dương Vân cũng không để bụng, cô khoác tay mẹ chồng nói: “Tối nay hai mẹ con mình ra ngoài ăn nhé. Con nghe ở phía Bắc thành phố mới mở một nhà hàng, món ăn ở đó rất ngon.”
“Được đấy.”
Mẹ chồng lập tức đồng ý, nhưng còn băn khoăn về con trai: “Hai chúng ta ra ngoài ăn mà Phong trở về thì làm sao?”
“Mẹ đừng lo gì anh ấy. Bây giờ anh ấy còn chưa về, chắc chắn là ăn tối ở bên ngoài rồi.”
Mẹ chồng con dâu nắm tay nhau ra khỏi nhà, mãi cho tới chín giờ tối mới trở về. Khi xuống xe, Âu Dương Vân thấy xe của Nam Cung Phong đậu ở phía xa, biết anh cũng đã về.
Cô đi thẳng lên lầu, thấy Nam Cung Phong ở trong phòng ngủ thế là đi vào, thuận miệng hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Nam Cung Phong hờ hững liếc cô một cái, ghen tuông nói móc cô: “Cũng vất vả cho em rồi.”
Âu Dương Vân sửng sốt, không hiểu ý anh, chân mày nhướng lên: “Em vất vả cái gì?”
“Phải vòng qua vòng lại giữa hai người đàn ông cùng một lúc, vừa phải chăm sóc bên này lại phải quan tâm bên kia, em không vất vả sao?”
Âu Dương Vân hiểu ra, cuối cùng cũng rõ lời nói đâm chọc của Nam Cung Phong là đang oán trách cô ở cạnh Thẩm Thanh Ca hai ngày mà bỏ quên anh.
“Hiếm khi tổng giám đốc Thẩm mới đến một chuyến, em là trợ lý, đi dạo với anh ấy là điều nên làm mà.”
“Chỉ là trợ lý thôi sao? Sao anh nhớ em đã chấp nhận lời tỏ tình của anh ta ở trước mặt anh?”
“Khi đó là do em giận.”
Âu Dương Vân cúi đầu, bĩu môi.
“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ là vì cái gì? Em hùng hồn tuyên bố sẽ ở bên cạnh anh, nhưng lại dây dưa không rõ với Thẩm Thanh Ca. Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào thay đổi nhanh chóng như vậy.”
Âu Dương Vân trợn to mắt, không dám tin hỏi lại: “Anh nói em thay đổi nhanh chóng? Anh quen biết em lâu như vậy mà không hiểu em là người thế nào sao?”
“Vậy em cho anh một lý do, tại sao em lại đặt chân hai thuyền?”
Cô vỗ vỗ ngực, cố gắng kiềm nén cơn giận: “Tại sao em phải đặt chân hai thuyền mà anh còn không rõ sao? Sản phẩm mới đã đến giai đoạn nghiên cứu cuối cùng, là thời điểm quan trọng thế nào. Chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm một tuần là sản phẩm có thể được đưa ra thị trường thành công. Nếu như lúc này em nói với Thẩm Thanh Ca rằng anh là chồng trước của em, em không thể tiếp nhận tình cảm của anh ấy, vậy anh ấy sẽ làm gì?”
Quan hệ lợi hại trong chuyện này không cần Âu Dương Vân nói Nam Cung Phong cũng hiểu rất rõ. Một khi Thẩm Thanh Ca dừng hợp tác giữa chừng thì mọi cố gắng cả hai tháng vừa qua của họ sẽ toi công.
“Sự nghiệp của anh không cần một người phụ nữ phải hi sinh nhan sắc của mình để bảo vệ. Dù có tạo thành tổn thất kinh tế nghiêm trọng, anh cũng không quan trọng. Hoặc là em thẳng thắn với anh ta, không thì chuyển đồ ra khỏi nhà anh đi. Không có lựa chọn thứ ba.”
Nam Cung Phong thật sự ghen tỵ, anh ghen đến cuồng loạn khi Âu Dương Vân ở bên Thẩm Thanh Ca.
“Anh không quan tâm tổn thất kinh tế thì ít nhất cũng phải tôn trọng thành quả lao động của mọi người chứ. Đó là kết quả mọi người đã vất vả thức đêm tăng ca, không thể vì một câu nói của anh mà khiến toàn bộ công sức của mọi người đổ sông đổ bể!”
Thấy cô không đồng ý nói rõ với Thẩm Thanh Ca, Nam Cung Phong càng thêm tức giận, anh mỉa mai cô: “Đừng cho mình là Quan Âm cứu thế, anh đã không để ý tới kết quả thì em quan tâm làm quái gì? Anh thấy căn bản không phải em tiếc hận cho nỗ lực của mọi người, mà chỉ là muốn để lại một đường lui cho mình. Nếu như chúng ta không thể đến được với nhau thì ít nhất em vẫn còn Thẩm Thanh Ca để lấp vào.”
“Anh khốn kiếp”
Âu Dương Vân thẹn quá thành giận đẩy anh một cái: “Trái tim em đều dành cả cho anh, anh lại nỡ xem em như vậy. Chờ sau khi anh khỏi bệnh thì em sẽ lập tức rời đi, sau này anh có dùng kiệu tám người nâng đến rước thì em cũng sẽ không trở về.”
“Dừng đi. Em thật coi trọng bản thân, nếu em đi mà anh còn cầu xin em quay về thì anh sẽ đổi tên đổi họ, bò quanh Trái Đất một vòng!”
“Tốt nhất là anh hãy nhớ kỹ lời mình nói!”
“Không cần em nhắc, anh cũng sẽ không quên!”
…
Âu Dương Vân thật sự tức tới nổ phổi. Ghen thì ghen, lên mặt cái gì chứ! Một ngày nào đó, cô sẽ khiến anh phải trả giá đắt vì lời nói của anh hôm nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...