Mùa Tuyết Tan Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

‘ Tuy rằng việc này không khó khăn gì ’ Thời Tất Thanh đẩy mặt hệ thống ra xa xa khỏi người bản thân, tự nhiên thu hồi tay. Ẩn ẩn hơi lạnh tại ngón trỏ và ngón cái của hắn vẫn còn quanh quẩn đâu đó, Thời Tất Thanh dường như lưu luyến với sự mềm mịn vừa rồi.

Hai đầu ngón tay vô thức làm ra hành động cọ với nhau, dường như còn hơi đưa lên một chút. Nhận ra ý tứ hắn muốn làm, Thời Tất Thanh khựng vài giây, rồi đặt tay mình trên đùi, sau đó hắn lân la do hỏi hệ thống đang thất thần. Đôi mắt thiếu niên không tồn tại tiêu cự, nhìn một nơi vô định.

Thời Tất Thanh ‘ Tôi có một thắc mắc ’

﹝Tôi không biết﹞Thiếu niên nhanh chóng đáp lại, ánh mắt khẽ lóe lên ánh sáng, dù không biết Thời Tất Thanh muốn hỏi thứ gì, nhưng cậu cũng chẳng tỏ vẻ gì là tò mò hay để tâm đến câu hỏi.

Nếu kí chủ biết ý, sẽ không hỏi sâu hơn, còn nếu là vấn đề khó liên quan đến nhiệm vụ, Thời Tất Thanh sẽ cố mà hỏi thêm.

‘ Cậu còn chưa nghe tôi hỏi gì mà? ’ Quả nhiên nghe hệ thống trước khước từ câu hỏi, Thời Tất Thanh đã hơi nhíu lại mày, giữa ấn đường nếp nhăn so vết cọ xát đến đỏ ở đuôi mắt thiếu niên một chín một mười với nhau.

Cố Doãn không biết xấu hổ, lúc này mới nói﹝Hỏi chuyện gì?﹞

‘ …hừ! ’ Thời Tất Thanh bài trừ một đạo tiếng than phiền.

‘ Tôi muốn hỏi cậu có cách nào hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả mà mau chóng nhất, theo tôi biết, vai chính không dễ gì bị đánh bại, đặc biệt là có hào quang mà thiên đạo đã cấp, chúng ta càng khó phản công ’

Thiếu niên thật sâu nhìn nam nhân, cái tư thế bừa bãi nghiêng vẹo, nở một nụ cười, đầu ngón tay chỉ thẳng Thời Tất Thanh ﹝Anh chính là cách﹞


‘? ’

* Két!

* Sầm!

Cố Doãn ﹝…﹞

Thời Tất Thanh  ‘??? ’

Chiếc xe xa hoa điệu thấp ở ngay những ngã rễ đường quốc lộ bất chợp dẫm phanh, trầm đến chói tai bánh xe ma sát với mặt đường khiến thân xe trệch một hướng khỏi vạch trắng, rất may là không đâm phải người hay chiếc xe nào khác.

Chỉ là…

Trong xe, Thời Tất Thanh lúc đó bám vào nơi đặt tay, tránh đi phần giảm sóc, nên cơ thể khi hướng về phía trước rồi được bảo vệ lại, cùng với tiếng cơ thể người đâm vào, phát ra ở trong khoang xe nội. Dù choáng, Thời Tất Thanh hắn vẫn cố mở to mắt để định dạng được chuyện gì đang xảy ra.

‘ Hệ thống? ’ Hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng  ‘ Có sao không? ’

Thiếu niên chật vật ngồi ngóc đầu dậy từ dưới phần ghế xe. Thiết kế của chiếc xe khá rộng, lấy phần ghế và nơi để chân đặc biệt rộng. Cố Doãn xấu mặt khi gương mặt bị đâm sầm và ngã nhào về trước, mũi đỏ trán đau khôn xiết, cậu hầm hầm mặt, nhưng trước đó nhìn sang Thời Tất Thanh một mắt ﹝Đầy sao!﹞nói rồi cậu vươn tay, ấn vào công tắt, hủy đi tấm ngăn cách trên xe.

Trần Cảnh Dư vẫn còn trong cơn hoảng sợ về việc vừa rồi, tiếng động rõ ràng vừa rồi khiến bí thư vừa buồn cười cũng vừa sợ. Không giống bình thường lắm, khi thấy tấm ngăn cách được hạ xuống, chậm rãi quay đầu muốn xin lỗi thiếu gia.

Thấy thiếu gia vẫn bình thường, không giống Trần Cảnh Dư tưởng tượng, vậy cái tiếng vừa rồi…?

Không lẽ bản thân nghe lầm sao?

