Mùa Tuyết Tan Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa

Bàn tay do dự ở hư không, lúc sau như cố chấp muốn bám lấy hắn đến tận cùng, nhưng Thời Tất Thanh đã dự liệu được bên trong hành động tiếp theo của Tâm Thư Như mà né tránh đi.

Đối mặt với Tâm Thư Như, Thời Tất Thanh ác cảm càng thêm nhiều, so với những lần hội ngộ với tiểu đồ đệ và sư tỷ, Tâm Thư Như này như một bản sao hoàn chỉnh từ hai người bọn họ, càng thêm khiến hắn nhìn đến đã chán ghét.

Hắn tỏ thái độ rất rõ ràng, không muốn đôi co liền chẳng chần chừ mà hướng về phía chiếc xe Trần Cảnh Dư đã đậu trước ở đó không xa.

Thời Tất Thanh tự mở cửa xe, Trần Cảnh Dư trong nhà vội hồi thần lại, ánh mắt nhìn Tâm Thư Như phức tạp, muốn nói rồi lại thôi. Tuy rằng trong lòng vẫn còn gì đó không phục, nhưng cũng thấu hiểu được, thầm đè xuống kích động không tên.

Bí thư chạy theo phía thiếu gia, thấy được Thời Tất Thanh dừng động tác, đứng nguyên vị với tư thế mở ra cửa xe.

Trần Cảnh Dư tò mò nhìn hắn, hiếu kỳ nghĩ rằng có phải hay không Thời Tất Thanh thay đổi ý kiến trông chốc lát?

Không.

Thời Tất Thanh đang nhìn hệ thống nhà mình bày trò.

Cố Doãn luôn bên cạnh kí chủ, xem kịch và hóng chuyện không sót lấy một khoảng khắc nào, còn hơi buồn vì kết màn kịch sớm. Nhưng bản thân hệ thống cũng lười nhìn Tâm Thư Như đáng thương, nên tận lực làm vai ác châm chọc, thêm dầu vào lò than đang rực lửa hồng.

Thấy Thời Tất Thanh mở cửa xe, hệ thống ngoáy đầu vào xem nội thấy ở bên trong, đến lúc sau nhìn thấy được vị trí ghế ngồi. Biểu cảm ở gương mặt cậu thoắt cái đã héo héo xuống.

Thiếu niên bỉu môi, không nói gì, nhưng rồi điều khiến Thời Tất Thanh không thể tin tưởng được chính là cách hệ thống suy nghĩ. Hắn thấy, hệ thống thế nhưng một mạch bò lên nóc xe mà ngồi.


Nóc xe!

Thời Tất Thanh  ‘ … ’

Hắn…

Hảo đi, hắn thói quen.

Khóe môi Thời Tất Thanh khó khăn kéo ra một nụ cười gượng gạo, hắn cố gắng đè ép xuống, nhắm mắt rồi ngồi vào trong xe. Nhưng một loại ý niệm kỳ quái đang ám ảnh lấy hắn, cửa kính xe chậm rãi được kéo xuống, 0173 nghịch ngợm thó đầu xuống, cười rạng rỡ ﹝Hì hì ~﹞

Thời Tất Thanh  ‘ … ’

﹝Kí chủ, anh nhịn cười thật tốt nha!﹞Cố Doãn khích lệ kí chủ nhà mình, không hề bủn xỉn mà cho hắn một cái like cùng nụ cười thành tâm.

Nụ cười của hệ thống cực kỳ giảo hoạt, không thể miêu tả là khó coi nhưng mà, chỉ hắn nhìn thấy thì có hơi đáng tiếc. Cái thứ này dựa vào chỉ có hắn mới thấy nên tùy ý làm bậy, còn cố ý nhảy nhót trước mắt hắn không hề cố kỵ.

Thời Tất Thanh vuốt mặt, cắn răng rủa thầm chiếc thống có bệnh nhà mình, quả nhiên không biết xấu hổ!

Càng quái lạ là, nếu Cố Doãn lúc này ngồi ở nóc xe, vị trí lại vừa hợp với Thời Tất Thanh ngồi trong xe…

Chẳng khác nào đang ngồi trên đầu hắn cả!.

