Editor: Mèo™
Ấn tượng đầu tiên của Minh Lam về người đàn ông này là – Rất điển trai, nhưng bởi vì bị mù mà ánh mắt không có tiêu cự, đôi mày nhíu lại, gương mặt mang theo vẻ đăm chiêu và thận trọng. Anh là một chàng trai trẻ với vẻ ngoài anh tuấn. Không biết tại sao, Minh Lam có cảm giác dường như đã gặp anh ở đâu đó.
Cho đến khi nhân viên cửa hàng nói cho cô biết sẽ giao quần áo đến địa chỉ đúng hẹn, cô mới chợt bừng tỉnh, mỉm cười nhận lấy biên lai từ cô ấy. Nhớ đến mục đích ban đầu khi mình đến đây, cô dùng tiếng anh hỏi: “Anh Khánh có phải đang ở đây không?”
“Khánh?” Nhân viên cửa hàng sửng sốt, chỉ về một bóng người đang bước xa dần: “Người vừa mới đi ra chính là anh ấy!”
Minh Lam bất ngờ, không ngờ người mà Giang Hoài muốn cô tìm là một người mù, mà gần như cô vừa mới lướt qua anh. Sau khi nói lời cảm ơn cô nhân viên, cô vội vàng quay người đuổi theo.
Có vẻ nơi đây rất quen thuộc với anh, anh bước từng bước chậm rãi mà dứt khoát. Thấy anh đang đi qua cầu, Minh Lam gọi to với theo: “Khánh!”
Anh dừng lại, dường như hơi do dự, sau đó từ từ quay người.
Có một chiếc xe máy chạy ẩu lướt sát qua người anh, vì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình mà anh chậm nửa nhịp, muốn tránh cũng đã muộn.
Một xấp giấy trong tay anh rơi rải rác trên mặt đất. Anh ngồi xuống, dò dẫm nhặt giấy lên. Minh Lam hốt hoảng chạy vội đến, nắm lấy cánh tay anh vừa kiểm tra vừa hỏi: “Anh không sao chứ?” Vì quá căng thẳng, cô buột miệng nói bằng tiếng mẹ đẻ và quên mất việc đối phương nghe có hiểu được không.
“Không sao.” Người đàn ông tên “Khánh” vậy mà trả lời lại bằng một câu tiếng Trung. “Cô có thể nhặt những nhạc phổ bị rơi giúp tôi được không?”
Minh Lam dẫn anh đến một nơi an toàn bên cạnh cây cầu, bảo: “Anh đứng đây chờ tôi, tôi sẽ nhặt lại đồ giúp anh.”
Trên bề mặt những tờ giấy đó toàn là những nốt sần sần, Minh Lam nghĩ đó chắc hẳn là chữ nổi.
“Cô cũng cẩn thận xe.” Khánh nói, cảm thấy bàn tay đang cầm gậy hơi nhói đau.
Cũng may trời không có gió, những tờ giấy đó không bị thổi bay xuống sông. Sau khi Minh Lam nhặt tất cả lên, nhẹ nhàng phủi bụi bám bên trên và xếp từng tờ lại ngay ngắn trước khi đưa trả lại cho anh. “Đây.”
Anh đưa tay nhận lấy nhưng không biết rõ vị trí nên không thể cầm hết cả xấp giấy cùng một lúc. Minh Lam tự trách mình bất cẩn, nhanh chóng cầm tay anh, cẩn thận đặt hết xấp nhạc phổ bằng chữ nổi lên tay anh.
“Cám ơn!” “Xin lỗi.”
Cả hai người thốt lên cùng một lúc.
Sau vài câu nói chuyện lúc nãy, cả hai đều nói bằng tiếng Trung, Minh Lam hỏi: “Anh/ Cô là người Trung Quốc à?”
Không ngờ, anh cũng đồng thời lên tiếng và hỏi cùng một câu hỏi giống cô.
Minh Lam và anh cùng bật cười khẽ.
“Cô là ai? Sao lại biết tôi?” Khánh điều chỉnh cây gậy một chút, giơ tay chạm vào hàng rào xung quanh cây cầu, sau khi xác định được phương hướng, anh xoay xoay cổ tay cho bớt đau rồi cất bước đi về hướng cây cầu.