Vị bí thư nghi hoặc tự hỏi.

“ Cố Doãn! Dừng tay! ” Thời Tất Thanh tiếng nói uy hiếp vang lên, hắn ánh mắt cố định lại vô định vào một phương không tồn tại kẻ nào, ở trong mắt Trần Cảnh Dư là như vậy.

Trần Cảnh Dư lắp bắp “ T…thiếu gia? ”

Thời Tất Thanh trừng hắn “ Tiếp tục lái! ”


Mồ hôi lạnh trên gương mặt Trần Cảnh Dư trượt xuống, gật đầu muốn lái xe tiếp, đèn đỏ ở trên đường cũng chuyển sang màu xanh, phía sau xe đang ầm ĩ bấm còi thúc giục.

Thời Tất Thanh giải quyết xong một việc, vẹn cả đôi đường, vốn muốn ngăn cách tầm nhìn của Trần Cảnh Dư một lần nữa để dễ bề trấn an sự tức giận của Cố Doãn.

Ở lúc này, tiếng cửa xe bị đập mạnh mẽ, Thời Tất Thanh trong tình cảnh này chỉ có thể làm động tác giả, ở ngay cái nhìn của người khác. kéo thiếu niên lại gần mình hơn. Dịu ngoan hệ thống bị kéo lại gần kí chủ, ủy khuất ánh mắt trách cứ hắn.

Thời Tất Thanh ấn ấn đầu thiếu niên, tư thế trên cao dưới thấp, Cố Doãn ngồi ở bên chân hắn được dựa đầu cạnh đùi kí chủ. Đầu nhỏ được chậm rãi xoa dịu, thiếu niên không nói lời nào mà ngồi bệch như vậy.

“ Có chuyện gì? ” Thời Tất Thanh mở cửa sổ xe ôtô, ngoài kia áp đến gương mặt nữ nhân, cô ta toàn thân không chỗ nào lành lặn. Bụi bặm và vết thương rất nhỏ, nhưng đủ để hiện ra sự chật vật thê thảm. Thời Tất Thanh dùng nhiều hơn vài giây để đáng giá, ánh mắt hướng đến trên gương mặt trang điểm vẫn có thể nhìn ra được phong cách.

Hơn nữa, người này hắn hình như quen biết.

Thời Tất Thanh xoa nhẹ đầu thiếu niên dựa đầu bên chân, hành động rất nhỏ không bị kẻ khác phát hiện bất thường.

“ Giúp tôi với, cầu xin anh! ” Nữ nhân cầu khẩn nói, nước mắt cô đảo quanh hốc mắt, yếu ớt rũ xuống chưa đựng sự buồn bã cùng thê lương.

“ Mở cửa ” Thời Tất Thanh khẽ cong môi, hắn nhìn về phía của Trần Cảnh Dư.

Bí thư nhìn về phía nữ nhân, hơi híp mắt, hắn không hỏi gì nhiều, định mở cánh cửa ở bên cạnh Thời Tất Thanh, nhưng hắn chỉ ý định như thế, Thời Tất Thanh cũng biết điều đó, mày hơi nhăn lên “ Muốn để cô ta ngồi cạnh tôi? ”

Trần Cảnh Dư hành động bị trì trệ, rồi hiểu ra ngay.


* Cạch.

Cánh cửa xe, cạnh với ghế lái được mở, nữ nhân vui đến cảm kích, rối rích cảm ơn lấy cảm ơn để Thời Tất Thanh. Bản thân có mắt cũng nhìn thấu Thời Tất Thanh không thích thân cận người lạ, hơn nữa, đã cho cô đi nhờ xe đã là một ân huệ rồi.

Nhưng người khác, lại không nghĩ như vậy.

Trần Cảnh Dư thấy được nữ nhân đeo dây an toàn, cánh cửa đóng lại, ở khi chiếc xe rời đi. Khóa cửa xe cũng thầm lặng được khóa chặt chẽ, người bên ngoài không mở được, bên trong, cũng bị vây kín kẽ.

Cố Doãn ﹝Hạn mục tự mình đưa đến﹞

﹝Kí chủ, trong cái rủi cũng có cái may đấy﹞

Thời Tất Thanh mỉm cười ‘ Cậu nói đúng ’

Rồi hắn chạm vào vết đỏ ở giữa trán thiếu niên  ‘ Có đau không? ’

Thiếu niên rầu rĩ không vui, khẽ hừ lạnh﹝Tất cả đều tại anh﹞

‘ Rồi rồi, tại tôi ’ Hắn một ngụm liền đáp ứng lỗi lầm, tội trạng này vớ vẩn này, hết mực cưng chiều thiếu niên bị chịu ủy khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận