Không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, kiểm kê lại một lượt nguyên do cho đến ngày hôm nay, chung quy đều là sự tham lam về thứ yêu hận.
Hạ Cảnh Xuyên, tức cơ thể của nguyên chủ mà Thời Tất Thanh đang ngự tại, năm nay sắp bước sang tuổi tứ tuần, gần 38 tuổi, là người cai quản một tập đoàn công ty lớn nhỏ, bao gồm các chi nhánh khác trong hắc bạch lưỡng đạo.
Cũng có thể xem như một kẻ đáng gờm trên thương trường.
Sau lưng không có nữ nhân chung chăn gối thổi gió bên tai, lại có một nữ nhi.
Không cùng chung huyết thống.
Cô con gái nuôi đó là Tâm Thư Như, vừa đến 17 tuổi, hiện tại còn đi học.
Năm xưa Hạ Cảnh Xuyên cùng bạn chí cốt vào sinh ra tử, không may người kia đã chết trên tay đối thủ vì cứu hắn, vào tời khắc hấp hối, điều trăng trối cuối cùng là giao cho Hạ Cảnh Xuyên mong hắn có thể nuôi nấng con gái một đời vô lo vô nghĩ khi thiếu đi cả cha lẫn tình thương của mẹ.
Vợ người bạn chí cốt cho đến lúc này vẫn còn sống, chỉ là mắc một căn bệnh rất nặng, không có cách chữa trị hoàn toàn, xác thật khó chữa, sống đến lúc này chỉ do dùng tiền treo mệnh.
Vì nhớ ơn cứu mạng đó, nếu không có người bạn chắn giúp mình một nhát chí mạnh hẳn Hạ Cảnh Xuyên cũng không sống đến bây giờ, cho nên giữ đúng lời hứa một lòng không thay đổi.
Nhưng, Tâm Thư Như lại không nghĩ là như vậy, mối quan hệ cha con nuôi này cũng chỉ là ngoài mặt, Hạ Cảnh Xuyên xem cô như con gái ruột để nuôi dưỡng. Không rành về cách như thế nào để làm tốt một người cha, cho cô ta tình thương thiếu hụt, lại không nghĩ về sau đã biến chất đến độ Tâm Thư Như nảy sinh tình cảm.
Trở thành một mối quan hệ yêu đương nam nữ một chiều, đơn phương, không đáng có.
Là tuổi tác trở ngại, là sợ cách người ngoài nhìn vào phê phán, còn là lương tâm Hạ Cảnh Xuyên cắn rứt khi lời hứa năm xưa bị biến dạng.
Cũng là lời kiên định với người Hạ Cảnh Xuyên yêu.
Năm Tâm Thư Như 14, cái tuổi dậy thì bắt đầu phản nghịch, Hạ Cảnh Xuyên mơ hồ cảm thấy cô thay đổi, hắn không mù đến mức không nhận ra từ khi nó còn trong trứng nước.
Hạ Cảnh Xuyên do dự, nếu theo tính cách của hắn nên cứng rắn hơn.
Hắn lại không làm như thế, Hạ Cảnh Xuyên nhân nhượng vô số lần, và đó càng là tiền đề cho những thứ sau này hắn không khống chế nổi, buông đề cảnh giác để Tâm Thư Như dùng thời gian ngẫm nghĩ, không quyết tuyệt triệt để, dần đem cô trụ vững trong vòng an toàn.
Đem Tâm Thư Như không thể có một cơ hội đi xa hơn, ngoài mặt cách lòng, không có được càng phải tìm mọi cách chiếm giữ.
Tâm Thư Như không những không nản chí, còn dựng nên một kế hoạch quá mức đê, tiện.
Là ở tối hôm nay, ngày Tâm Thư Như 17 tuổi, một mầm non nhỏ với trái tim thối nát làm Hạ Cảnh Xuyên bị chuốc thuốc và....
Chuyện xảy ra sau đó, ai cũng biết đến.
‘ Aha! ’ Thời Tất Thanh kết thúc việc xem xét kí ức, hắn mặc dù biết không đến tương lai nếu như bản thân bị Tâm Thư Như hại sẽ trở nên như thế nào, nhưng chắc chắn, nó sẽ không bao giờ tốt đẹp cả.
Từ kí ức Hạ Cảnh Xuyên, Thời Tất Thanh có thể suy ra tương lai xảy ra, có một số thứ nghiêm trọng như việc Tâm Thư Như còn chưa thành niên, dù đúng dù sai, hắn luôn chịu thiệt.
Và người bị hại thuốc là hắn, nhưng về tội cưỡng bức vị thành niên là khó có thể tránh khỏi.
Tiện nhân!
Thời Tất Thanh ngực phập phồng càng thêm hoan nhạc, là bị sự đê hèn của Tâm Thư Như làm cho tức giận, hắn nâng nâng môi, nụ cười lạnh không chút độ ấm nào cả.
Một bên, hệ thống không rảnh nhìn ký chủ mình khổ cực, chính nó cũng lười quản Thời Tất Thanh có hiểu được hay không. Ánh mắt đảo nhẹ và dừng lại ở góc phòng, trong đêm tối với ánh đèn mơ hồ. Một ánh sáng đỏ lóe lên, không quá rõ ràng, nhưng 0173 là hệ thống, thứ đồ này sao có thể qua mặt được nó.
Thiếu niên động đậy, bước đi không nhanh không chậm di chuyển đi đến nơi giấu camera, Tâm Thư Như đã chuẩn bị khá là kỹ càng để hòng uy hiếp Hạ Cảnh, nó sẽ để con ác chủ bài này của nữ chính thành của Thời Tất Thanh.
Luật bất thành văn trong quy chế tổng bộ, không thể trực tiếp phá hủy cốt truyện và lật đổ nam nữ chính. Nhưng ai nói luật lệ luôn có cách để phá hoại đâu, 0173 là hệ thống ước nguyện, lấy nhiệm vụ làm đầu, cao hơn cả quy chế luật lệ, chỉ cần nguyên chủ hài lòng là được.
Nghĩ rồi, hệ thống lật xem một số cảnh tượng bên trong bộ nhớ camera, lúc Thời Tất Thanh xuyên đến, bị lưu lại vài lời nói quái dị. Hệ thống thẳng đó thay đổi, xóa được thì tách hình ảnh đó khỏi dữ liệu máy.
Thay đổi qua cấu trúc đầu đuôi và cấy ghép vào những chỉnh sửa dễ phát hiện.
Hệ thống kế hoạch đơn giản, lấy gậy ông đập lưng ông. Qua bấy lâu làm nhiệm vụ, hệ thống phân rõ thứ tam quan chính đáng và xấu xí của con người. Mà nam nữ chính, dù là trung tâm thế giới đi chăng nữa, nữ chính Tâm Thư Như này, là ngoại lệ đó, đáng thương thì không thấy, cũng chưa chắc đã là kẻ đáng để nó thương cảm.
Làm xong hết cả, hệ thống duỗi tay, rồi dụi mắt, dáng vẻ lười biếng không thay đổi, chẳng hề hăng hái khi trợ giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.
Thâm tâm 0173 đinh ninh, có hay không hoàn thành thì nó cũng không chết được, còn lại tùy thuộc vào kí chủ mà thôi. Sống chết của kí chủ, hệ thống không quan tâm.
Tuy thống đức thì nó là loại vô tâm với nghề, lại không đồng nghĩ với việc nó sẽ không giúp đỡ.
Đêm nay nó nguyện ý tăng ca nhưng không đồng nghĩa ngày sau vẫn thế, thời gian lâu đã quen với sự lười biếng an nhàn, Cố Doãn đã trì trệ đến mức cơ thể cậu mọc lên nấm thì chắc cũng thành linh chi ngàn năm rồi.
Hệ thống trợn mắt than thở ‘ Mang kí chủ thật mệt ’
‘.....nhưng còn khá vui! ’
━
Tiểu trường kịch.
Cố Doãn vui vẻ không giấu nổi, môi muốn cười nhưng nén nhịn, tủm tỉm: Bố mày giờ cũng có kí chủ rồi nhá! Á hahahaha!
Thời Tất Thanh: (¬¬)
Bệnh thần kinh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...