Thời Tất Thanh  ‘ … ’

“ Bí thư! ” Hắn trầm giọng gọi.

“ Ah? Thiếu gia? ” Trần Cảnh Dư trạng thái thấp thỏm ngồi vào ghế lái, vừa thắt dây an toàn đã bị hung thần ác sát Thời Tất Thanh kêu lên. Trái tim nhỏ bé bị túm khởi, chớp chớp mắt, thông qua kính chiếu hậu đánh giá biểu cảm của thiếu gia.

Thời Tất Thanh bắt chéo chân, nhìn ra ngoài cửa xe là gương mặt hệ thống, nghiến răng dặn dò Trần Cảnh Dư “ Về sau đổi chiếc xe khác! ”

“ Ha? Xe…? ” Trần Cảnh Dư nắm bắt từ ngữ mấu chốt, nhưng với tâm tình và biểu cảm khó coi của Thời Tất Thanh hiện tại. Trần Cảnh Dư không dám hỏi nhiều, chỉ đành ngậm ngùi tự nghĩ biện pháp.

﹝Xuất phát ~ ﹞0173 nói xong, tức tốc ngồi thẳng thân mình ngay tức thì.

Tâm trạng tiên tôn vừa rồi bị tích tụ một cục nghẹn cứng bởi Tâm Thư Như cứ vậy bị hệ thống vẽ hướng một cái đi vào hư vô. Chỉ còn sự chênh vênh lênh đênh không biết nên giải quyết Cố Doãn như thế nào thôi.


* Tinh!

Tiếng chuông điện thoại khi có tin nhắn đến, Thời Tất Thanh lúc này dựa đầu bên cửa sổ, chiếc xe di chuyển đến đường quốc lộ, chạy bon bon mượt mà, cơn gió thốc tháo vào mặt, mát lạnh của sớm mai.

Hắn từ trong túi lấy ra điện thoại, có một tin nhắn được gửi đến, nguyên chủ có 2 tài khoản riêng biệt, một cái là tài khoản chính để làm việc và cá nhân riêng tư. Bên trong cũng chẳng có mấy liên hệ, nhưng lại xuất hiện một khung chap mới lạ.

Thời Tất Thanh thấy tài khoản được nhắn là riêng tư, người gửi tin đã là bạn bè. Xem ra là bạn của nguyên chủ, hắn đang nghĩ xem là ai, chợp khung chap đang chuyển động khi đối phương đang nhập vào tin.

Cố Doãn Trường Lạc [ Đói! ]

[? ] Đến từ Thời Tất Thanh gửi lại.

Hắn đánh giá tài khoản, khung avatar sáng lấp lánh một con chó đang nằm ngắm nhìn trời tuyết.

Cố Doãn Trường Lạc.

Cái tên chưa từng xuất hiện trong kí ức của Hạ Cảnh Xuyên. [ Hệ thống? ] Cố Doãn Trường Lạc [ Đói! ]

Thời Tất Thanh lúc này xem như đã biết là kẻ nào, cũng đúng, chẳng có ai rảnh hơi sức mà bày trò như vậy cả. Hắn khá là hứng thú, nụ cười bên môi đã không khống chế được mà kiều lên.

Hạ [ Cậu vừa mới ăn xong bữa sáng, sao lại than đói? ]

Cố Doãn Trường Lạc [ Đói! ]

Hạ [ Đừng nghịch ]


Cố Doãn Trường Lạc [ … ]

Hạ [? ]

[ Giờ mày muốn sao? ]

Hạ [ … ] [ Đừng mày - tao ] Cố Doãn Trường Lạc [ Tôi đói ]

Hạ [ Tham ăn ]

Hạ [ Có yêu cầu gì nữa không? Lát nữa bảo Trần Cảnh Dư đi mua cho cậu là được rồi chứ gì? ]

Cố Doãn Trường Lạc [ Bún riêu! ]

Cố Doãn Trường Lạc [ Nhiều rau nhiều thịt nhiều riêu cua! ]

Thời Tất Thanh ngón tay đang gõ chữ, nhìn đến yêu cầu này khi ‘ …? ’

Lại được nước lấn lướt có đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận