“Anh đến đó sẽ biết.”
Gã đàn ông nhìn Âu Dương Vân, đoạt lấy túi xách của cô, hí mắt cười nói: “Cô em chờ anh nhé, anh đây đi một lát sẽ quay lại.”
“Trả lại túi xách cho tôi!”
Âu Dương Vân đang muốn đuổi theo, nhân viên quán bar ngăn cô lại: “Cô yên tâm, đừng vội, hắn ta sẽ trả lại cho cô.”
“Cho tôi mượn điện thoại của anh một chút, tôi muốn báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát? Làm gì?”
“Mắt anh không thấy à? Hắn ta cướp túi xách của tôi!”
“Sau khi hắn ta đi ra sẽ trả lại cho cô.”
“Ý của anh là để tôi ở đây chờ hắn đi ra, sau đó lại để hắn tiếp tục quấy rối tôi sao?”
“Cô yên tâm, hắn ta sẽ không quấy rối cô nữa, tôi cam đoan với cô, nếu cô thiếu một sợi tóc, quán bar chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Âu Dương Vân thấy nhân viên đó nghiêm túc, không giống đang lừa dối cô, đành tức giận ngồi xuống, đợi gã bỉ ổi ra ngoài trả lại túi xách cho cô.
Đợi khoảng vài chục phút, gã bỉ ổi rốt cuộc đã trở về, dọa cô giật mình.
Cô kinh ngạc nhìn hắn ta, sợ hãi hỏi: “Anh... chuyện gì xảy ra?”
Nếu không phải cô vẫn nhớ như in gã đàn ông với hàm răng vàng khè, suýt chút nữa cô đã không nhận ra hắn ta, gương mặt bị đánh bầm dập, sưng như đầu heo.
“Cô à, xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Gã bỉ ổi cung kính trả lại túi xách cho cô, cụp đuôi chuồn mất.
Suốt một phút, Âu Dương Vân không phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, đợi khi phản ứng lại, tầm mắt của cô nhìn về phía vừa rồi gã bỉ ổi đi ra.
Đầu óc nhanh chóng xoay vòng, cô không chút do dự xách túi đi tới trước cửa phòng bao số 3.
Cốc cốc, cô dùng sức gõ cửa phòng, cửa mở, một người đàn ông xa lạ hỏi: “Tìm ai?”
“Xin hỏi phòng bao này chỉ có một mình anh sao?”
“Đúng vậy, có chuyện gì?”
Cô cắn môi, lắc đầu: “Không có gì.”
Âu Dương Vân không hề rời đi, mà núp ở bên trái phòng bao, khoảng năm sáu phút, cửa phòng bao lại mở, bên trong có sáu bảy người đi ra, dẫn đầu quả nhiên là Nam Cung Phong.
Cô bước nhanh tới trước mặt anh, không nói câu nào, cứ nhìn anh chằm chằm.
Nam Cung Phong kinh ngạc trong phút chốc, hiển nhiên không ngờ Âu Dương Vân lại không đi, anh liếc mắt ra hiệu cho những người phía sau: “Mọi người đi trước đi.”
Đợi người phía sau đi hết, anh trầm giọng hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
“Tôi ở đây làm gì? Câu này có phải là tôi nên hỏi, anh ở đây làm gì?”
Giọng của Âu Dương Vân rất lớn khiến các phục vụ kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
“Đi vào nói.”
Nam Cung Phong không muốn bị người khác nhìn trộm, liền kéo tay Âu Dương Vân vào phòng bao gần đó: “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Cô không biết nơi này rất loạn sao? Đây không phải là nơi cô nên tới.”
“Không phải là nơi tôi nên tới, vậy là nơi anh nên tới sao?”
“Tôi là đàn ông, cô lại so với tôi?”
“Anh là đàn ông thì sao? Anh là đàn ông có thể muốn đi đâu thì đi đó, tôi là phụ nữ chỉ có thể ở trong nhà không thể ra khỏi cửa nửa bước sao?”
Nam Cung Phong hơi tức giận, trán nổi gân xanh quát: “Vừa rồi nếu không phải tôi ở đây, bây giờ cô đã bị tên du côn đó ăn sạch rồi!”
“Vậy thì sao? Chuyện tôi bị ức hiếp liên quan gì tới anh? Anh đã không yêu tôi, tại sao còn quan tâm tôi?”
“Tôi không quan tâm cô.”
“Rõ ràng đã làm vài chuyện quan tâm tôi, còn nói không quan tâm tôi, anh xem tôi là kẻ ngốc, không có trái tim không có cảm giác sao?”
Âu Dương Vân từng bước ép sát, trái tim Nam Cung Phong run rẩy không ngừng.
“Tôi đã đón nhận Thẩm Thanh Ca như anh mong muốn, cũng bắt đầu muốn quên đi quá khứ để sống bên anh ấy, nhưng vì sao? Vì sao rõ ràng anh đẩy tôi ra, lại còn muốn tôi không nỡ từ bỏ anh? Anh có biết làm như vậy trong lòng tôi rất khó chịu không? Rốt cuộc anh muốn ép tôi đến mức nào mới hài lòng?”
Nước mắt của Âu Dương Vân làm trái tim Nam Cung Phong đau nhói, trái tim của anh bắt đầu rỉ máu từ sau khi cô rời đi, đến bây giờ vẫn thế, bởi vì tôn nghiêm của đàn ông nên có vài lời anh không thể nói, chỉ có thể mặc cho máu trong tim cứ chảy, mãi đến khi máu đã chảy hết, đó cũng là ngày anh chết đi.
“Cô đi đi, rời khỏi thành phố B như lúc đầu tôi nói, đừng trở lại nữa...”
Nam Cung Phong đột nhiên rất mệt mỏi nói.
Âu Dương Vân tuyệt vọng, cô đờ đẫn ngước mắt: “Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, là thật sao? Là lời thật lòng sao?”
Anh gật đầu, vì vậy, cô bước đi không quay đầu lại.
Buổi tối trước hôm Âu Dương Vân chuẩn bị rời khỏi thành phố B, ông bà Nam Cung biết được tin Âu Dương Vân trở về từ Quý Phong, tối hôm ấy, hai vợ chồng tới căn hộ của cô.
Ba người ngồi đối mặt, ông bà Nam Cung vô cùng căng thẳng, có lẽ là thấy thẹn với con dâu.
“Tiểu Vân, hôm nay mẹ và ba mặt dày tới tìm con, ba mẹ biết trong lòng con nhất định đang cười nhạo ba mẹ, nhưng ba mẹ vẫn phải tới.”
“Tôi không cười nhạo hai người, hai người có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”
Âu Dương Vân không thay đổi sắc mặt nhìn ba mẹ chồng, cô là một người phụ nữ có giáo dục, mặc kệ ba mẹ chồng đã từng đối xử với cô như thế nào, cô cũng sẽ không đối xử vô lý với họ.
“Chuyện của Đường Huyên con đều biết rồi nhỉ?”
“Vâng, đã biết.”
“Vậy con có dự định gì không?”
“Tôi không có dự định gì.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, Nam Cung Nhữ Dương kiên trì nói ra mục đích của chuyến đi này: “Ba mẹ có mấy lời biết rằng không nên nói, cũng không có quyền nói, nhưng xuất phát từ lòng yêu thương con trai, ba mẹ hy vọng con có thể trở lại bên cạnh Phong.”
Ha, Âu Dương Vân cười giễu cợt: “Hai người quên rồi sao? Tôi chính là một người phụ nữ không thể sinh con.”
“Không sao, ba mẹ không để ý nữa, hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, mẹ và ba con đều đã nghĩ thông suốt, tuy kéo dài hương hỏa quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con trai, thấy Phong ngày càng sa sút tinh thần, ba mẹ thực sự rất lo lắng, thực sự sợ một ngày nào đó thằng bé có chuyện gì bất trắc, đến lúc đó ba mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không có con trai thì còn cần cháu làm gì...”
“Hai người rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, nhưng không cảm thấy muộn rồi sao?”
Âu Dương Vân hờ hững nhìn hai người đối diện: “Nếu trước đây hai người có thể nghĩ như vậy thì đâu có ngày hôm nay?”
Bà Nam Cung khổ sở khóc: “Tiểu Vân, xin lỗi, ba mẹ đã biết sai rồi, xin con tha thứ cho ba mẹ, tha thứ cho ba mẹ đã quá ngu muội, niệm tình tình cảm của con và Phong trong quá khứ, trở lại bên cạnh thằng bé đi. Nó thực sự rất cần con, người khác đều cho rằng nó có đời sống tình cảm thối nát, thực ra chỉ là bề ngoài, nó chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với con.”
“Xin lỗi, thứ cho tôi không có cách nào bằng lòng với hai người, hai năm trước lúc ký giấy ly hôn tôi đã nói, tôi đi thì sẽ không về nữa, thế nên mời hai người về cho, duyên phận giữa tôi và nhà hai người đã kết thúc.”
Âu Dương Vân ra lệnh đuổi khách, ông bà Nam Cung lại không chịu đi: “Tiểu Vân, cầu xin con suy nghĩ thêm một chút, con trai mẹ thực sự rất cần con, chỉ có con mới có thể kéo nó ra khỏi cuộc sống chán chường này, chỉ cần con sẵn lòng trở lại bên cạnh nó, cho dù con đưa ra yêu cầu gì, ba mẹ đều sẽ bằng lòng, dù cho con nói về sau không sống cùng ba mẹ, ba mẹ cũng không nói gì.”
“Hai người đi đi, tôi đã nói, tôi không làm được.”
“Vậy con thực sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn cuộc đời của nó hủy diệt như vậy sao?”
“Tôi có thể làm gì? Bây giờ không phải là tôi không chịu quay đầu, mà là con trai hai người không quan tâm tôi, anh ta nghĩ hết tất cả mọi cách phủi sạch quan hệ với tôi, anh ta để cho tôi đi, anh ta bảo tôi đừng quay lại, đây là điều hai người gọi là cần sao? Xin hai người hãy tìm hiểu rõ mong muốn thực sự trong lòng con trai hai người rồi hẵng trở lại nói với tôi những lời này được không?”
Âu Dương Vân phát tiết tức giận trong lòng, khóc chạy vào phòng ngủ: “rầm” một tiếng khóa cửa phòng lại.
Ông bà Nam Cung hóa đá tại chỗ, mãi mà không có bất kỳ phản ứng nào, đợi sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng chạy về nhà, phát hiện con trai vẫn chưa về, Nam Cung Nhữ Dương gọi điện thoại cho con trai, bảo anh về nhà ngay.
Sau một tiếng, Nam Cung Phong đã trở về, hờ hững hỏi ba mẹ: “Vội vã gọi con về như vậy làm gì?”
“Ba mẹ vừa mới đi tìm Tiểu Vân, cô ấy nói con muốn phủi sạch quan hệ với cô ấy phải không?”
Nam Cung Phong giật mình, gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“Tại sao con muốn như vậy? Rõ ràng trong lòng con rất nhớ nhung cô ấy, vì sao phải phủi sạch quan hệ với cô ấy?”
“Đó là chuyện của con, ba mẹ đừng hỏi nhiều.”
“Ba mẹ sao có thể không hỏi nhiều, chúng ta là ba mẹ của con, con là con trai của ba mẹ, trên đời này có ba mẹ nào không quan tâm con mình?”
Nam Cung Phong châm chọc hừ lạnh: “Ba mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con là đã quan tâm con lắm rồi, cho nên muốn chứng minh ba mẹ quan tâm con thì đừng xen vào chuyện của con.”
Anh xoay người chuẩn bị lên tầng, ông Nam Cung tức giận hét lên: “Chỉ cần ba còn sống một ngày thì sẽ không thể không quan tâm không hỏi han con!”
“Ba mẹ cho rằng rất quan tâm con, thực ra ba mẹ hiểu con được bao nhiêu? Đừng tranh cãi vô ích nữa, cứ sống bình thản như vậy không có gì không tốt cả.”
“Con đứng lại đó cho ba!”
Nam Cung Nhữ Dương lại gầm lên: “Ba lấy phận làm cha ra lệnh cho con, lập tức đi xin lỗi Tiểu Vân, sau đó đưa cô ấy về nhà.”
Ha, Nam Cung Phong như nghe được điều buồn cười nhất trên đời này, cười nói: “Ba mẹ hãy từ bỏ ý nghĩ này nhân lúc còn sớm đi, coi người ta là gì vậy? Muốn đuổi cô ấy đi thì đi, muốn gọi cô ấy về thì về? Người ta là con rối sao? Mặc cho ba mẹ sắp xếp ư?”
“Ba mẹ có lỗi với cô ấy, chỉ cần con chịu cúi đầu với cô ấy, cô ấy sẽ trở lại bên cạnh con!”
“Con không cần được chưa?”
Nam Cung Phong tức giận xoay người: “Ba mẹ dựa vào cái gì mà cho rằng con vẫn yêu cô ấy? Dựa vào cái gì mà nghĩ con rất cần cô ấy? Nếu cần cô ấy thì tự con sẽ hành động, không cần ba mẹ quan tâm lung tung, còn sợ cuộc đời con bị ba mẹ phá hoại chưa đủ loạn sao?”
Anh hét lên rồi tiếp tục lên tầng, nghĩ một lúc lại quay đầu bổ sung một câu: “Đừng đi tìm cô ấy nữa, ba mẹ còn mặt mũi nào đến quấy rầy cuộc sống của người ta!”
“Rầm!”
Ngực Nam Cung Nhữ Dương đột nhiên đau thắt, té xỉu xuống đất.
“Nhữ Dương…”
“Ba…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...