Minh Lam vốn muốn hỏi anh có cần cô giúp qua cầu không, nhưng lại cảm thấy nếu cô lên tiếng đề cập đến việc đó thì chắc sẽ làm anh khó chịu, vì vậy cô đi theo anh về phía trước và nói: “Tôi nghe nhân viên cửa tiệm may nói. Lần này đến, là do… Là do có người nhờ tôi gửi tấm thiệp mời này đến tận tay anh.”
“Người nhờ cô là ai?”
“Giang Hoài.” Minh Lam trả lời.
“Thì ra là anh ấy.” Đôi môi anh cong lên, và đôi mắt cũng cong lại thành một nụ cười, nụ cười chân thành trong trẻo mà ấm áp.
Ánh mắt của anh rõ ràng không có tiêu cự, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi nghe thấy tên Giang Hoài, ánh mắt anh chợt sáng lên, như có một niềm vui tự đáy lòng soi sáng sự u ám trong ánh mắt vô hồn của anh.
Minh Lam chợt nghĩ đến điều gì đó. “Anh Khánh, có cần tôi đọc nội dung trong thiệp mời giúp anh không?”
Khánh đưa thiệp mời cho cô: “Cám ơn.”
Cô mở phong bì, lấy thiệp mời ra, vừa nhìn cô đã hiểu ngay, cô trả thiệp mời lại cho Khánh, kéo tay anh để ngón tay anh có thể chạm vào bề mặt tờ thiếp. Thì ra, tờ thiệp mời này được làm riêng cho Khánh, mặt trên đều là chữ nổi.
“Giang Hoài có lòng rồi.”
Lúc này Minh Lam nhìn lại phong bì chứa thiệp mời mới phát hiện ra, trên bì thư không chỉ viết tên và địa chỉ người nhận bằng tiếng Việt, mà còn có một dòng chữ nổi nhỏ được chạm phía dưới góc bên phải.
“Cô đến quán cà phê của tôi ngồi một lát nhé.” Khánh nói: “Cám ơn cô đã chuyển lời mời. Ừm…” Anh ngập ngừng. “Tôi vẫn chưa biết nên xưng hô với cô thế nào.”
“Minh Lam.” Cô nói. “Giản Minh Lam.”
Bọn họ đi qua cầu, chậm rãi đi về hướng căn nhà có biển hiệu “Thuỳ Vân”. Nam Khánh đột nhiên dừng lại, gương mặt tái nhợt.
Một phút trước vẫn là gió xuân ấm áp, ngay lúc này toàn bộ không khí như đóng băng lại. Minh Lam không sao hiểu được người đàn ông tên “Khánh” đang đứng trước mặt mình này.
“Xin lỗi, tôi….” Giọng nói và bàn tay đang cầm cây gậy khẽ run lên. “Tôi quên mất mình đã bước bao nhiêu bước rồi.” Anh dừng lại. “Cô có thể giúp tôi về đến quán cà phê được không?”
Thì ra là vậy! Minh Lam không khỏi thương tiếc người đàn ông này, anh vẫn còn rất trẻ, nhã nhặn và lịch sự, hơn nữa, nếu là người được Giang Hoài xem trọng, tất nhiên phải có điều gì đó đặc biệt. Thật đáng tiếc là anh không thể nhìn thấy, khi đi trên đường sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
“Đương nhiên rồi.” Cô đáp.
Nhớ lại cách giúp người mù băng qua đường đã từng thấy lúc trước, Minh Lam cầm tay Nam Khánh đặt lên vai mình, cô đi phía trước anh, từ từ dẫn anh đến quán cà phê “Thuỳ Vân”
Những nhân viên đứng trước cửa đón khách nhìn thấy anh, cất tiếng chào với vẻ mặt tôn trọng.
Anh bỏ tay khỏi vai cô, Minh Lam quay lại nói: “Anh Khánh, tôi đã chuyển thiệp mời đến anh rồi. Không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”
Anh mím chặt môi, đứng im thất thần, dường như anh đang suy nghĩ về điều gì đó rất quan trọng.
Minh Lam nghĩ nếu mình bỏ đi thế này thì không lịch sự cho lắm, đành phải đứng tại chỗ chờ anh đáp lại.
“Cô Giản… Đúng không?” Giọng nói anh có một chút áp lực khó nhận thấy. “Phiền cô chuyển lời lại Giang Hoài giúp tôi, vào ngày khai trương khách sạn, tôi sẽ đến đúng hẹn.”
Cảm giác quen thuộc đó lại trỗi dậy trong lòng cô, cũng may Nam Khánh không nhìn thấy cô nhìn anh chầm chầm khiếm nhã như vậy. Nhưng cô vẫn không nhớ ra được là đã từng gặp anh ở đâu. Tiếng trung của anh rất tốt, rất có thể anh là người Trung Quốc, hoặc là người Việt gốc Hoa, vì vậy rất có khả năng cô đã từng gặp anh rồi.
Cô không nhịn được hỏi: “Khánh, xin hỏi anh từng sống ở Trung Quốc khá lâu đúng không? Tôi… Tôi có thể biết họ tên đầy đủ của anh không?”
Đôi môi anh mím lại, như thể có điều gì đó anh không muốn nhắc tới. Phát hiện này khiến Minh Lam có chút xấu hổ, trong lòng thầm tự trách mình nhiều chuyện.
Hàng mi anh rủ xuống, nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Tôi họ Nguyễn, Nguyễn Nam Khánh.”
Anh không trả lời câu hỏi trước đó của cô. Nhưng Minh Lam cũng không có ý định hỏi lại.
“À.” Sau một lúc im lặng. “Bây giờ cô đang ở trong nội thành thành phố Đà Nẵng với Giang Hoài sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô tự lái xe đến đây à?”
“Là tài xế của Giang Hoài đưa tôi đến.”
“Xe vẫn đang chờ cô ở bãi đỗ xe sao? Để tôi nhờ người đưa cô đến đó.”
Minh Lam vốn không định nói về việc tối nay cô sẽ không trở về thành phố Đà Nẵng. Nhưng vì không muốn làm phiền Nam Khánh nên cô đành phải nói sự thật: “Cám ơn anh, anh Nguyễn. Thực ra tối nay tôi định ở lại Hội An một đêm rồi mới về. Cảnh đêm nơi đây rất đẹp, tôi… Đây là một cơ hội hiếm có để thưởng thức nó.”
Nam Khánh khẽ cười: “Tôi cũng nghe nói thế, đèn lồng ở Hội An rất nổi tiếng. Đến tối còn có thả hoa đăng trên sông nữa, nếu cô có hứng thú, có thể đi xung quanh tham quan.”
Minh Lam chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, định nói xin lỗi anh, nhưng lại không muốn vạch trần nhược điểm của người khác, đành im lặng.
“Nhưng chỉ sợ đêm nay sẽ có mưa lớn.” Nam Khánh ngước nhìn lên bầu trời, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trên không gian bao la kia, đôi mắt anh vẫn trống rỗng vô hồn. “Cô biết đấy, Đà Nẵng khi vào mùa mưa, chiều tối thường sẽ có mưa.”
Minh Lam nhìn những đám mây tích đầy hơi nước trên bầu trời, như thể đang chứng thực lời dự báo thời tiết của Nam Khánh, cô không khỏi tò mò: “Sao anh biết trời sắp mưa?”
Anh vô thức vuốt nhẹ cây gậy trong tay: “Bình thường người ta chỉ biết thính giác và xúc giác của người mù rất nhạy cảm. Thực tế không chỉ thính giác mà khứu giác cũng vậy. Tuy vẫn chưa đổ mưa, nhưng tôi đã có thể ngửi thấy hơi đất thoang thoảng trong không khí rồi.”
Lời nói của anh khiến Minh Lam hơi thương cảm, nỗi đau khi cơ thể khiếm khuyết không phải vài ba câu nói của người ngoài là có thể an ủi được. Khi ở bên Giang Hoài, cô đã cảm nhận sâu sắc điều này, huống chi Nam Khánh vẫn còn rất trẻ, anh phải sống trong bóng tối cả cuộc đời còn lại. Cô không kềm được nhìn anh thêm lần nữa, đôi đồng tử đen nhánh, ánh nhìn không tiêu cự, lông mi dày càng tôn lên đôi mắt sâu thẩm. Một đôi mắt đẹp như vậy, vậy mà lại không thể nhìn thấy!
“Thật đáng tiếc, hiện tại quán cà phê kiêm homestay của tôi đã hết phòng trống, nếu không có thể mời cô ở lại đây rồi.”
Nếu Nam Khánh không lên tiếng, Minh Lam hoàn toàn quên mất phải thu hồi ánh mắt của mình. Mặc dù Nam Khánh không nhìn thấy, nhưng còn có nhân viên khác đang đứng đây. Cô bình tĩnh dời tầm mắt khỏi anh, nói: “Anh Nguyễn, không cần khách sáo vậy đâu, tôi không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”
Anh ngập ngừng vài giây, gật nhẹ đầu: “Tạm biệt.”
Không biết tại sao, Minh Lam cảm thấy dường như anh có điều gì muốn nói lại thôi.
Những chiếc hoa đăng đầy màu sắc rực rỡ đang chậm rãi trôi giữa dòng sông Thu Bồn, từng ánh nến lay động theo gợn sóng lăn tăng trong đêm thu. Minh Lam cũng mua cho mình một chiếc hoa đăng, nhưng sau khi thắp sáng, cô không thả đèn xuống sông. Nhìn những chiếc hoa đăng hình hoa sen đang nở rộ phía xa, cô chỉ cảm thấy vô cùng thương cảm. Mong ước của cô không nhiều, nhưng mỗi một nguyện vọng đều xa vời, chỉ sợ những chiếc hoa đăng mỏng manh nhỏ bé đó không gánh nổi sức nặng của chúng.
Cô nhìn những chàng trai cô gái bên cạnh đang từ từ thả hoa đăng xuống sông, nhìn bọn họ thành tâm ước nguyện, nét mặt tươi cười như hoa, dường như họ thật sự tin rằng những mong muốn của họ có thể thành hiện thực. Nhưng mà cô, ngay cả tư cách để mong ước cũng không có.
Cô mỉm cười, nước mắt khẽ rơi trên chiếc hoa đăng vừa mới mua.
Như thể chỉ một vài giây, cơn mưa tích suốt buổi chiều cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt mưa lẻ tẻ nhanh chóng biến thành một cơn mưa lớn, dội thẳng xuống mặt đất. Cơn mưa đến quá bất ngờ, những vị khách du lịch một giây trước đang vui vẻ dạo chơi thưởng thức phong cảnh, giờ đây đang vội vội vàng vàng chạy đến những mái hiên gần nhất. Cũng có những người đã chuẩn bị chu đáo cho chuyến đi của mình, thong thả che ô dạo quanh bên bờ.
Khi Minh Lam tìm được một mái hiên tránh mưa, người cô đã ướt một nửa, quần áo ướt dính sát người cô, làm cô cảm thấy hơi lạnh. Cô khoanh tay đứng nhìn, chiếc hoa đăng lúc nãy cô để lại bên bờ sông, bị nước mưa dập tắt nến bên trong, gió mạnh thổi qua cuốn theo xuống mặt sông Thu Bồn.
Đột nhiên cô cảm thấy không cam lòng, Minh Lam quay lại, chạy dọc bờ sông đuổi theo chiếc hoa đăng đang dần trôi xa của mình.
Đoá “Hoa sen” kia vẫn đang nở rộ, mặc dù không có ánh đèn.
Cô dừng lại, nhắm hai mắt, nắm chặt hai tay trong im lặng: “Ông trời, nếu như con vẫn còn xứng đáng để được ước nguyện, vậy ông nhất định biết được nguyện vọng của con là gì.”
Nếu chỉ có thể thực hiện được duy nhất một nguyện vọng, thì nguyện vọng của cô chỉ liên quan đến một cái tên duy nhất mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...